Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 248: Bắt đầu nghiêm trị rồi.

Tri nhân tri diện bất tri tâm, vẽ mặt vẽ da khó vẽ xương, những lời này thực ra rất có lý.
Thẩm Chí Cường không nghĩ tới “bạn tốt” Tần Thọ Sinh của mình sẽ dây dưa với vợ mình, Tần Quốc Đồng tất nhiên cũng không nghĩ đến bạn lâu năm Thẩm Dũng Cảm của mình sẽ trở mặt với mình.
Từ Quân Nhiên cũng không ngờ, muốn đối phó với mình, sẽ là phó chủ tỉnh thường ủy Hạ Thu Thực.
Thường ủy tỉnh Giang Nam, phó chủ tịch tỉnh thường vụ chính phủ tỉnh, phó bí thư tỉnh ủy Hạ Thu Thực!
Dù Từ Quân Nhiên nghĩ nát óc, cũng không nghĩ đến, bản thân một cán bộ cấp phòng, mà cùng thu hút được sự chú ý của chủ tịch tỉnh Hạ, còn để cấp dưới “quan tâm” mình như vậy. Đều nói giết gà không cần dùng dao mổ trâu, nhưng bây giờ xem ra, chủ tịch tỉnh Hạ đây rõ ràng là có hận thù chín kiếp với mình mà.
Ngồi trong phòng làm việc của mình, Từ Quân Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, lý do duy nhất có thể giải thích, chính là trong lúc vô ý đã đắc tội chủ tịch tỉnh Hạ.
Nhưng mà là lúc nào?
Cau mày trầm tư suy nghĩ cả ngày, Từ Quân Nhiên vẫn không thể nghĩ ra được đáp án.
- Chủ nhiệm, bí thư Dương gọi đến, mời cậu qua đó.
Đồ Văn Dũng đẩy cửa văn phòng của Từ Quân Nhiên ra, mở miệng nói.
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức gật đầu:
- Tôi biết rồi.
Trong đại viện huyện ủy, Từ Quân Nhiên đi được nửa đường, thỉnh thoảng có người chào hỏi hắn, Từ Quân Nhiên mỉm cười đáp lại, trong lòng đang suy nghĩ nguyên nhân Dương Duy Thiên gọi hắn qua, chẳng lẽ ông ta phát hiện kế hoạch giữa mình với Lưu Liễu rồi?
- Chắc không phải.
Từ Quân Nhiên âm thầm nghĩ. Việc mình gặp mặt Lưu Liễu tuy không thể giấu được người để tâm, nhưng rốt cuộc quan hệ của mình và Lưu Liễu ở đâu, cho dù có người nghi ngờ, chỉ cần Lưu Liễu không nói, sẽ không có chứng cứ. Nhưng nếu đã như vậy, Dương Duy Thiên gặp mình làm gì?
Vào văn phòng của Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên vừa hay bắt gặp cục trưởng cục văn hóa huyện từ văn phòng đi ra, nếu mình không nhớ lầm, người này hình như là do Tần Quốc Đồng đề bạt lên, bây giờ vội vàng đến tìm bí thư huyện ủy báo cáo công việc, chuẩn bị một con đường khác.
Đây chính là mục đích của Từ Quân Nhiên!
Tin rằng sự việc xảy ra giữa Tần Quốc Đồng và Thẩm Dũng Cảm bây giờ, đã là một việc nổi tiếng, trở thành xu hướng lửa cháy lan ra đồng cỏ, toàn huyện Võ Đức thậm chí toàn bộ thành phố Toàn Châu đều biết rồi, nói cho cùng loại tai tiếng này Tần Quốc Đồng dù có bản lĩnh bằng trời, cũng không có cách che đậy. Cho nên, người sáng suốt đều biết, huyện Võ Đức sau này, lời của bí thư Dương mới thực sự có tác dụng. Đừng nói đến chuyện Tần Quốc Đồng – chủ tịch huyện mới được chọn có thể giữ vị trí được hay không, cho dù ông giữ được vị trí như ngày hôm nay, chỉ sợ ở hội nghị thường ủy, cũng không thể quả quyết như trước được, chỉ có thể lựa chọn làm người đơn điệu cụp đuôi an phận, dù sao con trai làm ra loại chuyện này, ông ta làm cha khó chối tội.
- Tiểu Từ đến rồi, cậu đợi một chút nữa, tôi xem xong tài liệu này đã.
Dương Duy Thiên ngẩng đầu thấy Từ Quân Nhiên bước vào, gật gật đầu, lên tiếng chào hỏi, sau đó lại cúi đầu phê duyệt tài liệu.
Từ Quân Nhiên cũng không tức giận, tự ngồi xuống, cầm một tờ báo lên xem. Là báo Nhân Dân hôm qua, các tin đăng trên mặt báo, quyết định cho thấy, phải trong phạm vi toàn quốc, triển khai một cuộc đấu tranh giai cấp nhằm vào tội phạm nghiêm trọng, đề ra: Hành động nghiêm khắc chống lại tội phạm hình sự lần này, phải áp dụng biện pháp có hiệu quả lần trước, chính là phải động viên toàn Đảng, Thủ trưởng bắt tay làm, từng tầng lớp phụ trách, mở rộng phát động quần chúng, thống nhất tổ chức hành động, tung từng lưới từng lưới, từng chiến dịch chống lại từng chiến dịch, cần phải làm đến mức có uy lực, có chấn động. Từ giờ trở đi, trong ba năm tổ chức ba chiến dịch, theo luật bắt giữ một nhóm lớn tội phạm hình sự, kết án một nhóm lớn, giáo dục lao động một nhóm lớn, gạch bỏ hộ khẩu thành phố một nhóm lớn, hành hình một nhóm có hành vi phạm tội nghiêm trọng, không giết thành phần tội phạm không đủ khiến người dân phẫn nộ.
Đọc nội dung trên tờ báo này, lông mày Từ Quân Nhiên không nhịn được nhíu chặt lại, không thể không nói, thời gian cuộc đàn áp lần này cùng kiếp này của mình sớm hơn nửa năm so với kiếp trước, nhưng nội dung lại không có thay đổi gì, có thay đổi lớn ở hình pháp, quy định đối với tội lưu manh, tội cố ý tổn thương, tội buôn bán người cùng mười mấy loại phạm tội có thể kết án cao nhất trong quy định hình phạt, cho đến nửa hình phạt tử hình, ngoài ra còn bổ sung một cách phạm tội gián tiếp, tình tiết tù chung thân hoặc tử hình đặc biệt nghiêm trọng. Tóm lại là mở rộng phạm vi áp dụng tử hình, phá vỡ tinh thần lập pháp tử hình có giới hạn lúc trước.
Nếu chỉ là như vậy, Từ Quân Nhiên không lo lắng đến mức như vậy, vì theo quyết định này, Từ Quân Nhiên bỗng thấy thông báo của Tòa án tối cao, Viện kiểm sát nhân dân tối cao cùng Bộ công an liên hợp lại đăng trên báo:
- Trong đoạn thời gian này hoạt động trấn áp tội phạm trước mắt, Tòa án nhân dân trung cấp ở lúc cần thiết, có thể quyết định đem việc nào đó nguy hại nghiêm trọng đến trị an xã hội, ứng với xử lý một nửa sơ thẩm vụ án hình sự bình thường tù chung thân, tử hình, giao cho Tòa án nhân dân cơ sở thẩm lý và phán quyết.
Sau một hồi lâu, Từ Quân Nhiên cuối cùng vẫn không nhịn được thở dài một hơi, có một số việc tuy bản thân có thể tiếp tục thay đổi, nhưng có vài việc mình không có cách thay đổi. giống như lần mở rộng đàn áp này, vốn cho rằng sự việc xảy ra ở kiếp trước, sẽ không nghiêm trọng như đã từng nghe nói ở kiếp trước, nhưng bây giờ xem mấy bản tài liệu này, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy, trào lưu lịch sử trước mặt, năng lực cá nhân lại nhỏ bé như vậy.
- Thế nào, đối với việc đàn áp của Chính phủ Trung Ương, cậu thấy thế nào?
Không biết Dương Duy Thiên xem xong tài liệu lúc nào, đến ngồi bên Từ Quân Nhiên, cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ, nhìn về phía Dương Duy Nhất, có chút ngại nói:
- Bí thư, mấy ngày trước tôi…
Hắn là vì lúc ấy hiểu lầm Dương Duy Thiên, không thấy được ý tốt muốn bảo vệ bản thân của ông ta mà xin lỗi, dù sao Dương Duy Thiên dưới tình huống này vẫn muốn bảo vệ bản mình, nhưng chính mình lại cho rằng ông thông đồng làm bậy với Tần Quốc Đồng cùng một vài người khác, trong lòng sinh ra oán hận với ông ta, chuyện này thực sự khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy rất băn khoăn.
Dương Duy Thiên khoát tay tiêu sái:
- Chủ nhiệm Tiêu cũng đã nói thẳng với tôi rồi, cậu nghĩ như vậy cũng không thể trách được, giang hồ càng già lá gan càng nhỏ, tôi chính là lăn lộn giang hồ lâu, lá gan càng nhỏ rồi.
Tất cả không phải ở trong lời nói, nhiều khi, có mấy lời không cần phải nói rõ ràng. Sau khi Tiêu Hồng Hoa nói chuyện với Từ Quân Nhiên, liền nói hết nội dung cuộc nói chuyện giữa mình với Từ Quân Nhiên cho Dương Duy Thiên, Dương Duy Thiên tất nhiên cũng thấy rõ, Từ Quân Nhiên người này, xem ra cũng không đơn giản như mình thấy.
Thậm chí sau khi nhận được báo cáo của Cục công an huyện, Dương Duy Thiên mơ hồ cảm thấy, lối làm việc như vậy nhìn có chút quen mắt, dường như rất giống thủ đoạn của Từ Quân Nhiên.
Khó nắm bắt được, giữ lúc ngựa thần lướt gió tung mây khiến mấy chuyện không có liên quan kéo thành có liên quan, thậm chí Dương Duy Thiên cảm thấy, cho dù chuyện này Từ Quân Nhiên không bày kế ở phía sau, cũng tuyệt đối là một trong những chủ mưu. Nếu không phải phản ứng của Thẩm Dũng Cảm cùng Tần Quốc Đồng cùng chứng minh việc này là đúng, thậm chí ông còn nghi ngờ, có phải Từ Quân Nhiên cùng Lưu Liễu hợp tác tính kế với Marina và Tần Thọ Sinh.
Đối với chuyện này, ông ngược lại không thèm để ý, dù sao muốn lăn lộn trên quan trường, cũng đừng xa xôi nói đến chất phác, tự nhiên, thiện lương, tốt đẹp, vv…, đấy đều không phải là biểu hiện thành thục. Người trên quan trường, mỗi người đều khẩu Phật tâm xà, sau lưng có ý đồ xấu trong lòng. Chơi chính trị không nói gì đến cao thượng, không thể có nửa điểm khoan dung và tâm địa Bồ Tát: nhà chính trị thành thật tương đương ngu xuẩn, thiện lương tương đương mềm yếu. Không bồi dưỡng đối thủ tiềm năng, là bí quyết của người trên quan trường, mà đối với Dương Duy Thiên, Tần Quốc Đồng chính là đối thủ chính trị của mình, tuy bỏ đá xuống giếng có chút xấu hổ, nhưng trên thực tế, nếu bỏ lỡ cơ hội này, cơ hội đẩy ngã đối phương sau này không biết là lúc nào.
Cho nên, đối với báo cáo của Lưu Liễu, Dương Duy Thiên hết sức coi trọng, dù sao Thẩm Dũng Cảm trở mặt với Tần Quốc Đồng, hơn nữa Tần Thọ Sinh đánh Thẩm Chí Cương bị thương, trong khi tra hỏi đã giao ra lượng lớn chứng cứ phạm tội, chuyện này trên cơ bản đã phá vỡ thế cân đối trên huyện ủy thường ủy Võ Đức. mà ai trên quan trường mất đi năng lực đối kháng, sẽ luôn luôn chịu sự kìm hãm.
Trên quan trường luôn có thể làm cho người ngang bằng bất bình đẳng, hàng rào bạn học, bạn bè, thân thích từ trước đến nay có bao nhiêu người chết dưới âm mưu do chính bạn bè một tay bày kế, mà không phải dưới dao của kẻ thù: chết trong tay của kẻ phản bội, mà không phải chết trên chiến trường. Quan trường dù sao không phải chiến trường, mỗi đao chém xuống đều phải thấy máu. Rất nhiều chuyện trên quan trường chỉ có thể làm không thể nói, rất nhiều chuyện chỉ có thể nói không thể làm, không biết biến số trong đó, đều sẽ thất bại.
Giờ này khắc này, Dương Duy Thiên cảm thấy, biến số lớn nhất toàn huyện Võ Đức, chính là Từ Quân Nhiên!
Thân ở giới chính trị, quan tâm đến chính là vị trí. Không muốn làm binh sĩ của nguyên soái không phải là binh tốt, không muốn làm quan lớn cũng không phải là quan tốt.
Dương Duy Thiên cũng có khát vọng dã tâm của bản thân, nói đơn thuần ông là một người tốt không đúng, nếu là một người tốt, ông cũng sẽ không nghe ám chỉ của Chu Dật Quần, chuẩn bị đóng băng Từ Quân Nhiên. Chỉ có điều vì chút lương tâm vẫn chưa biến mất trong lòng, khiến ông không thực sự hạ độc thủ với Từ Quân Nhiên.
Phải biết rằng, tuy nói đãi ngộ cán bộ cấp phòng không khác lắm của giáo sư, nhưng bản chất của hai bên không giống nhau. Giáo sư là danh hiệu học thuật, chứng tỏ học vấn và tri thức, cấp phòng là quan hàm, chứng tỏ địa vị và quyền lực. Có người có học hàm không có quan hàm, có người có quan hàm không có học hàm, cả hai rất khó đều có được. Học hàm cùng quan hàm hỗ trợ lẫn nhau, ngươi giúp ta có danh tiếng, ta giúp ngươi có quyền thế: danh có được thế, thế được thành danh, danh thế ảnh hưởng lẫn nhau, có thể lên trời xuống biển.
Dương Duy Thiên làm quan là có nguyên tắc, chính là bất kỳ chuyện gì đều không thể tham cầu trọn vẹn, ông chắc chắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt người khác, sẽ cho người khác một con đường sống. Đây là kinh nghiệm ông rút ra được từ nhiều năm làm chính trị. Vì Dương Duy Thiên cảm thấy, ngươi nhất định khiến người khác lấy được điểm gì đó, ngươi chắc chắn sẽ đồng thời thỏa mãn được lòng tự trọng làm quan và lợi ích nhu cầu của người khác; ngươi khiến quan viên khác trắng tay, ngươi dồn ép đồng nghiệp, chỉ để người khác liều mạng với chính mình, cuối cùng bản thân ngươi cũng trắng tay.
Nhưng bây giờ, ông đột nhiên cảm thấy, dường như Từ Quân Nhiên trước mặt mình, lý luận của bản thân có chút không đúng lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận