Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 837: Chủ nhiệm văn phòng đại diện tại thủ đô

Văn phòng đại diện/thường trú của tỉnh Đông Hải đặt ở số nhà 15, phố Hoa Viên, khu Đông Nam quận Nam Thành. Văn phòng không phải do văn phòng Tỉnh ủy đứng tên, mà là đi thuê.
Thời đại này giá phòng cũng không khoa trương đến tình trạng một năm tiền lương mua mấy thước vuông, huống chi bản thân sự tồn tại của văn phòng thường trú cũng đã có tranh cãi rất lớn, cho nên dứt khoát phải tùy tiện thuê một cái phòng.
Nghe nói phố Hoa Viên ở Bắc Kinh được xây dựng vào Minh triều, thuộc Tĩnh Cung phường, hồi đó gọi là ngõ Hoa Viên. Vào năm 1989 được cấp bằng di tích thuộc khu văn hóa lịch sử Nam Thành. Không chỉ có như thế, phố Hoa Viên là một trong số ít các khu phố còn lưu giữ được nét văn hóa cổ ở Bắc Kinh. Tại đây, vào khoảng giữa những năm 80, mấy vị giáo sư danh tiếng của Đại học Thủy Mộc Bắc Kinh cùng hợp tác xây dựng đề án cải tạo, vừa đảm bảo được nét văn hóa truyền thống của Hoa Hạ, vừa đem lại môi trường sống hiện đại văn minh cho cư dân ở nơi này. Ví dụ: vẫn giữ lại quần thể những khu nhà cấp 4 nhỏ, gìn giữ truyền thống văn hóa làng xóm trọng tình trọng nghĩa của người Hoa Hạ. Sau khi cải tạo, phố Hoa Viên được Liên hiệp quốc cũng như du khách khắp thế giới đánh giá cao.
Sau khi Từ Quân Nhiên nhậm chức từng đi theo Phương Chính đến đây một lần, bình tâm mà xem xét hắn rất thích kiến trúc của nơi này, ít nhất là vì phong cách cổ kính của Kinh Thành xưa, nhà cấp bốn theo gốc cây già xây lên toát lên sự tao nhã cổ kính rất đặc trưng.
Hắn đi chuyến máy bay đến Bắc Kinh vào buổi sáng. Phó Chủ nhiệm Văn phòng thường trú Hà Viễn Phương tự mình đến sân bay nghênh đón Từ Quân Nhiên. Đối với vị phó chủ nhiệm này, Từ Quân Nhiên không hiểu nhiều lắm, chỉ là nghe nói anh ta đi ra từ ủy ban tỉnh, còn tình hình cụ thể thì vẫn không hiểu rõ lắm. Chỉ là trước khi Từ Quân Nhiên rời khỏi tỉnh Đông Hải, Trần Tuấn Nho không biết vô tình hay cố ý đã đề cập đến chuyện năm đó Hà Viễn Phương từng làm thư ký cho Đoàn Văn Kiệt một thời gian.
Có một số việc không cần nói quá rõ ràng, một tín hiệu cũng đủ để làm rõ rất nhiều thứ.
Có điều tuy trước kia đã tới văn phòng thường trú nhưng Từ Quân Nhiên lại chưa bao giờ trọ ở đó. Dù ở đây điều kiện không tệ, nhưng nếu so với phòng trọ bên ngoài lại kém rất xa. Cho nên mỗi lần Phương Chính mang theo Từ Quân Nhiên lên thủ đô, bình thường đều ở khách sạn bên ngoài. Dù sao thì ông ta cũng phải gặp mộ số khách quan trọng, nếu tất cả đều gặp ở văn phòng thường trú thì vừa không đủ thời gian vừa bất tiện. Theo Từ Quân Nhiên biết, không chỉ có Phương Chính mà phần lớn lãnh đạo tỉnh Đông Hải khi lên thủ đô cũng không ở lại văn phòng.
-Chủ nhiệm, đây là phòng của ngài, sau khi Điền chủ nhiệm chuyển đi thì chưa có ai ở đây.
Hà Viễn Phương mỉm cười nói với Từ Quân Nhiên.
Vừa lúc nãy Từ Quân Nhiên đã gặp mấy người phụ trách văn phòng thường trú rồi. Những nhân viên chuyên trách vốn không nhiều, chỉ hơn mười mấy người mà thôi. Cho nên Từ Quân Nhiên cũng không nói thêm gì. Hắn trấn an mọi người một chút, rồi để mọi người ai đi đường nấy.
Nói lời thật lòng, chuyện chuyển đến văn phòng thường trú làm việc, Từ Quân Nhiên không hứng thú lắm. Hắn tới nơi này chủ yếu là đến trường đảng học tập, tránh đầu gió. Tuy chuyện Hoàng Tử Hiên đối phó mình đã được xử lý, nhưng bất kể như thế nào, vẫn gây điều tiếng không tốt ở Đông Hải. Ý tứ của Phương Chính rất đơn giản, dù sau này Từ Quân Nhiên trở lại tỉnh Đông Hải hay là tiếp tục ở Bắc Kinh, vẫn nên đợi đến lúc gió êm sóng lặng thì mới quyết định.
Người sống cả đời, lúc tuổi còn trẻ chịu khổ cũng không phải là khổ, chẳng qua là một tấm ván nhảy cầu mà thôi. Người đang nhảy lên, khó khăn nhất không phải là lúc nhảy xuống, mà là trước khi nhảy xuống, trong lòng giãy dụa, do dự, bất lực cùng những băn khoăn được lo mất, căn bản là không có cách nào thổ lộ với người khác. Bỏ qua suy nghĩ không nhảy qua được, nếu nhắm mắt lại, lấy dũng khí, thì lại nhảy qua được.
Cho nên bây giờ Từ Quân Nhiên nghĩ rất đơn giản. Nửa năm hắn ở thủ đô, bình an là tốt nhất.
Nhìn thoáng qua Hà Viễn Phương, Từ Quân Nhiên nhàn nhạt nói:
- Làm phiền Hà chủ nhiệm rồi.
Hà Viễn Phương tươi cười:
-Từ chủ nhiệm khách khí rồi, cứ gọi tôi Viễn Phương là được.
Y cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng ở trước mặt của Từ Quân Nhiên lại không dám ra vẻ lão tiền bối, dù sao cán bộ cấp phó phòng hơn 40 tuổi so với một chánh phòng còn chưa đến ba mươi tuổi như Từ Quân Nhiên, Hà Viễn Phương đúng là không có điểm gì có thể kiêu ngạo được.
Ánh mắt của Từ Quân Nhiên nhìn lướt qua vào trong phòng, hắn có thể nhìn thấy rõ, các thiết bị được lắp đặt ở trong này chứa đựng rất nhiều tâm tư, xem ra vị tiền nhiệm cái vị trí của mình, rất để ý đến sự hưởng thụ.
Điều quan trọng nhất là, Từ Quân Nhiên nhận thấy rõ sự để tâm của Hà Viễn Phương. Hắn biết rõ, rất nhiều lãnh đạo đều tránh việc dung các lại các thứ mà người đảm nhiệm trước đó đã dùng qua, kể cả văn phòng lẫn chỗ ở cũng thế. Nếu như đã như vậy, Hà Viễn Phương bố trí cho mình chỗ ở này, rốt cuộc là có ý định gì?
Vừa nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên nói với Hà Viễn Phương:
-Hà chủ nhiệm, tôi không ở nơi này nữa. Tôi có phòng ở Thủ đô , thân thích trong nhà cũng đều ở đây cả.
Chỉ một câu ngắn gọn, lại khiến cho Hà Viễn Phương lập tức biến sắc, y không ngờ Từ Quân Nhiên lại từ chối sự sắp xếp của mình, chẳng lẽ hắn cảm nhận được chút suy nghĩ của mình rồi?
Nghĩ tới đây, Hà Viễn Phương liên tục gật đầu, vừa đồng ý với Từ Quân Nhiên, vừa thận trọng nói với hắn :
-Từ chủ nhiệm, anh xem công việc ở văn phòng thường trực, tôi có nên nói lại với anh một chút, dù sao bây giờ anh là người phụ trách của văn phòng thường trực rồi.
Trước khi Từ Quân Nhiên đến, công việc của nơi này vẫn luôn do Hà Viễn Phương phụ trách, thậm chí còn không ít người ủng hộ Hà Viễn Phương đều cho là y sẽ đảm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng Thường trực như là chuyện đương nhiên, lại không ngờ rằng Từ Quân Nhiên ở đâu chen vào.
Đối với suy nghĩ của Hà Viễn Phương, Từ Quân Nhiên biết rõ. Hắn hiểu đối với một lính nhảy dù như mình, Hà Viễn Phương rất bất mãn, nếu không cũng sẽ không bố trí phòng làm việc cho mình dính vào điều kiêng kỵ như thế. Chỉ có điều Từ Quân Nhiên cũng không hề để ý, bảo hắn phải phân cao thấp với một cán bộ cấp phó, bản thân đã mất đi cái suy nghĩ nhàm chán ấy rồi. Đối với Từ Quân Nhiên, nếu Hà Viễn Phương này thông minh một chút, thì hãy ngoan ngoãn làm trợ thủ đắc lực cho mình ở văn phòng Thường trực, bằng không, nếu y cảm thấy dựa vào bản lãnh của mình dám cùng vật cổ tay với hắn, Từ Quân Nhiên không ngại đuổi thẳng y chạy về Đông Hải, đến lúc đó rốt cuộc đi đâu về đâu dưỡng lão, cũng chẳng phải việc mình quan tâm.
Đương nhiên, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên cũng sẽ không dùng biện pháp như vậy, dù sao hắn đến Thủ đô với mục đích rất đơn giản, chính là vì giấu tài.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên hơi liếc Hà Viễn Phương, nói thản nhiên:
-Hôm nay hay là thôi đi, tôi mới đến Thủ đô, còn một vài việc riêng phải xử lý. Hôm nay là cuối tuần. Hà chủ nhiệm, đợi thứ hai tôi chính thức đi làm thì hãy nói tới vậy.
Nghĩ ngợi một lát, hắn cảm thấy không thể cứ để Hà Viễn Phương nghĩ cách thực hiện được, cười một cái nói:
-Như vậy đi, gọi các đồng chí ở trong phòng làm lên đây, buổi tối hôm nay tôi mời khách, coi như là làm quen mọi người.
Hà Viễn Phương vội vàng khoát tay:
-Như vậy thì làm sao được, như vậy thì làm sao được, sao có thể lại để cho chủ nhân mời khách.
Từ Quân Nhiên cười lắc đầu:
-Tôi là lãnh đạo, sao lại để cho cấp dưới mời chứ, quyết định vậy đi.
Nói xong, hắn lại nói với Hà Viễn Phương:
-Chẳng phải mới nói bố trí phòng làm việc cho tôi xong xuôi sao? Đi thôi, qua đó xem một chút, tôi có chút đồ muốn đặt ở đó.
Hà Viễn Phương thấy thế đành phải gật gật đầu, đưa Từ Quân Nhiên đi đến phòng làm việc chủ nhiệm mà y đã bố trí.
Căn phòng làm việc này không lớn lắm, nhưng lại rất khéo léo, cho thấy có người cẩn thận thu dọn, Hà Viễn Phương giới thiệu cho Từ Quân Nhiên, rồi đi ra cửa thông báo chuyện buổi tối liên hoan. Từ Quân Nhiên mở hành lý của mình ra, bắt đầu bày sách mang theo lên bàn. Hành lý của hắn rất đơn sơ, ngoài sách ra, thì chỉ có một ít quần áo tùy thân, nên chỉ vài phút là đã xong rồi.
Lần này đến Thủ đô, Từ Quân Nhiên rất khiêm nhường, ngoại trừ thông báo Tằng Văn Khâm thì không nói cho ai khác nữa. Đối với hắn mà nói, cái này chỉ một lần mình rèn luyện mà thôi, không cần phải kinh động quá nhiều người. Còn Tôn gia, hiện tại sức khỏe lão gia tử càng ngày càng không được tốt, phần lớn thời gian đều đang an dưỡng, Từ Quân Nhiên cũng không muốn làm phiền ông.
Ngay vào lúc này, một người gõ cửa bước vào, vừa cười vừa cùng Phó Hoa bắt tay:
-Chào mừng anh, Từ chủ nhiệm. Tôi vừa rồi có việc nên không tới sân bay đón anh.
Từ Quân Nhiên cũng không lạ lẫm gì người này. Trước kia khi đi theo Phương Chính đến Thủ đô, đã gặp người này hai lần, hắn nhớ rõ người này tên là Chu Bác Học, làm việc tại phòng chủ nhiệm của văn phòng Thường trực, lúc trước nguyên nhân sở dĩ quen biết với y cũng rất đơn giản, bởi vì Chu Bác Học cũng tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, chỉ có điều so với Từ Quân Nhiên cùng Tằng Văn Khâm, Tào Tuấn Minh bọn hắn thì đã chậm vài năm mà thôi.
Vươn tay đập trên bờ vai của Chu Bác Học một cái, Từ Quân Nhiên cười nói:
- Tôi nói với cậu, hơn một tháng không gặp sao lại khách khí như vậy chứ? Lúc trước cậu uống say đọc Nhạc Dương lầu cho Phương bí thư chúng ta, cậu có khách khí như vậy đâu.
Chu Bác Học vừa tốt nghiệp đại học chưa được đến vài năm, trong suy nghĩ còn có sự kiêu ngạo cùng tính hăng hái của tuổi trẻ. trước đó lần đầu Từ Quân Nhiên cùng Phương Chính đến Thủ đô họp, ăn bữa cơm cùng với vài cán bộ của văn phòng Thường trực, trên bàn cơm Chu Bác Học uống nhiều, nhất thời cao hứng liền đọc diễn cảm một bài văn cổ, với giọng trầm bồng du dương, quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Lúc đó, Chu Bác Học hăng hái, làm cho người ta vừa nhìn thì sẽ cảm thấy tràn đầy nhuệ khí, nhưng bây giờ ở trong mắt của Từ Quân Nhiên, gã lại trở nên khéo đưa đẩy nhiều hơn. Mới chưa đến vài tháng, cái gì có thể khiến cho một người có nhiều thay đổi đến vậy chứ?
Nghe thấy những lời mà Từ Quân Nhiên nói, Chu Bác Học cười khổ một cái:
-Học trưởng, anh đừng miễn cưỡng cười với em, anh đến Thủ đô, không phải là bị lưu đày sao?
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức nhìn Chu Bác Học, hắn thật sự không ngờ tới, ở trong mắt của người khác, một thư ký đứng đầu như hắn bất ngờ biến thành chủ nhiệm văn phòng Thường trực, lại là kết quả của sự lưu vong. Xem ra đúng như Phí Minh tự nhủ, lúc này đây đối với mình mà nói, không chỉ có là một cơ hội giấu tài, mà còn là một cơ hội để khảo nghiệm xem người bên cạnh thật lòng với hắn hay không. Hắn thực sự là muốn xem một chút, vào lúc này, rốt cuộc ai mới là bằng hữu chân chính của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận