Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 660: Có người giở trò.

Sự việc cứ đi qua như vậy, Từ Quân Nhiên vốn cho là mình cuối cùng có thể qua những ngày bình yên, không ngờ phiền toái lại tìm tới mình lần nữa.
Hôm nay Từ Quân Nhiên đang nghiên cứu việc thăm viếng Tết Nguyên Đán với cục trưởng cục tài chính Lưu Sướng, Lưu Hoa Cường trưởng văn phòng huyện ủy đi vào với vẻ mặt kinh hoảng, trong tay cầm một tờ báo, Từ Quân Nhiên cau mày, nói với Lưu Sướng:
- Việc này cứ như thế trước đã, chúng ta có thời gian lại nói sau.
Lưu Sướng cũng là người thông minh, gật đầu nói:
- Vậy được, chủ tịch huyện, tôi đi trước.
Đợi sau khi Lưu Sướng rời đi, Từ Quân Nhiên hỏi Lưu Hoa Cường:
- Lão Lưu, xảy ra chuyện gì?
Lưu Hoa Cường cười khổ đưa tờ báo kia cho Từ Quân Nhiên, bất đắc dĩ nói:
- Chủ tịch Huyện, chuyện khiếu nại thị trấn Đào Hoa lên báo rồi, mấy tờ báo trong thành phố đều nói đến việc này, thậm chí có người còn chụp được ảnh.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức thay đổi, hắn biết, phiền toái lại đến rồi.
Đưa tay nhận tờ báo, Từ Quân Nhiên cau mày nói:
- Chuyện này, truyền đi rất nhanh?
Lưu Hoa Cường gật đầu nói:
- Mấy tòa soạn trong thành phố đều đưa tin, trước hết là tin tức của toà soạn Đan Giang.
Biểu tình của Từ Quân Nhiên càng nghiêm trọng, hắn biết tòa soạn Đan Giang là của cục xuất bản tin tức thành phố, có lực ảnh hưởng rất lớn trong thành phố.
Vừa xem báo, Từ Quân Nhiên vừa hỏi:
- Trên báo nói thế nào về chuyện này?
Lưu Hoa Cường cười khổ nói:
- Hình như đều bất lợi đối với bí thư Bạch, đánh giá ngài vẫn rất cao.
Từ Quân Nhiên thở dài một hơi:
- Được, cậu đi làm việc trước đi.
Đợi đến lúc Lưu Hoa Cường rời đi, Từ Quân Nhiên cầm một tờ báo lên tùy tiện đọc, trong tin tức hôm nay nhìn thấy một tiêu đề bắt mắt “Quần chúng mặc đồ tang khiếu nại” ở trên.
Một tấm hình lớn đập vào trước mắt, người mặc đồ tang đáng đứng cùng bảo vệ, trên hình có thể mơ hồ nhìn thấy tấm biển Huyện ủy Nhân Xuyên. Dưới bức hình, viết một đoạn chữ:
Gần đây, huyện ủy Nhân Xuyên đã xảy ra một việc lạ khiến người khác không đành lòng tận mắt chứng kiến, người dân mặc đồ tăng kêu oan muốn gặp bí thư huyện ủy, lại bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, hai bên phát sinh tranh chấp.
Vì sao họ mặc đồ tăng khiếu nại? Là có người chuyên quấy rối, hay có ẩn tình gì không ai biết? Trải qua sự tìm hiểu, mới biết được từ người trong cuộc, huyện ủy vì xây dựng hình tượng thị trấn, quyết định dỡ bỏ nhà cũ hai bên đường, thống nhất tu sửa nhà mẫu. Vì chính quyền phụ cấp tài chính có hạn, thôn dân không thể chịu được áp lực kinh tế to lớn, không muốn dời đi, kết quả một cụ già hơn 90 tuổi bi đuổi công nhân di dời đẩy ngã đập đầu vào tường chết. Trải qua sự phối hợp của chính quyền, nhà đầu tư bồi thường 5 ngàn cho người thân của cụ già, nhà đầu tư từ chối bồi thường vì lý do đã dán giấy thông báo. Rơi vào đường cùng, con cháu cụ già đành phải khiếu nại lên chính quyền huyện ủy.
Nhưng, không ngờ bảo vệ dùng lý do bí thư không ở đây, từ chối cho họ đi vào, 20 phút sau chủ tịch huyện chính quyền Từ Quân Nhiên ra mặt, đồng ý yêu cầu của người khiếu nại, họ mới giải tán.
Sau khi Từ Quân Nhiên vội vàng xem xong, trong lòng bỗng nảy lên thứ gì đó, bài viết này chú trọng sự thật khách quan, cũng không có ý xấu gì với hắn, vấn đề là nó hướng mũi giáo vào bí thư huyện ủy Bạch Lâm, điều này khiến Bạch Lâm nghĩ thế nào? Đây không phải là đặt ông ta vào lò lửa sao?
Huống chi, chuyện này bị đăng lên báo chí cấp thành phố, chẳng phải là toàn thành phố đã biết sao?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên tiếp tục xem báo, lại bị người dân phía dưới gửi thư lên khiến cho sợ ngây cả người.
Có người nói:
- Vì chiến tích công trình, hoàn toàn không để ý lợi ích của người dân, lại càng không để sự ấm no của người dân trong lòng, lãnh đạo như vậy, đừng hy vọng họ làm việc vì dân.
Càng có người tỏ vẻ:
- Hình tượng công trình thật sự hại chết người, cầm tiền mồ hôi nước mắt của người dân để tô son điểm phấn cho mình, đây mới là sự mục nát lớn nhất. Quân không thấy, mấy năm trước hình tượng điêu khắc “Hằng Nga trốn trăng” của bách hóa cao ốc trên giao lộ trong thành phố, tốn hết 40 vạn, chưa đến 3 năm, quan viên bị điều đi, hình tượng công trình trở thành cái đinh cản trở giao thông, sau khi bị dỡ bỏ xây dựng thành một cái hồ, tiền mồ hôi nước mắt của người dân bị lãng phí như vậy, ai sẽ gánh chịu trách nhiệm này? Không có ai truy cứu, càng không có ai nói chuyện với dân, làm quan vẫn tiếp tục làm quan, dân chúng tiếp tục bị hại. Giáo huẩn như vậy chẳng nhẽ vẫn còn ít sao? Nhà mẫu rốt cuộc để người dân ở hay là để người qua đường nhìn? Đáng để người quyết sách suy nghĩ, đừng làm công trình chiến tích gì nữa, người dân không chi nổi số tiền này.
Một lời nhắn lên án nhất của đọc giả tên là Công Đạo nói:
- Nếu là bí thư huyện ủy, vì sao không dám gặp người dân? Còn trốn không lộ mặt, để chủ tịch huyện giải quyết vấn đề cho ông ta, ngẫm lại xem, một bí thư huyện ủy có thể làm bộ cao cao tại thượng đối mặt với việc như vậy, có tư cách gì ngồi ăn bám trên đài hội nghị.
Từ Quân Nhiên cau mày, thậm chí cảm thấy toàn thân mình hơi tê tê, một tin nhắn ngắn gọn, một hình ảnh khiếu nại, lại dẫn đến sự phẫn nộ của quần chúng. Điều này cũng hoàn toàn nói rõ một vấn đề, quần chúng đối với sự hủ bại trước mắt, đối với công trình hình tượng căm thù tận xương tủy đến cỡ nào, một khi đã có nơi phát tiết, sẽ gắng hết sức để phát tiết. Mặc kệ ngôn luận của họ có chút quá kích, nhưng cũng không phải không có lý, cũng phải nói đến điểm quan trọng của vấn đề. Ví dụ như điêu khắc quả cầu thép ở ngã ba đường đối diện với chính quyền thành phố, thực sự là công trình hao người tốn của, lúc ấy hắn chưa công tác tại thành phố Đan Giang, sau này chỉ nghe nói lúc đó chính quyền thành phố muốn xây dựng hình tượng thành phố, bỏ ra giá cao mời một nhà thiết kế của đại học Bắc Kinh đến, tiêu mất 40 vạn, dùng giá thép chống đỡ điêu khắc nữ tính, trong tay nâng quả cầu thép hình dạng mặt trăng, hoàn mỹ nói “Hằng Nga trốn trăng”, nếu không nhìn ra được ý nghĩa tượng trưng, càng không nhìn ra giá trị thẩm mỹ gì, ngược lại làm xấu hình tượng bên ngoài.
Có người hoài nghi căn bản không phải nhà thiết kế đại học Bắc Kinh, đại học Bắc Kinh nếu thiết kế ra trình độ như vậy, chỉ có thể chứng minh chất lượng giáo dục Trung Hoa quá thấp rồi. Chưa đến 3 năm, bí thư chịu trách nhiệm công trình hình tượng đó bị điều đi, người ta mới truyền nhau, con gái của vị bí thư đại nhân kia học tại đại học Bắc Kinh, “Hằng Nga trốn trăng” kia là kiệt tác năm thứ nhất của con gái ông ta. Sau này đại biểu nhân dân toàn quốc, hội nghị hiệp thương chính trị ủy viên nhao nhao lên lớp, nói “Hằng Nga trốn trăng” đặt ở giao lộ ảnh hưởng đến giao thông, cần phải dỡ bỏ. Nhóm lãnh đạo mới thuận theo ý dân, quả thật dở bỏ rồi xây thành hồ nước.
Người dân có tâm tính như vậy, trong lòng Từ Quân Nhiên thực sự có thể hiểu, công trình hình tượng thực sự đã biến thành sự mục nát.
Mọi người vẫn luôn trộn lẫn “Công trình hình tượng” với “Công trình chiến tích”. Trên thực tế “Công trình hình tượng” không phải “Công trình chiến tích”. Trên thực tế, khi mọi người nói đến “Công trình hình tượng”, tiêu chuẩn bị hỗn loạn, không rõ rệt. “Công trình hình tượng” chúng ta nhìn thấy, nghe thấy thường xuất hiện ở những nơi nghèo khó hoặc không giàu có, dường như khu giàu có không có vấn đề “Công trình hình tượng”. Nhưng “Công trình hình tượng” rốt cuộc là chỉ vượt qua xây dựng tài lực, hay là chỉ vượt qua xây dựng cần thiết? Nếu như tất cả xây dựng vượt qua tài lực thì tính là “Công trình hình tượng”, vậy khu vực nghèo khó vì để giải quyết vấn đề phát triển mà phải “tập trung tinh lực làm việc lớn” lại nên giải thích như thế nào? Khu vực giàu có vượt qua xây dựng cần thiết cũng không ít, hơn nữa luôn nhận được sự tán thưởng của mọi người. Điều này cũng khiến mọi người cảm thấy một loại xây dựng xem là “Công trình hình tượng” không, trọng điểm không phải xây dựng có vượt qua tất yếu hay không, mà quyết định bởi tài lực có đầy đủ hay không.
Nếu như nói “Công trình chiến tích” lấy tư lợi lớn lớn nhỏ nhỏ để phủ định tính hợp lý của bản thân, bất hợp lý của “Công trình hình tượng” như vậy, không ở sự ích kỷ trên điểm xuất phát, mà ở trong sự suy đồi của lôgic. “Công trình hình tượng” là một loại xây dựng “vì lợi ích của người dân” mà ra, nhưng lôgic tưởng tượng là người dân không biết lợi ích của mình ở phương diện nào, vì chỉ sợ chịu sự phản đối của người dân cũng sẽ không tiếc. “Công trình hình tượng” trong tưởng tượng của người dân là một nhóm ngu dân không có năng lực nhìn thấy lợi ích bản thân, phải do lãnh đạo trí tuệ sắp xếp vận mệnh.
Mấu chốt vấn đề không ở “điểm xuất phát” của công trình như thế nào, mà ở việc xây dựng không nhận được sự hoan nghênh vì sao có thể được thực hiện, chính quyền vì sao trở thành cây ATM của công trình hình tượng, xã hội tại sao trở thành đối tượng người quyền lực tùy tiện lấy dư. Ở chỗ này, dân chúng trở thành một khái niệm giả thuyết, người dân bị coi là ngu dân không tiến vào quá trình quyết sách, dân chúng đại biểu cơ quan quyền lực của tập thể trở thành người phối hợp toàn lực của “Công trình hình tượng”. Thực chất của “Công trình hình tượng” và “Công trình chiến tích” là dân chúng không thể quyết sạch kết quả. Sự độc đoán của quyền lực xã hội quyết định sự ra đời của “Công trình hình tượng” và “Công trình chiến tích”, vì thế vấn đề thực sự không phải làm thế nào ngăn cản “Công trình hình tượng”, mà là làm thế nào ngăn cản sự độc đoán của quyền lực xã hội.
Đương nhiên, những điều này đều là kinh nghiệm được các chuyên gia đời sau tổng kết ra, Từ Quân Nhiên mặc dù biết, lại không thể nói với bất kỳ ai, hắn càng hiểu rõ, bốn chữ “Công trình chiến tích” là đẹp nhất thậm chí là thần thánh, không thể ùy tiện gọi bây, nó ít nhất phải phù hợp với bốn điều kiện dưới đây: Một là có lợi nâng cao đời sống người dân; hai là người chủ trì phải công tâm, không mưu cầu lợi ích cá nhân; ba là vượt qua được khảo nghiệm thời gian và thực dụng; bốn là người chủ trì không khoe thành tích của mình. Nhưng vì “Công trình chiến tích” có danh tiếng tốt như vậy, nên trở thành mục tiêu bọn tham quan mơ ước.
Từ Quân Nhiên đọc mấy tờ báo, trong lòng vừa vui vừa lo, vui vì mấy tờ báo này không có nghi vấn đối với công tác quản lý của hắn, thậm chí còn có ý ca ngợi. Nhưng lo lắng, mọi mũi giáo đều hướng về phía một mình Bạch Lâm.
Bạch Lâm sẽ nghĩ thế nào? Có cho rằng là mình giở trò không? Nếu vậy sẽ không tốt, nếu Bạch Lâm đem hoài nghi này chuyển cho ban tổ chức, lãnh đạo phía trên chẳng phải có cái nhìn với mình sao? Một người khi bị tổ chức phía trên có cái nhìn, con đường làm quan của người này sẽ không khác gì chấm dứt. Vừa nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên tự cảm thấy mồ hôi lạnh cả người.
Lại lật mấy tờ báo kia, Từ Quân Nhiên lại nhìn thấy một bài viết “Thành quả xây dựng kinh tế thành phố Đan Giang rõ rệt” trên báo Cuộc sống Đan Giang, nhìn thời gian, là việc của hai ngày trước. Phía trên là một tấm ảnh, chỉ nhìn thấy bảy tám cán bộ lãnh đạo ăn mặc trang trọng, vây quanh chủ tịch thành phố Bối Siêu Quần, đang thị sát một khu phát triển kinh tế mới thành lập ở thành phố Đan Giang. Phía dưới tấm ảnh, ghi chú một dòng chữ: “Thành phố Đan Giang cải cách mở cửa thu hút ngoại thương có hiệu quả rõ rệt, tổng cổng thu hút được hơn mười doanh nghiệp, đầu tư gần 50 hạng mục, liên quan đến gần 500 triệu đầu tư.”
Thả tờ báo xuống, trong lòng Từ Quân Nhiên âm thầm cân nhắc cẩn thận, chuyện này có quan hệ đến huyện Nhân Xuyên, tương tự có quan hệ với lãnh đạo trong thành phố, xây dựng kinh tế là thành quả của chủ tịch thành phố Bối Siêu Quần, là tin tức chính diện, người dân khiếu nại là do công trình hình tượng của Bạch Lâm tâm phúc của Đoạn Thế Kiệt, là tin tức phê bình, một chính một phản, không biết là tình cờ trùng hợp, hay là việc có nguyên nhân. Hắn không khỏi nhớ đến ám hiệu của Liễu Cường lúc trước với hắn, nhớ tới cành ô liu của Đoạn Thế Kiệt đưa cho hắn, rất rõ ràng, nếu thực sự có người sắp đặt, vậy người sắp đặt kia nhất định là nhân vật quan trọng có quyền lực, điều này nghĩa là hai người đứng đầu chính đàn thành phố Đan Giang đọ sức nên kéo ra một màn như vậy.
Nghĩ đến vấn đề nhạy cảm này, Từ Quân Nhiên không khỏi có chút kích động, dường như trong lòng có chút ánh sáng xuyên qua, khiến hắn nhìn thấy một loại hy vọng nào đó. Lưỡng hổ tranh chấp, tất có một người bị thương, với cảm giác của hắn, người bị thương chắc chắn là Bạch lâm. Vì cho dù Đoạn Thế Kiệt thắng bại thế nào, kết quả cuối cùng tất nhiên là Bạch Lâm hoặc là bị chuyển đi nơi khác rời huyện Nhân Xuyên, hoặc là một bước lên mây được thăng chức, nhưng cho dù thế nào, cái ghế bí thư huyện Nhân Xuyên sẽ trống, đối với hắn mà nói, không phải là một cơ hội? Dù hắn biết cơ hội này không thuộc về một mình hắn, còn có những người khác trong huyện, còn có những người không nghĩ đến, hắn vẫn có một loại phấn khích không ngăn được.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Từ Quân Nhiên tiếp máy:
- Xin chào, tôi là Từ Quân Nhiên.
Đầu dây bên kia truyền đến một hồi tiếng cười sang sảng, sau khi cười xong, Bối Siêu Quần nhàn nhạt mở miệng nói:
- Chủ tịch Huyện Từ, bây giờ có bận gì không?
Từ Quân Nhiên sững sờ, cười cười nói:
- Không có chuyện gì, đang hút thuốc thôi, sao vậy? Chủ tịch thành phố.
Bối Siêu Quần nói:
- Có rảnh thì xem báo nha, gần đây có không ít tin tức.
Cúp điện thoại, Từ Quân Nhiên thầm nghĩ, giờ phút này Bối Siêu Quần nhất định cũng thấy được thực chất vấn đề, thấy được ánh sáng hy vọng, nếu không y sẽ không có hứng như vậy, càng không gọi điện thoại đến chỗ mình. Theo quy tắc, nếu thật sự là sắp đặt của ông ta, ông ta sẽ giả vờ bất động thanh sắc, tuyệt không chủ động thể hiện ra ngoài, sợ người khác nghi ngờ là ông làm. Phân tích theo những lô gic này, Bối Siêu Quần chắc chắn không phải là người sắp đặt màn này. Rất rõ ràng, người khởi xướng nhất định là người được lợi nhất, giả định, Bối Siêu Quần đánh bại Đoạn Thế Kiệt, người được lợi nhất sẽ là ai?
Càng khiến Từ Quân Nhiên suy nghĩ không ra là, Bối Siêu Quần lúc này gọi điện thoại cho mình, là có ý gì?
Đối với Bối Siêu Quần, Từ Quân Nhiên có chút nhìn không thấu, hắn vốn cho rằng Bối Siêu Quần nếu là người của chủ tịch tỉnh Phương Trung Nguyên, vậy hẳn là cùng chiến tuyến với mình, nhưng lần trước Bối Siêu Quần lấy mình ra làm tấm chắn, trên hội nghị thường ủy thành ủy đấu với Đoạn Thế Kiệt, quả thực khiến Từ Quân Nhiên giật mình không nhẹ, lúc ấy ấn tượng với hắn liền thấp đi rất nhiều.
Bình tĩnh xem xét, Từ Quân Nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, lần này việc trên báo, kẻ chủ mưu phía sau hẳn không phải là Đoạn Thế Kiệt, vì Bối Siêu Quần không ảnh hưởng đến việc lên chức thông thường của Đoạn Thế Kiệt, càng không uy hiếp đến quyền lực trong tay hắn, nhiều nhất là ảnh hưởng đến lãnh đạo của hắn, mà người được lợi ích lớn nhất, tất nhiên là Từ Quân Nhiên và Bối Siêu Quần.
Đốt một điếu thuốc, Từ Quân Nhiên có chút do dự, thành phố Đan Giang này quả nhiên không phải là nơi an lành.
- Chủ tịch Huyện, bí thư Bạch mời ngài qua.
Ngay vào lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, Lưu Hoa Cường đi vào nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ, không thể tưởng được Bạch Lâm tìm mình, đoán chừng cũng có thể đã thấy tin tức trên báo, xem ra là tìm mình thương lượng đối sách.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên gật đầu nói với Lưu Hoa Cường:
- Gọi tiểu Vương một tiếng, đến huyện ủy.
Đi vào đại viện huyện ủy, Đặng Văn Binh văn phòng huyện ủy sớm đã đứng đợi Từ Quân Nhiên ở cửa, thấy Từ Quân Nhiên xuống xe, Đặng Văn Binh vội vàng nói:
- Chủ tịch Huyện, bí thư đang đợi ngài.
Từ Quân Nhiên gật đầu, để Đặng Văn Binh dẫn đường, đi theo hắn lên lầu, đi vào văn phòng bí thư huyện ủy của Bạch Lâm.
Thấy Từ Quân Nhiên đi vào, Bạch Lâm cười nói:
- Ngồi ngồi, tôi vừa hay có người bạn đến tặng hai hộp trà Tân Long Tỉnh, cậu nếm thử xem, nếu hợp khẩu vị thì tôi tặng cậu một hộp.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Tốt quá, bí thư tặng tôi, không hợp khẩu vị cũng phải nói hợp khẩu vị.
Cười ha ha nói:
- Dùng trà luận đạo, hai chúng ta rảnh rỗi nói chuyện vài câu, nhân tiện có chút việc thương lượng với cậu một chút.
Từ Quân Nhiên nói:
- Ngài là trưởng lão, tôi nào dám trước mặt bí thư múa rìu qua mắt thợ? Chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi.
Hai người vừa nói vừa cười, không khí hòa hợp hơn rất nhiều.
Bạch Lâm cầm trà qua, đóng gói rất cẩn thận, mở hộp trà ra, Từ Quân Nhiên ngửi ngửi, cảm thấy mùi thơm bay bốn phía, nói:
- Thật là thơm.
Bạch lâm cười cười nói:
- Đợi pha xong, còn thơm hơn.
Nói xong thả lá trà vào hai chén trà trong suốt, rót nửa chén nước, ngâm trong một phút, lại thêm nước, mùi hương thơm ngát xông vào mũi, lại nhìn trong chén, lá trà nổi lên, lá trà non nhỏ nhỏ mới nhú, nước trà trong khoảnh khắc biến thành màu xanh biếc.
Khi lãnh đạo ở chung với nhau, có vài chuyện không thể đàm luận: một là phụ nữ; hai là đánh giá đối với lãnh đạo cấp trên; ba là bổ nhiệm cán bộ.
Từ Quân Nhiên ngồi nói chuyện với Bạch Lâm, phụ nữ tất nhiên không nói đến, Từ Quân Nhiên không có hứng thú với chút chuyện giữa Bạch Lâm với Trương Mẫn, Bạch Lâm cũng không muốn biết bạn gái thân phận thần bí của Từ Quân Nhiên, mà đối với lãnh đạo cấp trên, hai người nay biểu hiện một người là người của bí thư thành ủy, một người là người của chủ tịch thành phố, tất nhiên cũng sẽ không nói gì?
Về phần nhậm miễn cán bộ, đây là thảo luận của đại hội văn phòng bí thư, ở nơi này nói cũng không phù hợp.
Cho nên Từ Quân Nhiên nghĩ mãi không ra, hôm nay Bạch Lâm gọi mình tới, rốt cuộc là vì sao?
Chẳng lẽ nói, thật sự vì chuyện bài báo?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên nở nụ cười, thành khẩn nói với Bạch Lâm:
- Bí thư Bạch, báo sáng nay, ngài xem chưa?
Trên mặt Bạch Lâm bất động thanh sắc, gật đầu với Từ Quân Nhiên, ý vị thâm trường nói:
- Xem thì đã xem rồi, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong lòng Từ Quân Nhiên hơi động, kinh ngạc nói:
- Bí thư ngài cũng nhìn thấy có chỗ không đúng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận