Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 439: Tiệm bán quần áo.

Vào lúc ban đêm, Từ Quân Nhiên chưa về xã, mà ở lại thị trấn, Tiểu Hoàng ở lại nhà khách huyện ủy, còn Từ Quân Nhiên tự mình trở về nhà của mình.
Nói là về nhà, nhưng trên thực tế, đêm hôm ấy Từ Quân Nhiên ngủ lại nhà của Tạ Mỹ Quyên, lại là một đêm điên cuồng, hai người cô nam quả nữ dính lấy nhau, sau màn tình cảm mãnh liệt, Tạ Mỹ Quyên ôm lấy Từ Quân Nhiên, để đầu tựa lên ngực của người đàn ông này, thấp giọng nói:
- Tôi nghe nói, trong huyện đang thảo luận chuyện sửa đường.
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Sửa đường?
Tạ Mỹ Quyên gật gật đầu:
- Ở trong thành phố phát xuống một khoản tiền, để huyện chúng ta dùng để sửa đường, chỉ có điều không nhiều lắm, trong huyện đang suy nghĩ sửa nơi nào thì hợp lý.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, trong lòng cũng đã ra chủ ý, nếu như thoả đáng, số tiền đó mình thật hy vọng có thể nhúng tay vào một chút.
- Đúng rồi, cô nhớ gọi Vương Hiểu Nhu tới, tôi có cái chuyện để cho cô ấy làm.
Từ Quân Nhiên bỗng nhiên mở miệng nói với Tạ Mỹ Quyên.
Tạ Mỹ Quyên sững sờ:
- Sao thế, cậu định để cho Hiểu Nhu làm việc gì?
Cô vẫn thật sự rất ngạc nhiên, Từ Quân Nhiên định để cho Vương Hiểu Nhu làm cái gì, quãng thời gian trước Từ Quân Nhiên cũng đã nhắc qua một lần với Tạ Mỹ Quyên, nói muốn để cho Vương Hiểu Nhu giúp hắn một chuyện, khi đó Tạ Mỹ Quyên trong lòng còn thấy rất ngạc nhiên, không biết trong hồ lô này của Từ Quân Nhiên rốt cuộc bán thuốc gì.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng cười:
- Cô đó, đừng có nghĩ nhiều như vậy, tôi có bằng hữu đang làm ăn ở Lĩnh Nam, dự định mở một tiệm quần áo ở huyện chúng ta, tôi nghĩ để Hiểu Nhu đến làm bà chủ, làm công giúp cho bạn của tôi.
- Tiệm quần áo?
Tạ Mỹ Quyên thực sự không hiểu lời này của Từ Quân Nhiên nói có ý gì.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Buổi sáng tọi có gọi điện thoại hỏi qua rồi, bên kia đã phái người tới đây rồi, hai ngày sau sẽ tới huyện chúng ta, đến lúc đó cọ để cho Hiểu Nhu ra mặt bàn bạc cùng bọn họ, nếu như có vấn đề gì, tôi sẽ tới giải quyết.
Dừng một chút, Từ Quân Nhiên nói:
- Cộ lấy ra 5000 đồng tiền riêng, coi như tiền nhập cổ đông.
Đây chính là một món quà mà hắn chuẩn bị cho Tạ Mỹ Quyên, hiện tại vẫn chưa có văn bản quy định đảng viên không được tham dự vào chuyện buôn bán, cho nên nếu làm chuyện này, Từ Quân Nhiên cũng không phải sợ người khác nói gì, dù sao cũng là việc buôn bán kiếm tiền, hắn đương nhiên muốn làm cùng với người phụ nữ của mình.
Chuyện này thao tác rất đơn giản, để Lâm Vũ Tình ở bên Lĩnh Nam nhập hàng, sau đó phái người mang tới tỉnh Tùng Hợp là được, giám sát lúc này cũng không quá phiền toái.
Trước đó Từ Quân Nhiên đã gọi điện cho Lâm Vũ Tình, để cho cô ta phái người tới, hiệu suất làm việc của Lâm Vũ Tình rất cao, thời gian mới chỉ có bốn ngày, cô đã phái ba thủ hạ, mang theo một đống lớn quần áo cùng giầy, nhanh chóng tới huyện Phú Nhạc.
Tạ Mỹ Quyên nhẹ nhàng gật đầu, đối với lời nói của người tình, cô không có bất kỳ ý kiến nào, có điều cô vẫn có chút lo lắng mà hỏi:
- Đám người Hương Giang kia, liệu có khó tiếp xúc, tôi sợ Hiểu Nhu…
Từ Quân Nhiên mỉm cười, vươn tay vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc của Tạ Mỹ Quyên:
- Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi, đám người đó không dám làm gì đâu.
Giữa trưa ngày thứ hai, người của công ty Lâm Vũ Tình đã tới huyện Phú Nhạc, trước tiên bọn họ tìm đến Từ Quân Nhiên, bởi vì Từ Quân Nhiên đã hẹn trước với họ, sẽ tiếp đón mấy người bọn họ ở huyện, những người này không phải là người Hương Giang như Tạ Mỹ Quyên nghĩ, mà là người địa phương Lĩnh Nam. Thành phố Bằng Phi hiện tại có rất nhiều người Hương Giang mở cửa hàng, đương nhiên cũng có người bản địa Lĩnh Nam làm công ở đó, cách làm của Lâm Vũ Tình cũng rất đơn giản, trực tiếp đưa ra giá tiền lương cao hơn với tiền lương họ vốn nhận được, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, cho nên mấy người tiêu thụ hàng tinh anh quả quyết lựa chọn việc thích hợp với họ nhất.
Một trong ba người, đứng đầu là một phụ nữ đã ngoài bốn mươi, họ Chu, Từ Quân Nhiên dựa theo giao phó của Lâm Vũ Tình gọi cô ta là chị Chu, là người bản địa Bằng Phi. Hai người khác, một người họ Vương, một người họ Giản, là một đôi vợ chồng, trước đó đều đã làm ở xưởng quần áo, sau đó cao hứng từ chức xuống biển, bọn họ mới tới thành phố Bằng Phi. Mấy người họ cách ăn mặc đều rất mốt, dù sao cũng là làm ăn về trang phục, lại là ở khu cởi mở nhất Lĩnh Nam, tiếp xúc với những người này, có thể nói không khoa trương trên người họ toàn là những thứ thịnh hành ở Trung Hoa.
Vương Hiểu Nhu được Tạ Mỹ Quyên gọi vào trong huyện thành, nhìn thấy ba người từ bên ngoài đến ăn mặc thời trang, rất lo lắng, đặc biệt là ở trước mặt của tiểu Giản và chị Chu, thậm chí còn có chút thua chị kém em, có cảm giác không ngẩng đầu lên được.
Chị Chu mấy người bọn họ cũng có chút ngoài ý muốn, bọn họ là được Lâm Vũ Tình khai quật ra sau đó được phái đến huyện Phú Nhạc, vốn cho rằng đối tượng hợp tác mà mình đến tỉnh Tùng Hợp sẽ là một người làm ăn sành sỏi hoặc là thiếu gia ăn chơi. Dù sao một tay trực tiếp mang hàng hóa tiến vào nội địa như thế này, bọn họ cũng là lần đầu tiên làm, trước đó đều là trực tiếp giao hàng đến thủ đô hoặc là những thành thị lớn như Minh Châu. Huống chi lần này trước khi lên đường, Lâm Vũ Tình với thân phận người chủ thần bí đích thân dặn dò, phân phó bọn họ sau khi đến tỉnh Tùng Hợp, nhất định không được làm bộ làm tịch, không nên chọc giận người của đối phương.
Cho nên, trong tưởng tưởng của bọn họ, người mà mình phải đối mặt, ít nhất cũng nên là một người mà sự tồn tại của họ có thể khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Có điều sự thật, lại làm cho bọn họ không thể không cảm thấy kinh ngạc.
Biểu hiện non nớt của Vương Hiểu Nhu, khiến cho chị Chu thậm chí hoài nghi, cô ta nếu như làm kinh doanh thời trang, rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu?
Dù sao nhìn cô, cái vẻ yếu ớt của Vương Hiểu Nhu thật giống như vẻ bệnh tật của Lâm Đại Ngọc, căn bản không giống như một người đã từng trải qua bão táp.
- Chị Chu, thế này là sao?
Tiểu Giản khẽ hỏi chị Chu, chị Chu là người phụ trách của bọn họ, đồng thời cũng là phó tổng của công ty thời trang mà Lâm Vũ Tình mới thành lập, trước khi đến tỉnh Tùng Hợp, Lâm Vũ Tình từng dặn dò, có chuyện gì thì bọn họ đều phải nghe theo lời chị Chu. Chị Chu trước kia từng làm trưởng khoa ở một nhà máy trang trang quốc doanh, tầm nhìn và trình độ đều không tầm thường.
- Không đúng, trong này khẳng định có vấn đề.
Chị Chu trong lòng thầm nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía Vương Hiểu Nhu có chút lo lắng, đứng lên vừa cười vừa nói:
- Các cô ngồi đây trước, tôi đi ra ngoài một chút.
Nói xong, cô trực tiếp ra khỏi phòng, tìm một cái điện thoại công cộng gọi cho Lâm Vũ Tình, đem tình hình của bên này báo cho lại, lúc này mới nói:
- Cô chủ, vị Vương tiểu thư này, tôi thấy không phải là đối tượng thích hợp để hợp tác, cô thấy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Dù sao công ty thời trang thoáng cái xuất ra nhiều hàng như vậy, hơn nữa còn để cho đối phương tiêu thụ trước rồi về sau lấy thêm tiền hàng, chị Chu lo lắng xảy ra chuyện.
Không ngờ Lâm Vũ Tình lại hồn nhiên không thèm để ý, hỏi tình trạng của Vương Hiểu Nhu, cười cười ha hả, cuối cùng lại nói:
- Chị Chu, chị không cần lo lắng, tất cả đều có người quan tâm, lát nữa đợi một người họ Từ đến, chị nghe anh ta là được.
Nếu như đến bà chủ cũng nói như vậy, chị Chu cũng không nên nói thêm cái gì nữa, có điều cô thực sự đối với người đàn ông họ Từ từ trong miệng của bà chủ nói ra, có một chút hiếu kỳ.
- Chị Chu, bà chủ nói thế nào?
Trở lại phòng khách, tiểu Giản hỏi đón chị Chu.
Chị Chu không có trả lời cô, mà lại hỏi ngược một câu:
- Người họ Từ đã đến chưa?
Tiểu Giản ngây người một lúc, lập tức gật gật đầu:
- Vừa mới đến, nói là bí thư gì đó, rất trẻ tuổi.
Sauk hi nói chuyện với Từ Quân Nhiên một lúc, chị Chu mới hiểu được, vì cái gì mà bà chủ nói tất cả đều phải nghe người trẻ tuổi đang ở trước mặt này, không thể không nói, rất nhiều suy nghĩ của người ta thậm chí còn tiến xa hơn bản thân mình, một người đã nhiều năm ở đặc khu, theo cách nói của Từ Quân Nhiên, trang phục của Vũ Tình chẳng những mở ra ở Lĩnh Nam, mà còn phải trước bất kỳ xí nghiệp nào, tới thị trường phương bắc.
Ở những nơi như đặc khu trong một thời gian dài, người ta thường sẽ không có cảm giác về tốc độ, làm bất cứ chuyện gì cũng không muốn lãng phí thời gian. Cho nên chị Chu cũng không khách khí với Từ Quân Nhiên nữa, rất nhanh đưa ra bản kế hoạch mang theo bên mình, dựa theo những gì trước đó Từ Quân Nhiên cùng Lâm Vũ Tình đã thương lượng xong trong điện thoại, lúc này bọn họ sẽ mở ra một tiệm thời trang ở huyện Phú Nhạc, đồng thời ở thành phố Song Tề cùng thành phố Tân Châu đều mở cửa hàng, tiệm gọi là quần áo và trang sức Vũ Tình, chính là tên xí nghiệp Hương Giang đầu tư.
Từ Quân Nhiên nghĩ rất rõ ràng, đầu năm nay đầu tư xí nghiệp bên ngoài rất đáng sợ, đặc biệt ở một khu vực bế tắc như tỉnh Tùng Hợp, không nói đến ngoại quốc, cho dù là Hương Giang thậm chí một tiểu thương phiến đến từ Lĩnh Nam, ở bên này đều sẽ được người ta vô cùng xem trọng, thương phẩm càng như vậy, nếu nói một loại đồ nào nguyên sản là Hương Giang hoặc là ở nước ngoài, vậy nhất định sẽ được phong thưởng, mọi người không biết vì cái gì, đều cảm thấy ánh trăng bên ngoài dường như tròn hơn.
Có điều cũng phải thừa nhận, đơn thuần ở trên phương diện quần áo và trang sức mà nói, ở cái thời kỳ này, trình độ của Hương Giang thực sự là ở bên trên, một vài xí nghiệp ở trong nước, ngoại trừ biết làm những thứ như kiểu áo Tôn Trung Sơn, thì hiện tại cũng không có thứ gì nổi bật cả, điểm này có thể thấy được trên quần áo của các minh tinh trong tiết mục cuối năm.
- Bí thư Từ, theo như ý của ngài, chúng ta trước tiên mở cửa tiệm ở huyện Phú Nhạc, sau đó đi nội thành sao?
Chị Chu nhìn Từ Quân Nhiên mà cung kính hỏi. Vì sao lại có thái độ này, không chỉ là bởi vì Từ Quân Nhiên là đối tượng mà đích thân bà chủ lựa chọn muốn cô phục tùng, thêm vào đó cũng bởi vì người trẻ tuổi ở trước mặt này, đích thực rất có bản lĩnh. Chị Chu ở trong xã hội lưu lạc cũng không phải là thời gian ngắn, gặp qua không ít người, đây cũng là lần đầu tiên thấy có một quan viên hiểu kinh tế như vậy, dùng một câu mà nói, bí thư Từ này là thương nhân trời sinh.
Dù là từ phương diện thiết kế, hay là phương diện lựa chọn thương phẩm, Từ Quân Nhiên hoàn toàn dựa theo những cửa hàng giá cao ở đời sau để chế tạo cái tiệm bán quần áo nho nhỏ này, điều này khiến cho chị Chu bội phục không thôi, từ ánh mắt của cô đương nhiên có thể nhìn ra được, theo sự sắp xếp của vị bí thư Từ này, cho dù có đưa đến Lĩnh Nam Bằng phi bên kia, cũng tuyệt đối có thể chuyển qua được.
Người có bản lĩnh, ở bất cứ nơi nào cũng sẽ được tôn kính.
Nghe thấy những lời mà chị Chu nói, Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu:
- Trang phục và trang sức Vũ Tinh xem như là xí nghiệp từ bên ngoài mà cá nhân tôi tìm đến, ở điểm này, tôi hi vọng mọi người hiểu rõ.
Lúc trước Từ Quân Nhiên cho Lâm Vũ Tình đăng kí xí nghiệp ở Hương Giang, sau đó đến đây đầu tư, mục đích của Từ Quân Nhiên chính là muốn kiếm được thành tích trước.
Dù có như thế nào, Từ Quân Nhiên cũng không muốn bản thân khổ sở dẫn tới phượng hoàng vàng, tạo thành nón quan cho người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận