Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 129: Bí thư điểm danh.

- Bí thư Từ, cậu định đi đâu vậy?
Sau khi hàn huyên với Từ Quân Nhiên vài câu, Quách Vĩ Toàn bỗng dưng hỏi Từ Quân Nhiên.
Cười cười, Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi có việc, phải về nhà một lát, có cơ hội chúng ta lại nói chuyện tiếp.
Quách Vĩ Toàn cười cười:
- Vậy được, tôi còn có nhiệm vụ, không làm lỡ việc của cậu nữa.
Sau khi hai người từ biệt, Từ Quân Nhiên ra khỏi Bệnh viện huyện, đi về phía tòa nhà Huyện ủy.
Trở về tòa nhà Huyện ủy, Từ Quân Nhiên suy nghĩ, hắn chuẩn bị về trấn Lý Gia, ở bên này cũng chẳng giúp được gì nữa rồi, quan trọng nhất là, Từ Quân Nhiên cảm thấy, chuyện lần này, mình không nên dính vào nhiều quá.
Có điều, mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ.
Không đợi Từ Quân Nhiên rời khỏi tòa nhà Huyện ủy, Tiêu Hồng Hoa và Đồ Văn Dũng đã chạy vào.
- Bí thư Từ, nhanh lên! Nhanh lên!
Tiêu Hồng Hoa gọi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Sao vậy?
Đồ Văn Dũng tiếp lời nói:
- Tỉnh ủy… Bí thư tỉnh ủy Chu muốn gặp cậu.
- Á…
Từ Quân Nhiên thoáng ngây người.
Chu Đức Lượng muốn gặp mình?
Trong đầu lóe lên suy nghĩ này, Từ Quân Nhiên đang mơ hồ thì bị Đồ Văn Dũng và Tiêu Hồng Hoa kéo lên xe jeep đang dừng ở cổng huyện ủy.
Ngồi trong xe jeep, đầu Từ Quân Nhiên rối như đay, hắn không biết, Chu Đức Lượng muốn gặp hắn vì chuyện gì, chẳng lẽ, ông ấy đã nghe đến tên mình?
Mang tâm tư phức tạp, bước chân của hắn tiến vào trong cổng bệnh viện huyện.
Sở dĩ Từ Quân Nhiên vội vàng như vậy, là vì sau khi hắn trọng sinh, lần đầu tiên gặp một lãnh đạo cấp cao xa lạ. Trước kia Tào Tuấn Minh và Hoàng Tử Hiên đều là những người Từ Quân Nhiên đã từng gặp, nói trắng ra là cũng không có cảm giác lạ lẫm gì. Kiếp trước dù gì hắn cũng là một Bí thư thành ủy, đường đường là cán bộ cấp sở, chút tự tin vẫn phải có. Nhưng giờ gặp Chu Đức Lượng, là một người vô cùng xa lạ, kiếp trước khi Từ Quân Nhiên lớn, Chu Đức Lượng đã về hưu, hắn không hiểu chút gì về vị Bí thư này.
Vấn đề là ở chỗ này.
Cho dù là người nào, việc gì, không biết là đáng sợ nhất.
Những người như Hoàng Tử Hiên, Tào Tuấn Minh, kiếp trước Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ về họ, biết rõ quỹ tích phát triển tương lai của những người này, dĩ nhiên có thể thông qua suy nghĩ của mình phán đoán ra vài chuyện, cũng quyết định được mình nên làm thế nào. Chỉ khi xuất hiện người Từ Quân Nhiên không biết, hắn không thể đảm bảo, kế hoạch của mình có bị ảnh hưởng không. Giống như Tôn Tĩnh Vân bỗng nhiên xuất hiện ở huyện Võ Đức, nếu không phải Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên đến kịp, chắc là đã xảy ra chuyện bất trắc rồi.
Nên biết, lúc đầu Từ Quân Nhiên để Sở Văn Thiên đến tỉnh Giang Nam, dù mục đích chính là để đánh bại Trình Hoành Đạt, nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ dùng phương thức như thế này.
Đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm.
Dù mưu mô là thủ đoạn tất yếu của người làm quan, nhưng Từ Quân Nhiên có giới hạn của mình, nếu phải hy sinh sự trong trắng của một người phụ nữ mới có thể đánh bại hoàn toàn anh em nhà họ Trình, cơ hội đó Từ Quân Nhiên nguyện bỏ qua, chờ cơ hội tốt hơn. Dù sao chắc chắn không bao lâu, nhà nước sẽ triển khai hành động nghiêm trị, đến lúc đó tùy tiện tìm một điểm yếu nào đó của Trình Hoành Phát, Từ Quân Nhiên chắc chắn sẽ diệt trừ được kẻ này.
Có kinh nghiệm từ chuyện của Tôn Tĩnh Vân, cho nên lúc này tâm trạng Từ Quân Nhiên vô cùng bất an, người ngoài không thể nào hiểu được.
Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ, vì sao Chu Đức Lượng lại muốn gặp mình.
Đối với Chu Đức Lượng này, Từ Quân Nhiên không hề hiểu rõ, cho đến khi gặp người đứng đầu tỉnh ủy này, trong lòng hắn, vẫn vô cùng bất an.
Sau khi đến cổng bệnh viện huyện, một người đàn ông xa lạ đứng ở cổng, Tiêu Hồng Hoa nói khẽ với Từ Quân Nhiên:
- Là người bên cạnh Bí thư Chu!
Từ Quân Nhiên sững sờ, nhìn thấy người đàn ông trung niên kia bước đến, cười với mình và nói:
- Là đồng chí Từ Quân Nhiên đúng không?
Từ Quân Nhiên vội vàng gật đầu:
- Chào thủ trưởng, tôi là Từ Quân Nhiên.
Người nọ liên tục khoát tay:
- Không cần khách sáo như thế, tôi là Lưu Bân, ở phòng Tổng hợp tỉnh ủy, phụ trách công tác văn thư của Bí thư Chu.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới biết, hóa ra người này là thư ký của Chu Đức Lượng, lập tức hắn nhớ ra, kiếp trước vị Trưởng phòng Lưu này, cuối cùng lên được chức Phó bí thư tỉnh ủy.
- Trưởng phòng Lưu, chào anh.
Từ Quân Nhiên khách khí chào hỏi Lưu Bân, thư ký của người đứng đầu tỉnh ủy, dù là Bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố cũng không dám thất lễ.
Lưu Bân cũng không khách khí nữa, nói với Đồ Văn Dũng và Tiêu Hồng Hoa:
- Làm phiền mọi người rồi!
Nói xong, anh ta nói Từ Quân Nhiên:
- Mời đi theo tôi.
Từ Quân Nhiên gật đầu đồng ý, hai người một trước một sau đi vào trong, đi lên lầu hai của bệnh viện, đến một căn phòng ở cuối cùng, Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua, thấy có viết hai chữ Phòng họp, cửa khép hờ, nhìn không rõ bên trong có bao nhiêu người.
Lưu Bân dẫn Từ Quân Nhiên đến cửa, dừng bước, nhẹ nhàng gõ lên cửa ba cái, bên trong truyền ra một giọng nói uy nghiêm:
- Mời vào!
Đẩy cửa ra, Từ Quân Nhiên và Lưu Bân cùng đi vào phòng.
Đây là phòng họp của bệnh viện huyện, sau khi vào Từ Quân Nhiên nhìn thấy nhiều người ngồi vây quanh chiếc bàn dài hình bầu dục, trong đó có những nhân vật lãnh đạo quan trọng của huyện ủy huyện Võ Đức như Nghiêm Vọng Tung, Dương Duy Thiên, ngoài ra còn có những người mình không quen, người đàn ông ngồi chính giữa, đang nhìn mình với vẻ mặt bình tĩnh.
Thái độ Lưu Bân rất cung kính:
- Bí thư, đồng chí Từ Quân Nhiên đã đến.
Chu Đức Lượng năm nay 63 tuổi rồi, đại khái vì tuổi đã lớn, trông ông có vẻ già nua, hơn nữa vì trải qua nhiều trận chiến lớn, ở nông thôn trong một thời gian rất dài, cho nên sức khỏe ông hình như không được tốt lắm, nhìn qua, khiến nhiều người hoài nghi có phải bất cứ lúc nào ông cũng có khả năng phải nhập viện.
Có điều dù tinh thần trông có vẻ không tốt lắm, nhưng người đứng đầu tỉnh Giang Nam tuyệt đối đủ để khiến bất kỳ ai phải sợ hãi, ông không như người khác cố gắng nhuộm đen mái tóc mình, mà để cho vô số những sợi tóc bạc kia lộ ra đập vào mắt người khác, dù không nhiều, nhưng cũng được chải rất chỉnh tề, vẻ mặt bình tĩnh. Sau khi nghe Lưu Bân nói xong, bèn quan sát Từ Quân Nhiên, sau đó đưa tay phải lên, chỉ vào một chiếc ghế ở góc tường, chậm rãi nói:
- Ngồi xuống đi!
Từ Quân Nhiên không dám thất lễ, dưới sự chỉ dẫn của Lưu Bân, vội vàng ngồi vào vị trí đó.
Trong phòng họp không khí rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói mang khẩu âm Giang Chiết của Chu Đức Lượng vang vọng, ông nói chuyện với tốc độ rất chậm, tuy nhiên vẫn mang theo sự kiên quyết khiến người ta không dám chất vấn.
- Hiện nay kinh tế phát triển, chính trị ổn định, nhưng tình hình trị an xã hội không tốt lắm. Nữ công nhân trong thành phố buổi tối không dám đi làm, người tốt sợ người xấu, cứ như vậy không thể được! Ngay cả ký giả từ thủ đô đến, giữa ban ngày ban mặt cũng dám bắt đi, những người này có coi pháp luật ra gì nữa không?
Nói xong, Chu Đức Lượng nhìn về phía người ngồi bên trái mình, nghiêm túc nói:
- Đồng chí Ngạo Ba, anh là người phụ trách Sở công an tỉnh, anh có ý kiến gì không?
Lúc này Từ Quân Nhiên mới chú ý, bên cạnh Chu Đức Lượng, một người đàn ông đầu năm mươi, vẻ mặt cương nghị, trên người ông mặc bộ đồng phục cảnh sát, hai mắt thỉnh thoảng lóe lên tia hàn quang, xem ra đây chính là đồng chí Ngạo Ba mà Chu Đức Lượng nói.
Đồng chí Ngạo Ba, người phụ trách Sở công an tỉnh?
Sau khi Từ Quân Nhiên nghe thấy câu này, nhanh chóng nhớ ra người này là ai, có lẽ chính là vị Hô Diên Ngạo Ba, tướng tài của Tào hệ mà Tào Tuấn Minh nói với mình rồi.
Chỉ thấy Hô Diên Ngạo Ba thoáng nhìn xung quanh phòng, trầm giọng nói:
- Bí thư Chu, tôi thấy chuyện này rất dễ giải quyết, những tên tội phạm kia không ngừng gây tổn hại lợi ích quần chúng, vậy thì chúng ta phải dùng biện pháp cứng rắn trừng trị bọn chúng. Tôi xuất thân từ lính, theo quy tắc của chiến trường, chúng ta có thể bỏ ra hai tháng chuẩn bị, sau đó toàn lực xuất kích, đánh vài chiến dịch quan trọng, mỗi chiến dịch đều đánh thật ác liệt, đối với những phần tử phạm tội kia, nên bắt thì bắt, nên giết thì giết, còn có cách áp giải đi biên cương. Phần tử phạm tội sợ nhất mất đầu, còn sợ hủy hộ khẩu sung quân biên cương.
Tất cả mọi người hít vài ngụm khí lạnh, thầm nghĩ vị Bí thư Hô diên này đúng là thủ đoạn tàn nhẫn, lẽ nào ông không biết những lời này của ông truyền ra ngoài, sẽ có bao nhiêu người rơi đầu sao?
Quả nhiên, lập tức có người mở miệng nói:
- Bí thư Ngạo Ba, nếu làm vậy chẳng phải máu chảy thành sông sao?
Từ Quân Nhiên tập trung nhìn, thấy người nói tuổi tác tương đương với Hô Diên Ngạo Ba, có điều có vể nho nhã.
Hô Diên Ngạo Ba cười lạnh:
- Chủ tịch thành phố Trần, vậy theo anh nên làm thế nào?
Chủ tịch thành phố Trần bình tĩnh nói:
- Nếu tôi nói, vấn đề tội phạm trái pháp luật cần phải xử lý, nhưng đối với phần tử nòng cốt của đám lưu manh và phần tử phạm tội hiện nay, chúng ta nên thu nhận thẩm tra một nhóm, giáo dục lao động một nhóm, bắt và xử theo pháp luật một nhóm, đối với phần tử phạm tội nghiêm trọng kiên quyết tuân theo pháp luật trừng phạt nặng, chú ý không áp đặt, không cho ăn cơm thừa, không nên bắt chặt không thả, nên khoan hồng thì khoan hồng, phải tiến thêm một bước tăng cường công tác cơ sở và công tác quần chúng, giáo dục nhiều thêm, khai thông và dự phòng tội phạm, đảm bảo trị an của đơn vị cơ sở.
Từ Quân Nhiên nhướn mày, chủ tịch tỉnh Trần này nói nghe sao mà kỳ quặc vậy?
Dù hắn không biết thân phận cụ thể của người này, nhưng vẫn cảm thấy, trong lời nói của người này, có gì đó không bình thường.
Quả nhiên, chủ tịch tỉnh Trần xoay chuyển, nói tiếp:
- Phải thừa nhận, lần này xảy ra chuyện ở huyện Võ Đức, chứng tỏ trị an của huyện Võ Đức có tồn tại vấn đề nghiêm trọng, tôi cũng đồng ý nghiêm trị phần tử phạm tội. Nhưng chúng ta có phải cần suy nghĩ cho kỹ, nếu đem vấn đề địa phương mở rộng trên phạm vi toàn tỉnh, có phải là nhân tố đem đến bất ổn định không?
Đầu tiên, Từ Quân Nhiên đoán được, người này, xem ra không cùng phe với Chu Đức Lượng.
Đôi khi, phán đoán một người có đứng về phe mình hay không, chỉ cần nghe lời anh ta nói, rốt cuộc là muốn tốt cho mình, hay muốn tốt cho người khác là có thể biết được.
Nhìn về phía chủ tịch tỉnh Trần, Từ Quân Nhiên suy nghĩ, rốt cuộc gã có ý gì?
Vừa lúc đó, giọng nói của Chu Đức Lượng vang lên:
- Ờ, đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu là một người trong cuộc của vụ xảy ra ở huyện Võ Đức, cậu nói xem, cậu có ý kiến gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận