Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 243: Lãnh đạo huyện uỷ đánh nhau.

- Bắt được rồi, bắt được tên tiểu tử này rồi!
Cùng với tiếng hô to, Marina liền nghe thấy từ sau viện truyền tới tiếng bước chân, nghe chừng cũng không ít người đâu.
Trong lòng hơi lo lắng, cô có cảm giác, hình như có gì đó khác lạ.
Một lát sau, một người đàn ông cao lớn mặc trang phục cảnh sát đi tới, nói nhỏ bên tai Lưu Liễu, Lưu Liễu hơi cau mày, trầm giọng nói:
- Thật thế sao?
Anh ta cao giọng, rõ ràng là có chút kinh ngạc.
Người đó thấp giọng nói:
- Chúng tôi mười mấy người còn có cả một đội liên phòng tận mắt nhìn thấy…
Sắc mặt Lưu Liễu trở nên u ám, nhìn Marina đột nhiên hỏi:
- Tiểu Mã, Trí Cường nhà cô đâu?
Marina ngẩn người, lắc đầu:
- Hình như anh ấy vào thành phố rồi, sao thế, cục trưởng Lưu, ngài có việc gì vậy?
Mặt Lưu Liễu lộ ra một nụ cười bí hiểm, lắc đầu nói:
- Không có gì, hỏi thế thôi.
Nói xong, anh ta xoay người dẫn theo đám thủ hạ rời đi.
Marina tuy trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng lúc này cảnh sát bắt người thì không có vấn đề gì, huống hồ người nhà còn là cục trưởng huyện đích thân dẫn đội, cô đành phải giữ nỗi bất an trong lòng ra đóng cửa, đi đến bên cửa sổ, muốn xem xem Tần Thọ Sinh đã chạy chưa.
Bên ngoài không có ai, Marina cho rằng Tần Thọ Sinh đã về nhà rồi, quyết định đi nghỉ.
Nhưng cô không ngờ rằng, một cơn cuồng phong, đang âm thầm nổi lên ở huyện Võ Đức.
- Lão Tần, hôm qua Tiểu Tam không về nhà.
Sáng ngày hôm sau, Tần Quốc Đồng ngủ dậy ăn sáng. Vợ đứng một bên vừa cầm chén đũa cho ông ta, vừa nói nhỏ.
Mày cau lại, Tần Quốc Đồng không vừa lòng nói
- Thằng khốn này! Mỗi ngày không biết nó làm nên cái chuyện gì nữa? Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Bà vợ là người thật thà, nghe chồng nói, do dự:
- Nếu không, tìm đối tượng cho nó đi, không phải lập gia đình rồi thì sẽ ổn định hơn sao?
Tần Quốc Đồng suy nghĩ một chút, gật đầu:
- Để tôi suy nghĩ đã.
Ăn sáng xong đi làm, ông ta vừa bước vào đại viện chính phủ của huyện, thì phát hiện mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kì lạ. Tần Quốc Đồng vẫn không hiểu, cho rằng trên người mình có chỗ nào không hợp lý, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, đành bất đắc dĩ đi vào phòng làm việc.
Gần đây tâm trạng Tần Quốc Đồng rất tốt, mấy ngày trước bộ trưởng Hoàng đã gọi điện thoại cho ông, bảo ông chuẩn bị kĩ để còn sờ gáy Từ Quân Nhiên, lúc đầu Tần Quốc Đồng còn hơi lo lắng, dù sao Từ Quân Nhiên cũng rất thân với Dương Duy Thiên. Lại là cán bộ trẻ được thủ trưởng cấp cao nêu danh, mình không thể động vào hắn. Có khi nào bị thế lực của Dương Duy Thiên đánh lại không? Nhưng điều không thể ngờ là, sau khi Dương Duy Thiên đưa ra suy nghĩ khu công nghiệp, tự ông chủ động đóng góp ý kiến yêu cầu biến khu công nghiệp thành công hội xã trấn Lý gia và trại Tần gia, Dương Duy Thiên lại không hề phản đối.
Tần Quốc Đồng cũng không phải ngu ngốc, bộ trưởng Hoàng trong điện thoại đã dặn dò kĩ, nhất định phải nắm được mấy nhà máy mà Từ Quân Nhiên lập nên, đây là nhiệm vụ quan trọng phải chấp hành. Nói trắng ra, là bởi vì bộ trưởng Hoàng cũng nhìn ra rằng mấy doanh nghiệp đó làm ăn rất tốt, sau này chắc chắn có thành tích. Giang sơn mà Từ Quân Nhiên xây dựng lên, bản thân chỉ cần từ từ động não, là có thể ngồi mát ăn bát vàng, điều này khiến Tần Quốc Đồng thấy rất vui. Còn về thái độ khác lạ của Dương Duy Thiên ngày hôm nay, ông ta hoàn toàn không để ý, bộ trưởng Hoàng rõ ràng đã đánh tiếng với ông là phải sờ đến Từ Quân Nhiên, xem ra là phong thanh nghe ngóng được gì rồi.
Chốn quan trường chính là như thế, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, người trên đấu mồm, người dưới phải gãy chân.
Tần Quốc Đồng không có lý tưởng lớn gì, ông ta cũng biết. Dựa vào chính mình để có được địa vị như ngày hôm nay, muốn vào trong thành phố căn bản là không thể, duy nhất có thể hy vọng, chính là xem có thể chen vào chỗ của Dương Duy Thiên không, ngồi vào ghế bí thư huyện uỷ, đối với người như ông ta mà nói, có thể ngồi vào cái ghế bí thư huyện uỷ, cũng coi là thăng quan bất ngờ rồi.
- Chủ tịch huyện, ngài tìm tôi?
Gõ cửa phòng là cục phó cục tài chính huyện Hồ Cương, chính là người lúc đầu muốn nhét thằng em cậu vào đội kiến trúc công xã trấn Lý gia, đã bị Từ Quân Nhiên từ chối. ông ta vốn là người của Dương Duy Thiên, một lòng muốn Dương Duy Thiên làm bí thư huyện uỷ, bản thân cũng được thơm lây, vì cái chức cục trưởng cục tài chính huyện làm bao nhiêu việc, lại không ngờ tới, Dương Duy Thiên chỉ vì lôi kéo Nghiêm Vọng Tung để giữ mối quan hệ, dứt khoát đề bạt Lý Càn Khôn của công xã trấn Lý gia lên giữ chức cục trưởng cục tài chính huyện, như vậy có nghĩa là đã chặn đứt hy vọng của Hồ Cương, Hồ Cương không chút do dự gia nhập phe cánh của Tần Quốc Đồng, trở thành người phát ngôn của Tần Quốc Đồng ở cục tài chính huyện.
- Lão Hồ đến rồi đấy à, ngồi đi
Tần Quốc Đồng đưa tay lên, vừa cười vừa nói với Hồ Cương.
Tận thâm tâm mà nói, ông ta hoàn toàn không thích người như Hồ Cương, chưa nói đến năng lực, chỉ biết nịnh nọt, thậm chí còn ỷ vào tên tuổi của mình, liên tục gây ra những vấn đề nhỏ. Tuy nhiên hiện tại Tần Quốc Đồng không còn lựa chọn nào khác, ông ở huyện Võ Đức này thuộc về phe yếu, nếu như không lôi kéo thêm nhiều người, e rằng sự ảnh hưởng sẽ ngày càng yếu. Nếu như lúc đó, địa vị trong chính phủ không còn cách xa chức thưởng uỷ, Tần Quốc Đồng lại không phải loại người có sức hấp dẫn cấp siêu như Dươg Duy Thiên, có thể dựa vào bản lĩnh mà thu hút mấy lãnh đạo, cho nên ông ta khi ở trước mặt Dương Duy Thiên, dần dần sẽ không nắm được tình hình nữa.
Hồ Cương cười ngồi xuống sô pha, mông vừa chạm được một nửa xuống ghế, nở nụ cười khiêm tốn, nhìn lên Tần Quốc Đồng đầy vẻ cung kính.
Nhưng Tần Quốc Đồng lại biết rất rõ, người như vậy, đừng tin vào vẻ cung kính khách khí với mình bên ngoài, thậm chí hận một nỗi không thể liếm gót giày cho mình nữa, đó cũng chỉ bởi vì cái vị trí chủ tịch huyện của mình mà thôi, một khi mình không còn vị trí như hôm nay nữa, hoặc bản thân không thể mang lại lợi tích cho ông ta nữa, loại người này lật mặt nhanh như lật trang giấy.
Sở dĩ ông hiểu Hồ Cương như vậy, là bởi vì Tần Quốc Đồng biết, bản thân mình cũng giống anh ta, đều là người rất coi trọng lợi ích.
Tục ngữ nói rất đúng, ngưu tầm mưu, mã tầm mã, đại để là như thế.
- Lão Hồ, công việc của cục tài chính dạo gần đây không tốt, tôi hy vọng cục phó cậu, phải chịu trách nhiệm!
Vừa bắt đầu nói, Tần Quốc Đồng đã dùng vẻ mặt u ám nói với Hồ Cương.
Hồ Cương mặt biến sắc, lộ vẻ bi thương:
- Chủ tịch, tôi cũng biết chuyện này, nhưng, nhưng mà Hồ Cương tôi lực bất tòng tâm, đồng chí Lý Càn Khôn ở cục tài chính luôn chuyên quyền độc đoán, căn bản sẽ không muốn có ai bất đồng ý kiến, tôi thấy hắn ta thuần tuý là tác phong gia trưởng cũ, là tàn dư của chế độ phong kiến!
Lời này của anh ta đơn giản chỉ là nói cho Tần Quốc Đồng nghe, Hồ Cương biết rõ, Tần Quốc Đồng luôn rất coi trọng cục tài chính, hy vọng có thể nắm được toàn bộ cục tài chính, nhưng không biết làm thế nào mà Lý Càn Khôn lại là người can đảm như vậy, bất kì việc công gì thuộc quốc doanh thì không nói, không giữ cho người khác chút thể diện nào, ai dám mang quyền lực ra để tạo áp lực với ông, ông lập tức nói cho toàn thiên hạ biết, chẳng hề quan tâm đến quy tắc nào trong chốn quan trường.
Tần Quốc Đồng cũng là người yêu thể diện, đương nhiên không muốn làm ồn ào, cho nên tạm thời cũng chưa có cách gì với cục trưởng tài chính Hồ phiền phức này.
Hôm nay tìm Hồ Cương đến, Tần Quốc Đồng có ý, hy vọng Hồ Cương có thể giúp mình làm một cái kho bạc nhỏ ở cục tài chính, suy cho cùng trong chính phủ này nếu như không có lời nói trong cục tài chính, sẽ rất khó để phát triển công việc.
Nói với Hồ Cương mấy câu động viên, lúc Tần Quốc Đồng chuẩn bị lật bài ngửa với Hồ Cương, cửa phòng làm việc đột nhiên bị ai mở ra.
- Tần Quốc Đồng! ngươi là tên núp váy đàn bà!
Xông thẳng vào phòng, là phó bí thư huyện uỷ, bộ trưởng bộ tuyên truyền Trầm Dũng Cảm.
Tuy nhiên, bí thư Trầm ngày thường rất thân với Tần Quốc Đồng chỉ thiếu không mặc chung một cái quần, từng giây từng phút này sắc mặt lại trở nên gay gắt, nổi cả gân xanh, cả người giống như toả ra sát khí giết người, miệng thì nói ra những lời càng khiến cho mặt Hồ Cường biến sắc, khiến sắc mặt Tần Quốc Đồng trở nên rất khó coi.
Đứng lên, lông này Tần Quốc từ từ cau lại, sắc mặt u ám:
- Lão Trầm, có phải ông uống nhiều quá rồi không? Không để ý xem đây là đâu sao!
Trong lòng ông bốc lên lửa giận, Trầm Dũng Cảm nhà ngươi là ai? Cứ cho là thông gia với tôi, cũng có thâm tình với tôi, nhưng cũng không thể xông thẳng vào phòng làm việc của người ta mà lớn tiếng quát mắng thế này được chứ? Chuyện này truyền ra ngoài, thì chủ tịch huyện như ta biết giấu mặt đi đâu?
Hơn nữa ông cũng thấy kì lạ, Trầm Dũng Cảm trước nay luôn cẩn trọng đột nhiên thần kinh có vấn đề sao? Tự nhiên xông vào phòng làm việc của mình làm loạn.
Không ngờ, lời của Tần Quốc Đồng vừa nói xong, Trầm Dũng Cảm hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn ông mắng:
- Tao uống say ư? Bố mày uống say rồi mới làm thông gia với tên núp váy đàn bà nhà ngươi! Bố mày uống say rồi mới coi nhà ngươi là bạn! Nếu bố mày không uống say, làm sao khiến đứa con trai đáng thương của ta mắc phải tội lớn như vậy! Tên họ Tần kia, hôm nay có tao thì không có mày!
Nói xong, Trầm Dũng Cảm đột nhiên xông lên, chớp mắt đã đánh Tần Quốc Đồng ngã xuống đất, hai vị thường uỷ uỷ ban huyện cứ lăn qua lăn lại.
Sau lưng, một đoàn nhân viên chính phủ của huyện, há mồm trợn mắt nhìn hai vị lãnh đạo huyện uỷ đánh nhau như bọn côn đồ ngoài đường ngoài chợ, toàn những chiêu thức hạ lưu nào là túm tóc, móc tai, ngáng chân mới xuất lò.
Thân phận của hai người bọn họ quá cao, tại hiện trường toàn là cán bộ bình thường, thường vụ các cấp khác căn bản là không có, hai thường uỷ uỷ ban huyện Thịnh Chư Thạch và Vương Phượng Cử đều không có mặt ở đó, đều xuống thôn đi điều tra thực tế rồi, tất cả lãnh đạo chính phủ của huyện trừ mấy phó chủ tịch giấu mặt, vậy mà những cán bộ ở đó không thể can được hai người họ, cả đám người cứ đứng nhìn như vậy một vị chủ tịch huyện và một vị bộ trưởng bộ tuyên truyền lăn qua lăn lại đánh nhau như mấy thằng du côn. Nói thực, không phải không có ai có thể can, mà là không ai dám bước lên can, nhỡ bị người khác cho rằng mình giữ một bên để cho bên kia đánh, tới lúc đó lại hận mình, thế chẳng phải xui xẻo sao? Dù sao hai vị đó, cũng đều là thường uỷ uỷ ban huyện.
Kết quả là, đợi khi bí thư huyện uỷ Dương Duy Thiên biết tin tới, nhìn thấy một màn không biết nên khóc hay cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận