Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 585: Cổ tay của Từ Quân Nhiên.

Trong phòng họp của Huyện ủy không khí im phăng phắc.
Bí thư Khương hít một hơi dài một hồi lâu cũng không lên tiếng. Sau cùng, dưới ánh nhìn chăm chăm của Từ Quân Nhiên, Bí thư Khương hít một hơi thật sâu lạnh nhạt nói:
- Việc này cứ theo ý của Chủ tịch Từ mà làm. Giải tán!
Lời vừa dứt y không nói thêm một câu nào sải bước ra khỏi phòng họp. Bước chân phát ra một tràng những tiếng uỳnh uỳnh, mặt đất dường như bị dẫm đạp đến nỗi sắp lõm ra thành các lỗ đến nơi vậy. Nói đúng ra thì buổi họp hôm nay vẫn chưa đi đến hồi kết. Chẳng qua do Bí thư Khương thấy vô cùng tức giận và cảm thấy không nhất thiết phải tiếp tục họp nữa, thà tan họp đi cho xong. Dù sao y cũng là Bí thư Huyện ủy và y có quyền làm như vậy.
Rõ ràng, đối với Bí thư Khương mà nói thì đây là một cuộc họp Thường ủy thất bại. Y đã không còn tâm tư để quan tâm đến những việc ở đây nữa rồi.
Biểu hiện trên mặt của Tiền Ích Khiêm cũng rất khó coi. Dù gì nếu như làm theo lời của Từ Quân Nhiên nói, thì cái chức vụ Chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy này của gã có thể nói là mất hết cả danh dự. Thấy Bí thư Khương vội vã rời đi, gã cũng nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi phòng họp.
Nhìn thấy Bí thư Huyện ủy và Chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy cùng nhau bỏ đi, những người còn lại nét mặt vô cùng kì quái. Lần này mọi người đều được một phen thất kinh. Ai cũng biết vốn dĩ trong các cuộc họp Thường ủy, Từ Quân Nhiên luôn cam tâm tình nguyện làm nền cho Bí thư Khương. Nhưng hôm nay hắn làm như thế này, khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc. Hắn khiến cho Bí thư Khương mất mặt thì không nói làm gì, lại còn tạo nên uy lực cho chính bản thân hắn ở trong Huyện ủy. Bất cứ ai cũng không dám coi thường vị Chủ tịch Huyện trẻ tuổi này nữa.
Phùng Toàn Hữu thở dài đứng dậy bước đến bên cạnh Từ Quân Nhiên nói nhỏ:
- Chủ tịch Từ, cảm ơn ngài!
Câu nói này của y không phải là không có dụng ý. Bạn học cũ ở Ban tuyên giáo Tỉnh ủy đã nói rồi, tòa báo trên thủ đô có ý muốn để y trở thành phóng viên ở đó. Đây là một tòa soạn báo cấp quốc gia. Có được thân phận là phóng viên ở đó, đối với Phùng Toàn Hữu mà nói thì đó chính là một sự vinh quang, và cũng là một trong những điều kiện chủ chốt cho sự thăng tiến sau này. Dù sao thì ở thời đại này, bất kỳ một người nào thuộc chính phủ địa phương cũng đều mang trong lòng một thái độ kính trọng và sùng bái đối với những cán bộ được cử đến từ thủ đô.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, khẽ gật đầu nói:
- Không có gì, không cần khách sáo. Tôi có người bạn học ở đó, cũng chỉ là chào hỏi qua một tiếng mà thôi.
Những lời này của hắn không phải là nói bừa. Hiện nay, Sở Văn Thiên đang là một phóng viên nổi bật của báo Tuổi Trẻ. Quan trọng hơn nữa đó là bạn gái của y chính là Trưởng ban tòa soạn báo Tuổi Trẻ. Chẳng qua cũng chỉ là một phóng viên mà thôi. Chuyện này đối với Tỉnh Tùng Hợp mà nói có thể là một chuyện lớn, nhưng trong mắt bọn họ đây cũng chẳng qua chỉ là một chuyện thường gọi một cú điện thoài mà thôi.
Phùng Toàn Hữu biết, sau lưng y phản lại Bí thư Khương. Bây giờ y chỉ có thể dựa vào Từ Quân Nhiên thôi, vì vậy cũng hết sức hưởng ứng, gật đầu cười nói:
- Chủ tịch Từ, ngài có thời gian không? Tôi muốn báo cáo với ngài về việc làm thế nào để tuyên truyền cho Huyện Phú Lạc chúng ta.
Từ Quân Nhiên cũng có ý tuyển mộ Phung Toàn Hữu, gật đầu cười nói:
- Thế thì đến văn phòng của tôi nói chuyện đi.
Dù có như thế nào đi nữa thì bây giờ Phùng Toàn Hữu cũng coi như là người của mình rồi. Hắn phải nhanh chóng lôi kéo người này về phía hắn thì mới ổn.
Vào phòng làm việc của Từ Quân Nhiên, ngồi yên vị trên sô fa xong, Phùng Toàn Hữu nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch, chuyện hôm nay…
Ý của Phùng Toàn Hữu rất đơn giản. Y sợ rằng Từ Quân Nhiên sẽ mượn thế cục này để đấu với Bí thư Khương đến cùng. Mặc dù hiện nay Bí thư Khương không chiếm được ưu thế trong cuộc họp Thường ủy, nhưng điều đó không có nghĩa là Từ Quân Nhiên có thể trắng trợn bài xích gã được. Dù gì thì đó cũng là người đúng đầu Huyện ủy, nếu việc này mà truyền lên trên, thì ai còn dám làm cộng sự với Từ Quân Nhiên nữa. Từ Quân Nhiên vẫn còn trẻ, đang ở thời bộc lộ tài năng, Phùng Toàn Hữu sợ rằng Từ Quân Nhiên sẽ mượn dịp này để viết bài gì đó. Vạn bất đắc dĩ phạm một chút sai lầm nhỏ thì đều không có lợi cho tất cả mọi người.
Từ Quân Nhiên liếc mắt nhìn y, thầm hài lòng. Phùng Toàn Hữu quả thật rất tỉnh táo. Không có vì chuyện mình lấn áp được Bí thư Khương một lần trong cuộc họp Thường ủy mà xúi dục cổ vũ mình tiếp tục đối phó với Bí thư Khương, mà ngược lại còn ngầm nhắc nhở mình phải chú ý đến sức ảnh hưởng. Dù sao ở thời đại như bây giờ, sức ảnh hưởng của Huyện ủy là rất lớn. Bản thân mình là một Chủ tịch Huyện, nếu như bài xích Bí thư Huyện ủy rồi thì e rằng chẳng bao lâu hắn cũng sẽ bị điều đi nơi khác.
Đây là một quy tắc cơ bản trên chốn quan trường. Sự đấu tranh đương nhiên vẫn tồn tại, nhưng mà buộc phải tôn trọng quyền lực của người đứng đầu, nếu không thì sau này ai còn dám kết giao với một người không tôn trọng cấp trên, ỷ vào bối cảnh của bản thân mà làm mưa làm gió.
- Tiền trợ cấp của đồng chí Quách Toàn Đồng cần trả thì vẫn phải trả. Có điều chuyện này buộc phải để cho mọi người thấy, lấy đó mà làm gương.
Từ Quân Nhiên trầm ngâm một hồi rồi chậm rãi nói ra suy nghĩ của bản thân.
Phùng Toàn Hữu ngây ra một lát rồi cũng cười cười theo. Vị Chủ tịch này quả nhiên không phải là người tầm thường. Hắn làm như vậy thể hiện rõ ràng được rằng hắn rất đại lượng, nhằm vào việc chứ không nhằm vào người. Mang ra so sánh thì cách làm của Bí thư Khương có vẻ không được phóng khoáng rồi.
- Chủ tịch nói không sai. Tôi thấy tiền trợ cấp này chủ tịch nên đích thân mang đến giao cho Quách Gia thì tốt hơn.
Phùng Toàn Hữu nghĩ ngợi rồi nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên liếc nhìn Phùng Toàn Hữu, trong lòng thầm nghĩ, Bí thư Phùng này rất có ý vị. Y nghĩ rằng hắn cần phải lấy lòng người khác hay sao? Bất lực lắc lắc đầu, trong lòng Từ Quân Nhiên thầm than. Bản thân hắn không muốn tranh đấu với người ta, chẳng qua cũng chỉ vì công việc mà thôi. Nhưng dù có nói thế nào đi nữa, thì miễn cưỡng cũng có thể coi Phùng Toàn Hữu là người của mình, vẫn phải lôi kéo y về bên mình mới được.
- Đúng rồi, Chủ tịch, ngài xem xét ứng cử viên cho vị trí Phó chủ nhiệm Văn phòng Đảng chính phủ, không thể nào cứ để trống mãi như thế được.
Câu nói tiếp theo của Phùng Toàn Hữu khiến cho Từ Quân Nhiên phải nhíu mày.
- Đúng vậy, công việc ở Văn Phòng Đảng rất quan trọng, Phó chủ nhiệm không thể cứ thiếu mãi được.
Từ Quân Nhiên rít một hơi thuốc, thấy Phùng Toàn Hữu ánh mắt sáng ngời nhìn mình, Từ Quân Nhiên quyết định thăm dò y:
- Bí thư Phùng cảm thấy ai là người thích hợp?
Phùng Toàn Hữu nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Tôi thấy đồng chí Hoàng Hải cũng được, có đầu óc, hiện nay lại đang phụ trách công việc Văn phòng Huyện ủy, kinh nghiệm, hoàn cảnh cũng đều đủ. Chủ tịch thấy thế nào?
Từ Quân Nhiên ngây người ra một lát. Hắn không ngờ người mà Phùng Toàn Hữu đề cử lại là Hoàng Hải. Hiện nay, Hoàng Hải là Phó chủ nhiệm Văn phòng chính phủ huyện. Nếu như tăng một cấp cho phụ trách công việc ở Văn phòng chính phủ Huyện, đồng thời kiêm thêm chức vụ Phó chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy thì cũng có vẻ hợp lí.
Liếc mắt nhìn Phùng Toàn Hữu một hồi, Từ Quân Nhiên cười gật đầu, nghĩ một lát rồi nói:
- Chuyện về tiền trợ cấp, tôi thấy có thể nói qua với Bí thư Khương. Dù sao thì Bí thư ra mặt cũng sẽ hợp lí hơn, tôi không đi nữa. Đài truyền hình Huyện muốn đưa tin rầm rộ về việc này.
Phùng Toàn Hữu nghe xong thì ngây người ra. Y không ngờ được rằng Từ Quân Nhiên lại lựa chọn như vậy, lại để cho Bí thư Khương đến an ủi người nhà của Quách Gia. Đây đúng là một cách hòa giải hết sức cao tay. Ít nhất thì cũng giúp Bí thư lấy lại được chút danh dự. Như vậy thì trong các cuộc họp Thường ủy cũng sẽ có một chỗ đứng. Thật không ngờ với một người Bí thư trẻ tuổi mà làm việc lại có những suy nghĩ sâu sắc được như vậy, không giống như một người mới chập chững vào nghề chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận