Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 905: Đập nồi, dìm thuyền

Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên thấy bồn chồn trong lòng, lạnh sống lưng, cổ khó nói lên lời. Nếu như suy đoán này là đúng thì sẽ như thế nào?
Không như những người khác, Từ Quân Nhiên nhận thấy chuyện này liên quan tới chính trị. Phải biết là chuyện của Tiền Vân Lục tác động đến rất nhiều người có thần kinh mẫn cảm. Nếu vụ này không đơn giản là mưu sát mà có người cố ý làm như vậy, thì trong lúc mình nói chuyện với Đoạn Khê Tuyền đã vô tình xốc lên một tấm màn đen.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên nhìn Lý Trung Nguyên rồi thản nhiên hỏi:
-Đồng chí Lý, đồng chí còn gì cần báo cáo nữa không?
Lý Trung Nguyên nhìn nét mặt Từ Quân Nhiên liên tục thay đổi, anh ta thận trọng nói:
-Từ Bí thư! Tin là Bí thư cũng hiểu được ý của tôi rồi. Chuyện này, nếu là thật thì rất nghiêm trọng và nguy hiểm. Nó giống như một trái mìn định giờ chôn giấu trong nội bộ chúng ta và tùy thời, tùy chỗ nó sẽ phát nổ.
Từ Quân Nhiên gật đầu. Lý Trung Nguyên nói đúng. Nếu việc này đúng như thế thì đồng nghĩa với có một tạc đạn tùy thời nổ tung trong nội bộ. Do đó, nhất định phải nhanh chóng thanh trừ hết.
Nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, Từ Quân Nhiên giữ nguyên nét mặt hỏi:
-Anh có ý định gì chưa?
Lý Trung Nguyên khẽ cắn môi:
-Là thế này, Từ Bí thư! Tôi cảm thấy kẻ bắn lén kia rất có thể là người trong tiểu đội lục soát núi. Khi mọi người lục soát tới khu vực đó, nói cách khác tôi đem theo người gần tới hiện trường, chỉ có một đội người mới có thời gian và đủ khoảng cách bắn lén. Chúng ta, từ chi tiết này bắt tay vào âm thầm điều tra xem cuối cùng ai là nội ứng.
Từ Quân Nhiên nhướn lông mày:
-Chuyện này, anh báo cáo với Chu Kiếm là được rồi, nói cho tôi biết làm gì?
Hắn thấy người này thật khó hiểu. Vì lý do gì mà Lý Trung Nguyên không báo cáo Chu Kiếm là người đang lãnh đạo trực tiếp mà lại tìm chính hắn một lãnh đạo Thành ủy để báo cáo. Hơn nữa, cho dù không tìm tới Chu Kiếm người đứng đầu Công an Cục để báo cáo thì cũng có thể tìm Diệp Viễn Chủ tịch. Dù sao Chủ tịch mới là người cả Nam Châu đều muốn làm quen.
Lý Trung Nguyên cười khổ:
-Từ Bí thư! Không phải tôi không hiểu quy củ. Thật sự là chuyện này tôi cảm thấy không đúng.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình:
- Anh nói câu này là có ý gì?
Bất đắc dĩ, Lý Trung Nguyên thuật lại câu chuyện mình cùng Diệp Viễn đã nói với nhau ở nhà Tiền Vân Lục cho Từ Quân Nhiên
-Từ Bí thư, đã nhiều năm tôi làm lính trinh sát hình sự. Và, tôi đã tham gia phá nhiều vụ án nhỏ. Nhưng, tôi biết vụ án của Tiền Bí thư là đại án. Do đó, dù là người nào, chỉ sợ liên lụy vào, chỉ sợ không có kết cục tốt. Vậy thì, tôi dám nói cho người khác biết sao? Phản ứng của Diệp Chủ tịch thật là khác thường!
Từ Quân Nhiên suy nghĩ. Hắn không biết lời Lý Trung Nguyên nói là thật hay giả. Nếu là giả dối thì người này rất thâm hiểm. Nhưng nếu là sự thật, thì cũng rất phiền toái.
Nghĩ rồi, Từ Quân Nhiên hít sâu một hơi, nói với Lý Trung Nguyên:
-Đồng chí Lý Trung Nguyên, cảm ơn vì đã cung cấp thông tin cho tôi. Đồng chí chờ một chút để tôi gọi điện thoại.
Nói xong, Từ Quân Nhiên bước tới bên điện thoại. Hắn cầm ống nghe lên bấm số gọi tới Tôn Chấn An.
Rất nhanh, điện thoại đã kết nối. Từ Quân Nhiên nói:
“Trần thư ký, tôi là Từ Quân Nhiên. Tôi có việc muốn nói chuyện với Tôn Bí thư”
Đầu dây bên kia, người cầm máy dừng lại một chút rồi nói: “Từ Bí thư, Tôn Bí thư đang họp với lãnh đạo tỉnh”.
Từ Quân Nhiên kiên quyết: “Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với Tôn Bí thư. Anh đưa điện thoại cho Bí thư, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ gánh hoàn toàn trách nhiệm”.
Lời nói như đinh chém sắt làm Trần thư ký lo lắng. Y biết rõ về thân phận Từ Quân Nhiên. Vị công tử này tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài mà đoán định. Đã có bao nhiêu cá nhân vì coi thường Từ Quân Nhiên cuối cùng đều bị hắn trừng trị hết. Nghĩ tới đây, Trần thư ký không dám thất lễ vội chuyển điện thoại cho Tôn Chấn An.
Tôn Bí thư đang họp về việc bố trí nhân sự ở Nam Châu. Đoạn Khê Tuyền đã nhập viện. Nam Châu cần ngay một lãnh đạo chủ trì công tác. Ý mọi người là để Diệp Viễn làm. Việc này, Tôn Chấn An cũng không có ý kiến gì. Ông cảm thấy Từ Quân Nhiên tạm thời chưa làm được mà nên từng bước phát triển lên.Trước hết, để Diệp Viễn phụ trách công tác của Thành ủy đợi ổn định lại tình hình. Khi đó, Diệp Viễn làm Bí thư Thành ủy, Từ Quân Nhiên làm Chủ tịch Thành phố. Rồi sau đó sẽ cất nhắc lên nữa.
Ông không nghĩ Từ Quân Nhiên lại có suy nghĩ khác.
-Quân Nhiên, có chuyện gì sao?
Tạm cho hội nghị giải lao, ông đi vào phòng nghỉ nghe điện thoại. Ông biết rõ tính cách của Từ Quân Nhiên. Nếu không có việc quan trọng thì không bao giờ Từ Quân Nhiên làm việc đường đột như thế này. Cháu ngoại của ông hành động thế này, chắc chắn là có việc lớn rồi.
Từ Quân Nhiên nói gọn gàng, dứt khoát:
-Cậu, cháu hy vọng cậu giúp cháu một việc. Cậu cho cháu chủ trì công tác ở Nam Châu, thời gian không cần dài, chỉ một tháng là được ạ.
-Có chuyện gì xảy ra sao?
Tôn Chấn An nhướn đôi lông mày. Ông thấy kỳ lạ, sao hôm nay cháu ông lại đưa ra yêu cầu này. Đây là việc không bình thường, nó không phải tác phong của cháu ông. Quan trọng là hôm nay nó lại gọi ông bằng “cậu”. Rõ ràng là nó dùng mối quan hệ tư yêu cầu mình xử lý chuyện công.
Cười gượng, bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên đem nội dung cuộc nói chuyện giữa hắn và Lý Trung Nguyên ra nói. Và, cuộc nói chuyện trước đó, hắn với Đoạn Khê Tuyền đã trao đổi. Cuối cùng hắn nói nghiêm túc:
-Cậu, cháu nghi ngờ Tiền Vân Lục chết là do có âm mưu, có người không hy vọng là bị điều tra ra. Hoặc do cháu và Đoạn Khê Tuyền đã đánh động vào lợi ích người khác. Bọn hắn vì muốn che dấu chân tướng nên giết Tiền Vân Lục và tiếp tục chặt đứt manh mối.
Tuy Từ Quân Nhiên nói chưa hết ý, nhưng Tôn Chấn An đã hiểu người mà cháu ông nghi ngờ chính là Diệp Viễn.
-Cháu có khẳng định không?
Tôn Chấn An hạ giọng hỏi. Tuy ông rất quý Từ Quân Nhiên nhưng cũng không có nghĩa là không xem xét mà ủng hộ cháu ông tất cả mọi việc. Dù sao đó cũng không phải là việc nhỏ.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nói:
-Chứng cớ chưa tìm ra, nhưng sáng hôm nay, cháu cũng tới hiện trường. Sự việc xảy ra rất kỳ lạ. Cậu ngẫm xem, hai người bị tình nghi phạm tội tự nhiên bị bắn lén chết. Mà, chung quanh, người của công an nhiều như nêm cối ở trên núi đó. Thế mà không tìm ra người bắn lén. Chuyện này, tự bản thân nó đã chứng minh cái gì rồi.
Tôn Chấn An trầm mặc suy nghĩ. Từ Quân Nhiên đã cẩn thận suy nghĩ, ông không có lý do gì mà không hoài nghi.
Sau một hồi lâu, Tôn Chấn An nói:
-Cháu phải hiểu, một khi lên vị trí này rất có thể cháu sẽ không thể ở Giang Nam nữa.
Ông biết rõ, vụ án này, nếu như Từ Quân Nhiên suy đoán tốt sẽ rất có lợi thế cho nó. Tất nhiên Tỉnh ủy sẽ quan tâm tới mà cất nhắc nó lên. Một khi Từ Quân Nhiên khui ra vụ kia chọc thủng trời, vạch trần vụ án lớn, chỉ sợ trên chốn quan trường ở Giang Nam cháu ông sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích. Đến lúc đó, mặc dù là ông cũng không có cách nào để Từ Quân Nhiên tiếp tục lưu lại ở Nam Châu.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
-Cậu, cá nhân cháu lợi, hại thì không là gì cả. Cháu chỉ lo vài chục năm sau, dân Nam Châu đâm vào cột sống của cháu thôi.
-Tốt
Tôn Chấn An gật đầu:
-Cậu ủng hộ cháu.
Không nói Tôn Chấn An giải quyết công việc thế nào. Từ Quân Nhiên để điện thoại xuống nói với Lý Trung Nguyên:
-Tôi đã nói chuyện với lãnh đạo tỉnh rồi. Chuyện kế tiếp, tôi sẽ tiếp nhận, anh yên tâm đi.
Lúc này, Lý Trung Nguyên trợn tròn mắt. Anh ta không phải không biết gì. Tỉnh ủy chỉ có một Tôn Bí thư. Người vừa nói chuyện với Từ Quân Nhiên chính là Tôn Chấn An. Vừa rồi, Từ Bí thư gọi ông ta bằng gì?
“Cậu!”
Nghĩ tới cách họ vừa xưng hô, Lý Trung Nguyên nghĩ quyết định của mình hôm nay đến đây là vô cùng may mắn. Nếu không, anh ta xốc nổi mà đi giúp Diệp Viễn thì làm gì có cơ hội ôm cái đùi lớn như thế.
Nghe Từ Quân Nhiên nói, rất nhanh Lý Trung Nguyên đứng lên, bộp một tiếng, chào theo tác phong quân nhân:
-Xin lãnh đạo yên tâm. Tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ, kiên quyết phục tùng chỉ thị của thượng cấp.
Từ Quân Nhiên gật đầu;
-Anh về trước đi, có việc gì nhớ phải báo cáo với tôi đấy.
Lý Trung Nguyên đi khỏi, Từ Quân Nhiên nghĩ và gọi thư ký Phương Dương tới:
-Chúng ta lên Cục Công an Thành phố.
Khi Lý Trung Nguyên tới gặp Từ Quân Nhiên thì Cục trưởng Cục Công an Thành phố Chu Kiếm đang cùng tổ công tác lục soát ở trên núi. Nhưng ông ta đã phải thất vọng vì dù đã nhanh chóng đưa người tới nơi mà vẫn không tìm ra người bắn lén kia.
-Cục trưởng, thằng này rốt cuộc là chạy đi đâu rồi? Kỳ lạ quá.
Phó Cục trưởng đứng bên Chu Kiếm buồn bực nói.
Chu Kiếm cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Chu Kiếm cũng không phải là đồ ngốc. Ông ta chính là quân nhân chuyên nghiệp xuất ngũ mới đến Nam Châu. Vài chục năm làm lính trinh sát hình sự ở Nam Châu nên kinh nghiệm không ít. Do đó, ít ra thì Lý Trung Nguyên cũng nhìn nhận được vấn đề. Chu Kiếm làm sao mà nhìn không ra?
Hắn biết rõ, chỉ sợ không phải người bắn lén kia chạy được ra ngoài, mà căn bản là họ không trốn. Thậm chí, họ có khả năng nghênh ngang đi qua trước mặt mình.
Khẳng định có nội ứng!
Chu Kiếm hung hăng hít một hơi thuốc và âm thầm suy nghĩ. Ông ta biết rõ, kế hoạch nghiêm mật như vậy, không có khả năng người từ trên núi trốn xuống dưới. Đừng nói một con người, mà một con chó cũng không thể qua mắt mấy trăm quân cảnh đang lục soát mà chạy thoát. Như vậy, khả năng duy nhất chính hung thủ bắn lén đang ở cùng trong đám quân cảnh kia.
Nhưng, vấn đề là mấy trăm người trong đội ngũ do mình sắp xếp. Làm thế nào mà tìm ra thân phận của hắn đây.
Nghĩ tới đây, Chu Kiếm thấy đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận