Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 344: Nhậm chức.

Sau khi chuyển thế, mỹ nhân bên cạnh Từ Quân Nhiên cũng không ít, bất kể là Lâm Vũ Tình hay Uyển Tiêu Nguyệt hay là Tôn Tĩnh Vân, Kim Thái Nghiên đều có thể coi là dung mạo xuất chúng, hoặc là kiều mị, hoặc là hồn nhiên, cao quý, hay là khí thế hiên ngang, nhưng người phụ nữ như Tạ Mỹ Quyên thì đây là lần đầu tiên Từ Quân Nhiên được gặp.
Trong nháy mắt cúi đầu xuống, ánh mắt của Từ Quân Nhiên liếc qua chiếc eo cong của Tạ Mỹ Quyên, phải thừa nhận rằng nếu như người phụ nữ này sống ở 30 năm sau, dù nói cô là minh tinh cũng có người tin.
- Thế này đi, cậu theo tôi đến văn phòng ngồi chờ.
Tạ Mỹ Quyên liếc nhìn Từ Quân Nhiên thờ ơ lên tiếng.
Từ Quân Nhiên không có gì để nói, gật đầu coi như đồng ý:
- Làm phiền Trưởng phòng Tạ rồi!
Tạ Mỹ Quyên đi trước, Từ Quân Nhiên đi theo sau, hai người đi đến một phòng làm việc, phòng này đối diện phòng làm việc mà hôm qua Từ Quân Nhiên hỏi đường.
Căn phòng này cũng không được coi là lớn lắm, chỉ hơn 30 m2, bên trong có hai người đang viết gì đó, một người khá cao tuổi, và một người phụ nữ tuổi không cao lắm. Từ Quân Nhiên đoán chừng cô gái kia mới làm việc không quá một năm, nhìn dáng vẻ, khuôn mặt non nớt kia tuyệt đối không phải là kiểu người lõi đời đã làm việc lâu năm ở đấy.
- Trường phòng, Chị đã về!
- Chị Tạ, đã về rồi!
Nghe được tiếng bước chân của Từ Quân Nhiên và Tạ Mỹ Quyên, người đàn ông và cô gái đều đứng lên chào Tạ Mỹ Quyên.
Tạ Mỹ Quyên gật đầu, chỉ về phía cái bàn đối diện trống không, nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, anh ngồi xuống trước, đợi một chút.
Từ Quân Nhiên cười cười, kéo cái ghế, ngồi xuống, lập tức liền thấy Tạ Mỹ Quyên ngồi xuống đối diện mình.
- Bí thư Từ là ngươi ở đâu vậy?
Tạ Mỹ Quyên vừa rót cho Từ Quân Nhiên một chén nước vừa cười hỏi.
Đây là tìm hiểu lai lịch của mình sao?
Từ Quân Nhiên trong lòng thầm cười một cái, liền đáp:
- Người Giang Nam, tôi từ nhỏ đã lớn lên ở Giang Nam!
- Oh!
Đôi mắt của Tạ Mỹ Quyên lóe sáng, trong lòng thấy có chút khó hiểu, không biết mối quan hệ giữa Chu Trạch Thành và Từ Quân Nhiên đến từ Giang Nam là hình thành từ bao giờ?
Con người ai cũng có tính tò mò, chính là ưa thích nghiên cứu tìm tòi những thứ mình chưa biết, đối với sự việc cũng vậy, đối với con người cũng vậy. hiện giờ Tạ Mỹ Quyên có thể xác định được, Chu Trạch Thành trước mắt đang lôi kéo người thanh niên này, hoặc nói một cách cổ quái hơn, lẽ nào Chu Trạch Thành lại đem tiền đồ chính trị của mình đặt lên người của kẻ này?
Trong lòng có được suy đoán mơ hồ này, nhưng Tạ Mỹ Quyên lại không dám coi là thật. Dù sao, nếu đây là thật thì anh rể của cô quả thật đã đi một nước cờ rất hiểm. Một cán bộ trẻ từ Giang Nam được điều đến một nơi hẻo lánh như này, rốt cuộc là có bối cảnh như thế nào?
Đúng lúc đó cửa phòng làm việc được mở ra, Chu Trạch Thành bước nhanh đến, liếc mắt nhìn Từ Quân Nhiên.
- Ha ha! Bí thư Tiểu Từ, ở đây sao?
Chu Trạch Thành không hề để ý đén hai người khác cũng đang đứng lên chào mình, đi thẳng đến trước mặt Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng đứng dậy, bắt tay cùng Chu Trạch Thành:
- Bộ trưởng, làm phiền ngài!
Tạ Mỹ Quyên cũng đứng dậy:
- Bộ trưởng, đã họp xong rồi?
Cô biết rõ, nếu không phải cuộc họp thường ủy đã kết thúc, Chu Trạch Thành nhất định không thể đến đây tìm Từ Quân Nhiên.
Không ngờ là vẻ mặt của Chu Trạch Thành lại có hơi nghiêm nghị, lúng túng gật đầu với Tạ Mỹ Quyên, khẽ nói:
- Tiểu Quyên, cô đi ra ngoài một chút, tôi có lời muốn nói với cô.
Tây Môn Nghị hơi giật mình, chợt nghe Chu Trạch Thành nói với Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu đợi một chút, tôi có mấy câu cần nói với Trưởng phòng Tạ.
Từ Quân Nhiên gật đầu, cho là Chu Trạch Thành muốn truyền đạt lại tinh thần của hội nghị thường ủy Huyện ủy với Tạ Mỹ Quyên.
Một người trước, một người sau đi ra khỏi văn phòng, đến một chỗ yên tĩnh, Tạ Mỹ Quyên mới lên tiếng hỏi Chu Trạch Thành:
- Anh rể, sao rồi?
Vẻ mặt của Chu Trạch Thành rất ngiêm thúc, thành khẩn nói:
- Tiểu Quyên, anh rể cần phải đi cùng Bí thư Từ tới thành phố, chắc cũng phải 2,3 ngày nữa mới về, em phải giúp anh một chuyện!
Tạ Mỹ Quyên là cán bộ trong Bộ tổ chức mà y tín nhiệm nhất, bình thường Chu Trạch Thành có chuyện gì đều giao cho cô xử lý. Chuyện hôm nay thật sự quá đường đột, y không còn cách nào liền tìm đến Tạ Mỹ Quyên nhờ giúp.
Tạ Mỹ Quyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, biết được chuyện này nhất định là rất gấp. gật đầu nói:
- Anh rể, anh nói đi, muốn em làm gì?
Chu Trạch Thành gật đầu ra hiệu, giảm thấp âm thanh nói:
- À như vậy, Từ Quân Nhiên này lập tức phải đến xã Trường Thanh trình diện. Anh vốn định đích thân đưa hắn đi, tiện thể chào hỏi Tề Tam Thái, có điều, bây giờ anh không có thời gian nữa rồi, cô giúp anh, một việc, đưa hắn đi.
Y dừng một chút rồi nói tiếp:
- Anh chỉ có một yêu cầu, cô phải đem tình hình ở xã Trường Thanh nói rõ với hắn. còn nữa, anh biết cô không thuận mắt với tên Tề Tam Thái, nhưng trong lúc này, cô nhất định phải nhớ kỹ, thu lại mấy ý nghĩ của cô, giao thiệp thật tốt với Tề Tam Thái, nói với gã là anh nói, bất luận thế nào cũng không được để Từ Quân Nhiên chịu thiệt thòi ở xã Trường Thanh, nếu không đừng trách anh không nể tình!
Tạ Mỹ Quyên liền ngây người, cô có sao cũng không nghĩ là Chu Trạch Thành sẽ nói ra những lời như vậy.
Chu Trạch Thành là được điều từ vị trí Bí thư xã Trường Thanh lên làm chức vụ phó Bộ trưởng thường vụ của Bộ tổ chức này, bởi vì y còn phụ trách cục phân quản nhân sự cho nên cấp bậc vẫn như là cấp chính khoa, Tề Tam Thái hồi đó là tâm phúc đáng tin của Chu Trạch Thành, tuy hiện tại Tề Tam Thái đang đi theo Chủ tịch Vương Trường Lâm, nhưng vẫn khách khí với Chu Trạch Thành như trước, ngày lễ ngày tết vẫn đến thăm hỏi lãnh đạo cũ là Chu Trạch Thành này.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Mỹ Quyên, Chu Trạch Thành thở dài, khẽ nói tiếp:
- Tiểu Quyên, anh biết cô không hiểu tại sao anh lại làm như vậy. Tuy nhiên có một điều, anh rể nói cho cô biết, anh có thể qua được gia đoạn then chốt này hay không, điểm mấu chốt chính là Từ Quân Nhiên.
- Cái gì?
Tạ Mỹ Quyên thật bị Chu Trạch Thành dọa cho chết khiếp, cô thật không ngờ là những điều mình suy đoán lại là thật. Người tên Từ Quân Nhiên kia rõ ràng là có bối cảnh, thậm chí bối cảnh này của hắn còn có thể quyết định con đường làm quan của anh rể.
Chu Trạch Thành hiện là lãnh đạo cấp chính khoa, toàn bộ 4 vị phó Bộ trưởng của Tổ chức huyện ủy đều là chính khoa. Ba người kia đều kiêm nhiệm các phòng ban khác nhau, chỉ có cô, do Chu Trạch Thành đề bạt, bây giờ là trưởng phòng, nhưng thực tế, cấp bậc hành chính của Tạ Mỹ Quyên là phó chủ nhiệm khoa.
Độ khó từ Chính khoa đến phó phòng, Tạ Mỹ Quyên hiểu rất rõ, Chu Trạch Thành phấn đấu nhiều năm như vậy, ngồi trên vị trí chính khoa cũng đến 10 năm cũng vẫn không vượt qua được lằn ranh đó, cũng có thể thấy được chuyện thăng quan tiến chức trong chốn quan trường hiện nay khó như thế nào. Vậy mà bây giờ y lại nói, phải chiếu cố cẩn thận người tên Từ Quân Nhiên này, như vậy, y sẽ có hi vọng thăng chức.
Chuyện này thật sự khiến cho người ta kinh ngạc rồi.
- Anh rể, Từ Quân Nhiên hắn ta …
Tạ Mỹ Quyên do dự một chút, không kìm được, đành hỏi Chu Trạch Thành.
Chu Trạch Thành cười lớn, chỉ lên trên đáp:
- Hắn được Trung Ương Đảng điều xuống, có quan hệ với Bí thư Trần của Bộ tổ chức thành ủy
Nói đến đây, Tạ Mỹ Quyên cuối cùng đã hiểu được, tại sao Chu Trạch Thành lại sẵn lòng giúp đỡ Từ Quân Nhiên, thì ra là cậu thanh niên này là người có bối cảnh sau lưng.
- Anh rể, vậy sao anh không tự mình đưa hắn đi, chuyện này …
Tạ Mỹ Quyên hơi do dự hỏi.
Chu Trạch Thành cười khổ một cái:
- Tất nhiên anh muốn đích thân đưa hắn đi, có điều Bí thư Tề muốn anh cùng ông ta đi lên thành phố họp, đoán chừng cũng phải hai, ba ngày mới có thể về được.
Tạ Mỹ Quyên nhướng mày, nghĩ môt chút rồi nói với Chu Trạch Thành:
- Chuyện này đã quan trọng với anh như vậy thì chúng ta không thể để lỡ mất cơ hội lần này đưa hắn đi. Bằng không như vậy đi, anh nói với hắn là có việc gấp cần làm, bảo hắn ở lại huyện đợi mấy hôm, coi như là để quen với hoàn cảnh.
Chu Trạch Thành do dự một hồi cuối cùng gật đầu:
- Vậy được, vậy cô hãy bớt thời gian rảnh đưa hắn đi chơi xung quanh dù sao thì đợi qua hai ngày rồi nói.
Y cũng hiểu được ý của Tạ Mỹ Quyên, nếu như y tự mình đưa Từ Quân Nhiên đến xã Trường Thanh nhậm chức thì cũng coi như là đã tặng cho Từ Quân Nhiên có chút nhân tình.
Đợi đến khi hai người trở lại phòng làm việc, nói với Từ Quân Nhiên đợi bọn họ mấy hôm, Từ Quân Nhiên có hơi ngạc nhiên, nhìn Tạ Mỹ Quyên và Chu Trạch Thành như có điều suy nghĩ, gật đầu đồng ý:
- Vậy được, tôi đợi thêm mấy ngày.
Chức vị của hắn, đến trình diện sớm hay muộn một một ngày đối với Từ Quân Nhiên cũng không có khác biệt gì mấy.
Chu Trạch Thành nói chuyện khách khí mấy câu rồi mới quay người đi khỏi phòng làm việc. Từ Quân Nhiên cũng không có ý ở lâu, nói với Tạ Mỹ Quyên mấy câu sau đó liền cáo từ. Có điều, hắn cảm nhận được, thái độ của Tạ Mỹ Quyên đối với hắn có phần nhiệt tình hơn.
Ra khỏi trụ sở huyện ủy, Từ Quân Nhiên đứng ở trước cửa lớn, nhìn lên bầu trời, nắm chặt áo, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Lần này đợi, liền đợi đến 3 ngày.
Ngay đúng lúc Từ Quân Nhiên đã mất kiên nhẫn, thì Tạ Mỹ Quyên lại tìm đến tận cửa.
- Bí thư Từ, thật là xin lỗi!
Tạ Mỹ Quyên vừa mới vào cửa đã bắt đầu xin lỗi, thái độ rất thành khẩn, thậm chí còn không nhìn ra được đây là Tạ Mỹ Quyên đầy cao ngạo lạnh lùng mà Từ Quân Nhiên đã gặp, khiến hắn rất ngạc nhiên.
- Trưởng phòng Tạ, không cần khách khí như vậy!
Từ Quân Nhiên vừa mời Tạ Mỹ Quyên ngồi cuống, vừa cười hỏi:
- Không biết Bộ trưởng đã về hay chưa? Tôi thấy thời gian cũng lâu rồi, có phải là nên đưa tôi đến xã Trường Thanh để trình diện hay không?
Tuy hắn nói việc đến xã Trường Thanh nhậm chức không cần gấp nhưng làm vậy lại khiến nhà khác ở đấy phải đợi, đây cũng không phải là cách. Dù sao hắn đến huyện Phú Nhạc này là để làm việc chứ không phải đến làm người rảnh rỗi.
Khuôn mặt Tạ Mỹ Quyên lộ ra vẻ lúng túng:
- Bộ trưởng còn hai ngày nữa mới trở về, bọn họ tham gia hội nghị công tác tổ chức cán bộ, chủ yếu là học tập quán triệt tinh thần chỉ thị của Trung Ương công tác xây dựng Đảng. Ông ấy đã gọi điện thoại về, nói tôi đưa anh đi nhậm chức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận