Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 719: Người chịu tội thay.

Vốn hôm nay, Đoạn Thế Kiệt không có ý định tới, nhưng lại bị Bối Siêu Quần lôi đi. Lý do của Bối Siêu Quần rất đơn giản – đây là Thành phố Đan Giang, lần đầu tiên đầu tư hạng mục năm triệu. Hiện nay chính quyền, Thành ủy đang coi trọng sự nghiệp cải cách nên họ cần tới dự họp.
Phía trên, tình hình gần như thay đổi. Thời gian trước, thế lực cải cách chiếm ưu thế nên cục diện có thay đổi. Sau này Thủ đô xảy ra biến động lớn, phe cải cách đã chủ động chiếm tuyệt đối cục diện. Do đó, hai phương diện tương đối cân bằng.
Đương nhiên, hai phái tồn tại song phương nhưng lĩnh vực giao chiến vẫn tồn tại như trước. Chỉ có điều, mọi người như đã tìm được một điểm ăn ý nên hiểu ngầm lẫn nhau. Họ đem tranh chấp khống chế trong phạm vị tư tưởng. Cũng không giống như trong trí nhớ của Từ Quân Nhiên là đấu đến người chết, ta sống. Ngoại trừ ở Thủ đô, mấy vị đại lão ẩn lui ra bên ngoài, địa phương bị ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Bối Siêu Quần cùng Bí thư Tỉnh ủy Lâm quan hệ ngày càng thân thiết. vẫn giữ quan hệ bí mật với ông ta. Bí thư Lâm rất coi trọng Bối Siêu Quần, nên đã phó thác thư ký của mình cho ông ta. Bối Siêu Quần thấy Lý Bân ở Nhân Xuyên có thành tích lớn như vậy, nên trong lòng rất cao hứng. Nhất là dưới sự quản lý của Từ Quân Nhiên, y có thể lôi kéo doanh nghiệp đầu tư vào năm triệu, là một cái bạt tai đánh vào khuôn mặt hung hăng của Từ Quân Nhiên. Chuyện tốt như vậy, với Bối Siêu Quần, dù thế nào cũng không thể bỏ qua.
Việc mời Đoạn Thế Kiệt đi cùng, nguyên nhân không có gì hơn là gần đây ông đã làm cho Bối Siêu Quần thấy bực tức. Đoạn Thế Kiệt toàn tâm toàn ý quan tâm tới huyện Nhân Xuyên. Chỉ cần việc đó có thể khiến cho Đoạn Thế Kiệt bị mất mặt. Đương nhiên là Bối Siêu Quần sẽ nhiệt liệt ủng hộ rồi.
Lý Bân vội vàng ra đón Bí thư Thành ủy cùng Chủ tịch Thành phố. Với anh ta, đây là việc trọng đại. Huống chi, hai vị này không đến huyện ủy, mà trực tiếp đến Ủy ban huyện. Anh ta cho là mình đã tranh thủ được sự chú ý của lãnh đạo.
- Bí thư Đoạn! Chủ tịch thành phố Bối! Hoan nghênh, hoan nghênh các ngài đã tới.
Lý Bân cười chào hỏi hai vị lãnh đạo.
Anh ta cùng Đoạn Thế Kiệt và Bối Siêu Quần không có gì là lạ lẫm. Thời gian trước, anh ta ở Văn phòng tổng hợp của Tỉnh ủy, đã quen biết họ. Chỉ có điều, lúc đó, đường đường là thư ký của Bí thư đứng đầu tỉnh, không cần phải nể mặt cán bộ cấp dưới. Tục ngữ có câu: “Tể tướng trước cửa thất phẩm quan”. Đối với lãnh đạo là Bí thư cấp tỉnh, cán bộ cơ sở không có tồn tại trong mắt của họ.
Đương nhiên, đây chẳng qua là quá khứ. Bây giờ, Lý Bân không dám làm khó dễ trước mặt hai người. Họ đang là cái giá đỡ của anh ta. Quan hệ giữa người với người nhiều khi là do địa vị và cấp độ quyết định. Lúc trước, thư ký Tỉnh ủy có thể không để ý tới Bí thư Thành ủy cũng như Chủ tịch Thành phố. Bây giờ, một Chủ tịch huyện cũng không dám bất kính với Bí thư Thành ủy cùng Chủ tịch Thành phố. Mọi người đều không thay đổi trong cấp bậc hành chính. Chẳng qua là vị trí và thân phận có một chút khác mà thôi.
Nhưng chỉ có những thay đổi về vị trí thế này, mới có thể thay đổi một con người cả về thái độ cùng vận mệnh.
- Đúng vậy. Đồng chí Lý Bân công tác rất tốt đấy.
Đoạn Thế Kiệt nở nụ cười nhạt, bắt tay Lý Bân và nói. Bất kể thế nào, hướng về Bí thư Lâm cũng được. Hướng về chiến tích năm triệu đầu tư cũng tốt. Trong vấn đề thái độ đối đãi Lý Bân. Đoạn Thế Kiệt sẽ không để cho người bên ngoài gây trắc trở.
Bối Siêu Quần cũng cười, gật gật đầu:
- Đúng vậy, Đồng chí Lý Bân, Bí thư Đoạn nói không sai. Cậu ở đây mấy tháng nay, công tác có hiệu quả đấy. Cậu có thể kéo về huyện một số đầu tư lớn như vậy. Nó sẽ có tác dụng trọng yếu trong việc thúc đẩy kinh tế, xã hội trong việc phát triển của Nhân Xuyên. Cậu không được kiêu ngạo chủ quan mà phải tiếp tục cố gắng đừng phụ lòng tin của lãnh đạo đối với cậu…
Gọi là lãnh đạo ở đây, đương nhiên là Bí thư Lâm – người đứng đầu Tỉnh ủy rồi.
Lý Bân vội vàng gật đầu:
- Hai vị lãnh đạo đã ra chỉ thị, tôi luôn ghi nhớ. Bí thư Đoạn! Chủ tịch Bối! Mời hai ngài vào bên trong.
Ba người hàn huyên một lúc rồi họ đi vào lễ đường của Ủy ban huyện.
Vào tới lễ đường, Lý Bân vội vàng giới thiệu Quách Bằng Phi với Đoạn Thế Kiệt và Bối Siêu Quần. Với hai người có lai lịch thân phận nhà đầu tư kia đương nhiên cũng mười phần khách khí. Dù sao, người này cũng bỏ ra mấy vạn tiền để đầu tư. Nói trắng ra, anh ta là thần tài nên phải đối đãi cẩn thận.
Quách Bằng Phi cũng là người từng tham gia các cuộc gặp lớn,đương nhiên sẽ không bị họ dọa, rất tự nhiên trò chuyện vui vẻ cùng hai vị lãnh đạo.
Sau khi bắt tay cùng Đoạn Thế Kiệt, Quách Bằng Phi nói:
- Bí thư Đoạn! Cảm tạ mọi người đã coi trọng lần hợp tác này, tôi thấy được thành ý hợp tác của hai bên. Tôi tin tưởng tất cả chúng ta cùng nỗ lực, huyện Nhân Xuyên nhất định sẽ tươi đẹp hơn đấy.
Nói xong câu này, anh ta quay sang Lý Bân cười, nói:
- Chủ tịch huyện Lý, hai vị lãnh đạo đã tới, nghi thức ký kết không phải là có thể bắt đầu rồi sao? Tục ngữ có câu: Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi (*). Chúng ta bảo Vạn Toàn chuẩn bị đem hợp đồng ra ký, xong việc, tôi trở về Lĩnh Nam để chuẩn bị cho việc đầu tư tài chính về đây. Còn công việc cụ thể về sau ở Tùng Hợp đều do huynh đệ của tôi – Lâm Hải Phó Giám đốc Công ty Waston phụ trách.
Nghe nói thế, Lâm Hải ngẩng đầu, ưỡn ngực ý nói với mọi người sau đây, mình là người làm tiếp công việc này.
Không thể không nói Quách Bằng Phi là người thông minh tới cực điểm. Anh ta nắm bắt được lòng người, kéo Lâm Hải vào chính vòng luẩn quẩn của mình. Chính xác mà nói, anh ta rất thông minh nên đã tìm Lâm Hải vào giúp mình thực hiện âm mưu và là người chịu tội thay anh ta. Mà Lâm Hải anh ta lại mắc vào âm mưu này một cách dễ dàng, chỉ có điều để thư ký Hồ dùng mỹ nhân kế dụ dỗ Lâm Hải làm cho hắn say mê mà trở nên ngu ngốc. Rồi anh ta dùng ngôn ngữ kích động Lâm Hải vài lần. Lâm Hải lập tức nói mình sẽ chịu trách nhiệm về mọi chuyện ở Tùng Hợp.
Biện pháp thế tuy cũ rồi, nhưng trăm phát trăm trúng. Nguyên nhân rất đơn giản, không có gì hơn là sợ hãi người có quyền lực mà tâng bốc thôi. Quách Bằng Phi tin tưởng chỉ cần mình đem Lâm Hải lên trước sân khấu không chỉ hấp dẫn mọi người mà quan trọng hơn anh ta có thể cam đoan. Những người này, cho dù có bị phát hiệnđã mắc mưu mà chịu thiệt thòi. Không biết chừng vì kiêng kị động tới Lâm Hải mà họ giữ im lặng, sẽ không đi kiếm mình báo thù.
Nghe anh ta nói, Lý Bân hết sức cao hứng, gật gật đầu, vừa cười, vừa nói:
- Được rồi. Không có vấn đề gì. Chúng ta lập tức ký kết, sau khi ký kết xong các loại hợp đồng, tôi sẽ bảo Cục tài chính nhanh chóng chuyển tiền về, sau đó gửi tới cho quý Công ty. Chúng ta cùng tốc chiến, tốc thắng.
Nói xong, Anh ta nhìn về phía Lâm Hải, nói:
- Phó giám đốc Lâm. Cậu nói đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận