Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 207: Gặp vấn đề khó khăn.

Các cán bộ của Đại đội Trường Thanh đều được hứa hẹn về một tương lai tốt đẹp, Từ Quân Nhiên lại tìm hiểu tình hình công tác hiện tại của đại đội tiếp theo, thấy đã sắp đến giờ ăn, hắn ngạc nhiên phát hiện, hình như Mã Phấn không có ý định sắp xếp ăn trưa.
Người xung quanh không lên tiếng, dĩ nhiên Từ Quân Nhiên cũng không tiện nói gì, đành bụng đói cùng đám Mã Phấn nói chuyện.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Mã Phấn xoay người nhìn ra ngoài, rồi mới nói với Từ Quân Nhiên:
- Xin lỗi, Bí thư Từ, cậu đói bụng chưa?
Từ Quân Nhiên sững sờ, Trịnh Tuệ Bân ở bên cạnh thấp giọng giải thích với hắn.
Hóa ra vừa nãy họ cứ kéo Từ Quân Nhiên nói chuyện, trừ bàn công việc, còn vì Mã Phấn đã sắp xếp người đến công xã mua đồ ăn, ở công xã hiện nay chưa có tiệm cơm, muốn mua đồ ăn đều phải đến nhà khách trong trấn, đều theo kiểu nấu gì bán nấy, cầm về hâm lại là có thể ăn được rồi.
Từ Quân Nhiên sững sờ, không ngờ mình chẳng qua chỉ xuống điều tra nghiên cứu một chút, mà đem lại phiền phức cho cấp dưới đến như vậy.
Lông mày khẽ nhíu lại, Từ Quân Nhiên nói với Trịnh Tuệ Bân:
- Có cần làm như vậy không?
Trịnh Tuệ Bân hiểu rõ tính cách Từ Quân Nhiên, giải thích:
- Mấy chuyện thế này cũng chẳng còn cách nào khác, không phải ai cũng giống tính cậu, cán bộ lãnh đạo công xã xuống, mấy đại đội tiếp đãi cơm không ngon, thật sự sẽ chọc cho lãnh đạo không hài lòng, chỉ cần tùy tiện giở trò một chút, sau này khó làm việc lắm.
Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên không nói gì, nhưng lúc ăn cơm, cứ như nhai sáp nến, chẳng có chút hứng thú gì.
Bình tĩnh mà suy xét, hắn cũng không có ác cảm gì với chuyện đón tiếp này, dù sao đây cũng là thói quen mấy ngàn năm nay của Trung Quốc, không thể một người có thể thay đổi được, điều Từ Quân Nhiên cảm khái đó là, mình đi đường xa đến như vậy đến đây, tuy giúp đại đội giải quyết được không ít khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn đem phiền phức đến cho họ. Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên đối với từ chịu khổ mà những cán bộ xuống nông thông thường hay nói, càng xì mũi coi thường, trừ phi tốt chất của cán bộ này rất thấp, khiến các cán bộ đại đội đều ghét gã, bằng không những cán bộ khác đến cơ sở nếu nói mình chỉ ăn mì sợi thôi, e chẳng kiếm được ai.
Điều này, có thể nhìn thấy rõ ràng ở những người từ nông thôn trở về miệng toàn mùi rượu.
- Chúng tôi xuống nông thôn nghiên cứu, hóa ra lại trở thành gánh nặng của cán bộ cơ sở.
Trước khi đi, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nói với Mã Phấn.
Mã Phấn không bi quan như hắn. Lắc đầu liên tục nói:
- Bí thư Từ, không thể trách cậu, không thể trách cậu, là điều kiện chúng tôi không được tốt, ủy khuất cho lãnh đạo rồi.
Từ Quân Nhiên không nói gì. Quay người lên xe, trở về công xã.
Trở về công xã, Từ Quân Nhiên đi thẳng vào phòng làm việc của Phùng Hồng Trình, hai người nói chuyện một chút, cuối Phùng Hồng Trình bảo nhân viên thông tin báo cho tất cả thành viên đảng ủy công xã và Đội trưởng các đại đội sản xuất, Bí thư chi bộ, ngày mai sẽ mở Hội nghị mở rộng Đảng ủy công xã.
Hôm sau đi họp, mọi người đều cảm thấy kỳ quái, hai nhân vật đứng đầu công xã này rốt cuộc muốn làm gì?
Sau khi Hội nghị bắt đầu, Phùng Hồng Trình mở miệng trước. Nội dung ông nói rất đơn giản, đại khái là truyền đạt tinh thần chỉ thị mới nhất của cấp trên, chủ yếu là lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, thúc đẩy xây dựng bốn hiện đại hóa toàn diện, rồi đọc cho mọi người nghe những văn kiện về kinh tế tư nhân cá thể và trách nhiệm nhận thầu sản xuất liên gia đình.
Sau đó, Từ Quân Nhiên bắt đầu nói chuyện của mình.
- Các đồng chí, hôm qua tôi có xuống điều tra nghiên cứu Đại đội Trường Thanh, nói thật, đã gây thêm không ít phiền phức cho Bí thư chi bộ Mã. Nhưng cũng cho tôi một cảm khái. Chuyện chiêu đãi ăn uống này, chúng ta cần phải coi trọng. Không nói gì khác, chỉ riêng tiền ăn uống, một năm cộng lại cũng không ít đúng không?
Lời mở đầu của Từ Quân Nhiên khiến tất cả mọi người đều sững sờ, thầm nghĩ vị Bí thư trẻ tuổi này định làm gì?
Cười cười, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Phùng Hồng Trình,
- Bí thư Phùng, anh có kinh nghiệm hơn tôi nhiều, anh nói đi.
Phùng Hồng Trình gật đầu, tiếp lời:
- Bí thư Từ, không phải đã từng ở cơ sở, mọi người đừng tưởng cậu ấy không biết gì, lão Phùng tôi hiểu rất rõ. Có vài cán bộ chúng ta xuống cơ sở, đơn thuần chỉ vì bữa ăn ngon! Ý kiến của tôi, từ nay trở đi, cán bộ xuống nông thôn, không được ăn cơm ở các đội sản xuất, nếu ăn, cũng phải trả tiền ngay tại chỗ. Còn một điểm nữa, không có công việc quan trọng, bớt đến đội người ta gây phiền phức đi, trong công xã, ai thích xuống dưới, tôi sẽ phê duyệt cho người đó, điều anh ta xuống cơ sở luôn!
Mọi người đều ngẩn người, không ngờ Từ Quân Nhiên và Phùng Hồng Trình lại ra tay thẳng thừng như vậy, tuy nói có chút bất ngờ và thiếu nhân tình, nhưng cán bộ các đại đội, trong lòng cũng rất vui vẻ, nên biết đề nghị này của Từ Quân Nhiên, giúp họ giảm bớt không ít gánh nặng.
Khác với họ, sắc mặt các cán bộ công xã hơi khó coi, không ngờ Từ Quân Nhiên và Phùng Hồng Trình lại ra tay rõ ràng như vậy, nếu như vậy, sau này họ xuống cơ sở điều tra nghiên cứu, e là không còn được hưởng đãi ngộ được ăn được uống nữa rồi.
Từ Quân Nhiên nhìn biểu lộ khác nhau của những người bên dưới, liếc nhìn Phùng Hồng Trình, nhẹ nhàng gật đầu.
Phùng Hồng Trình cười cười, nói tiếp:
- Ngoài ra, tôi và Bí thư Từ có nghiên cứu, có suy nghĩ thế này, vì Đội xây dựng của công xã chúng ta ở thành phố Bằng Phi phát triển khá tốt, Bí thư Từ thông qua quan hệ cá nhân của cậu ấy, lại kiếm cho chúng ta thêm vài công trình. Cho nên chúng tôi đang suy nghĩ, có nên cải tổ lại Đội xây dựng của chúng ta hay không!
Câu nói này, khiến cho mắt mọi người đều sáng ngời, công xã trấn Lý Gia hiện nay, chuyện sốt dẻo nhất chính là Đội xây dựng này, cái khác không nói, số tiền các hộ các gia đình nhận không hề giả dối, những gia đình có thợ mộc, thợ xây, công nhân khuân vác, giờ đều đang trông ngóng, nhao nhao nghe ngóng thử Đội xây dựng có thiếu người nữa không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận