Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 493: Cục diện hỗn loạn.

Hồng Thiên Minh thực sự không có lựa chọn!
Thân là trưởng cục công an xã Trường Thanh kiêm ủy viên Chính pháp Đảng ủy xã Trường Thanh, Đảng ủy xã xảy ra chuyện lớn như vậy, đường đường là bí thư Đảng ủy lại bị người ta uy hiếp, truyền đến tai lãnh đạo trong huyện, Hồng Thiên Minh ông cũng không làm được cục trưởng gì nữa, nói không chừng còn bị bỏ mũ cởi đồng phục cảnh sát quay về nhà làm ruộng. Hồng Thiên Minh quá hiểu vị bí thư Lý của ủy ban chính pháp huyện kia, Lý Xuân Thủy kiêm trưởng cục công an huện đã bảy tám năm rồi, vị bí thư Lý này tuyệt đối không vì mình đắc tội với Chu Trạch Thành và Cố Hoàn hai vị Huyện ủy thường ủy đứng sau lưng Từ Quân Nhiên, nói không chừng để dập tắt lửa giận của người ta, còn thật sự giao trách nhiệm cho mình.
Cắn răng, Hồng Thiên Minh lập quân lệnh với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, ngài yên tâm, trong vòng 3 ngày tôi chắc chắn tìm được người, nếu không tìm được tên khốn kia, tự tôi nhận tội với lãnh đạo huyện ủy!
Từ Quân Nhiên mỉm cười, khoát tay một cái nói:
- Cục trưởng Hồng nói quá lời rồi, tôi không có yêu cầu khác, chỉ hi vọng đồng chí cục công an có thể tìm được người, dù sao hôm nay chúng dám uy hiếm bí thư Đảng ủy, nói không chừng ngày mai còn dám giở trò với nhưng đồng chí khác nữa!
Những lời này, thoáng cái đã vạch rõ động cơ.
Rất nhiều người kỳ thật cũng đồng tình, gọi là không lo ít chỉ lo không đồng đều, nói trắng ra là, một việc nếu mọi người không kiếm được lợi ích, vậy thì trong lòng sẽ rất cân bằng, nhưng nếu có một người kiếm được lợi ích, người khác không kiếm được, trong lòng người đó sẽ khiến người kiếm được lợi ích và người được phân chia lợi ích cùng bị oán hận, trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích. Mặt khác của đạo lý giống như vậy, việc bây giờ Từ Quân Nhiên gặp phải, trong lòng mọi người vốn không có loại giác ngộ đồng cảm, ngoài mấy lãnh đạo trong xã đi lại thân mật với Từ Quân Nhiên ra, còn lại đại đa số đều có lòng xem trò, xem Từ Quân Nhiên làm sao vượt qua được nguy cơ này.
Thế nhưng, theo câu nói của Từ Quân Nhiên, tất cả mọi người không bình tĩnh nữa.
Nơi có người sẽ có giang hồ, đạo lý giống như vậy, nơi có người chắc chắn có tranh đoạt lợi ích, giống như lời vừa nãy của Từ Quân Nhiên, hôm nay Từ Quân Nhiên hắn đen đủi, bị người ta để thư uy hiếp ở cửa phòng làm việc, vậy ngày mai thì sao?
Ngày mai có phải là một lãnh đạo khác đen đủi, bị người khác đập đá vào đầu trên đường tan làm không?
Vừa nghĩ tới cảnh mình vì đắc tội người khác bị lập kế hãm hại, máu me đầy người nằm trên giường, tất cả mọi người không thể tỉnh táo lại được.
Mặt Cát Đại Tráng âm trầm chậm rãi mở miệng nói:
- Bí thư Từ nói đúng, tính chất chuyện này rất nghiêm trọng! Đây là khiêu khích nghiêm trọng đối với chính quyền và Đảng chúng ta! Đây là sự kiện chính trị rất nghiêm trọng, tôi nghi ngờ, đây là có người dụng tâm muốn gây sự!
Mấy câu này của ông ta lập tức nâng sự việc lên tình trạng tương đối cao, kết quả đổ tội này, không người nào lại dám phát biểu ý kiến khác, mọi người đều hiểu, lần này bí thư bị uy hiếp đồng thời khiến người đứng đầu Chính Đảng nổi bão, nếu ai còn dám nói cái khác cũng vô dụng, không tốt còn bị gán tội đồng lõa.
Sau khi mọi người phát biểu, tất nhiên nhao nhao đứng về phía Từ Quân Nhiên, tiến hành nghiêm túc phê bình và lên tiếng công khai với người bụng dạ khó lường kia, nói không chừng bức thư này là người trong cơ quan làm, vì nếu không phải người nội bộ, không có cơ hội nhét thư vào phòng làm việc của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, cuối cùng tổng kết:
- Chuyện này bất kể là ai làm, đều thể hiện một việc, cho thấy việc quản lý tài nguyên khoáng sản xã chúng ta tồn tại vấn đề lớn, nói trắng ra, chính là bên trong có nội tình! Lão tổ tông để lại di sản cho chúng ta, chúng ta phải phát triển nó, không thể để nó bỏ không trong thời gian dài; còn phải bảo vệ nó, không thể để lãng phí nó. Chính sách nhà nước tuy không cho phép tập thể và cá nhân khai thác, nhưng chúng ta ở đây vẫn chưa phát hiện được hầm mỏ lớn, khai thác đại công nghiệp không có giá trị. Chúng ta phải thông qua phương thức nhất định, làm có tổ chức, có hệ thống, tuyệt đối không thể khải thác kiểu đào loạn lên và có tính cướp đoạt giống trước kia và bây giờ. Đồng thời, trên một mảnh đất, trong xã nhất định có được lợi ích lớn nhất, điểm này là bất di bất dịch. Mời mọi người đứng lên, nói với tôi, ai có bản lĩnh đứng lên cho tôi, làm rõ ràng xác thực, tôi theo đến cùng.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua nhân viên trong hội nghị, cuối cùng Từ Quân Nhiên dùng thái độc cực kỳ âm trầm nói:
- Từ Quân Nhiên tôi nói những lời này ở đây, nếu ai dám đối nghịch với tôi, chính là đối nghịch Đảng ủy, đối nghịch với lãnh đạo xã Trường Thanh! Thật ra tôi muốn xem xem, thiên hạ này, rốt cuộc ai là người có tiếng nói!
Ngoài dự đoán của mọi người, từ sau khi Từ Quân Nhiên tuyên bố phải động thủ với xa ngựa, tuy ở dưới thỉnh thoảng còn có một vài lời nói ngồi lê đôi mách, nhưng lại không có người thực sự dám khoa tay múa chân điều tra Từ Quân Nhiên, mọi người đều là người thông minh, bí thư người ta đã tỏ thái độ như vậy rồi, ai dám ra mặt, vậy thật sự không biết sống chết nữa rồi. Còn mấy người nào đó trong huyện, tuy sau này Cát Đại Tráng xin trợ giúp từ Mã Tụ Bảo, mấy vị lãnh đạo quan trọng trong huyện ủy Phú Lạc đang sứt đầu mẻ trán vì việc lớn gì đó trong xã, tất nhiên là không có tâm trạng đối với Cát Đại Tráng.
Không thể không nói, nếu nói quản lý tài nguyên khoáng sản xã Trường Thanh là một đầm nước sâu, vậy thì Từ Quân Nhiên lặn sâu xuống một chút, thực sự phát hiện ra rất nhiều vấn đề.
Phân bố khu vực mà nói, cho dù đều là vài “ổ gà mổ” rải rác nhiều nơi, nhưng tài nguyên xã Trường Thanh cũng không phải không có quy tắc, giống như mỏ than chỉ phân bố ở mấy hốc núi phía Nam trong xã. Gần thôn Mã Gia, thôn Phong Liên là mỏ than Hồng Tinh, gần hai thôn này có hai cái động cổ, từ mặt đất sâu xuống hai ba mươi trượng, mạch khoáng đã đứt, bao nhiêu năm rồi, có người không ngừng thử đào hầm, đào đi đào lại, phát hiện không có chất dầu gì để khai thác. Người dân địa phương lúc rảnh ở gần mấy động cổ, bới hết những nơi có khả năng xuất hiện mỏ lộ thiên, có phúc khí, cũng có thể đào được mấy túi quặng trở thành một loại thu nhập phụ.
Mà mỏ huỳnh thạch, thì có ba khu vực lớn, khu thứ nhất là trên địa giới thôn Tam Liên, có người từ mạch khoáng đã bỏ hoang đào được bốn cửa động. Khu vực thứ hai là ở trên địa giới hai thôn Đông Phương và Hồ Tử Tuân, trên mấy ki-lô-mét đỉnh đồi và trong khe suối, có hố to, cửa động vàng, thôn tự nhiên Lý Gia Oa, hố trời, khe nước, 6 cái mỏ ở sườn núi phía Bắc. khu vực thứ ba là gần thôn Tân Nguyệt, có hai cửa nhô ra.
Tình hình khai thác khu vực thứ 3 có chút hỗn loạn, ai ngờ mở liền một mạch, ngay cả doanh nghiệp cũng không mời đến. Ở mấy mỏ lớn lớn nhỏ nhỏ, lẻ tẻ, khắp nơi đều đào loạn lên, một vài cán bộ quan trọng của Đảng ủy, chính quyền thậm chí còn phái vài nhân viên cảnh sát tòa án hoặc đại đội du kích khai thác mỏ thân thuộc hoặc ít hoặc nhiều có liên quan đến. Trật tự khai thác hỗn loạn không chịu nổi, có người phí hết sức của chín trâu hai hổ, người dân địa phương điên loạn cướp. Hoàn cảnh xung quanh lúc này ác liệt, khiến người khai thác mỏ thực sự được xã công nhận thường khóc không ra nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận