Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 722.2: Thăm dò.

Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Quả thật Lâm Vũ Tình chính xác là bạn gái của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau nhiều năm rồi, lúc còn ở làm việc ở Giang Nam Bí thư tỉnh ủy Giang Nam là Bí thư Tôn cũng biết chuyện này, cả Tào lão gia ở thủ đô cũng từng gặp rồi. Aizz, chuyện này nói ra thì dài lắm, trở về tôi sẽ đánh một bản báo cáo gửi cho ngài …
- Thật ra lần gặp mặt đó không chỉ tôi cùng Vũ Tình mà còn có cả mấy đồng chí trong cục Chiêu thương, chúng tôi chủ yếu là thảo luận về việc có thể nhờ cô ấy bắc cầu dắt mối xem có nhà đầu tư nào ở hội chợ kinh tế Lĩnh Nam chú ý đến thành phố chúng ta hay không? Không chỉ có bạn gái của tôi ở đó mà còn có cả con trai của Bộ trưởng Trần – Bộ trưởng bộ Đường sắt và em gái của Bí thư tỉnh ủy Giang Nam Bí thư Tôn nữa, à còn có cả con trai của Tào lão gia là Tổng giám đốc Tào Tuấn Vĩ cũng có ở đó, bởi vì bọn họ đều là bạn làm ăn hợp tác với bạn gái của tôi, nhưng tấm ảnh này lại cố tình chỉ chụp mỗi tôi cùng bạn gái.
Những lời Từ Quân Nhiên nói đều là sự thật, lúc đó hắn cùng Lâm Vũ Tình gặp nhau đúng là để nói chuyện, nhưng nói về chuyện gì thì không thể nói cho Đoạn Thế Kiệt biết được, mà chỉ nói cho ông ta biết bối cảnh phía sau của những người này, mục đích chính là nói cho Đoạn Thế Kiệt biết rằng những người này sau lưng đều có thế lực chống đỡ vô cùng hùng mạnh, đều là những người mà không thể tùy tiện chọc vào.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời Từ Quân Nhiên vừa nói, sắc mặt Đoạn Thế Kiệt trở nên khó coi, ông ta cũng không phải là đố ngốc, nếu như những gì Từ Quân Nhiên nói vừa rồi là sự thật, thì chuyện như thế này mà bị truyền ra ngoài thì có thể khẳng định sẽ khiến người ta phải kinh ngạc vạn phần.
Điểm mấu chốt chính là ngữ khí của Từ Quân Nhiên khi nói về thân phận của những người đó, phân tích một chút, chợt có một tin tức quả thật đã khiến ông ta vô cùng kinh ngạc đó chính là bối cảnh sau lưng Từ Quân Nhiên. Nếu như có thể giao du được với những người này chứng tỏ hắn cùng bọn họ có thể nói là cùng một đẳng cấp. Phải biết rằng trên đời này “Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa”, trên thực tế quan hệ giữa người với người luôn tồn tại một hàng rào phân cách quan hệ rất rõ rệt, đặc biệt trong quan trường thì nó lại càng rõ ràng hơn.
Dựa theo hiểu biết của Đoạn Thế Kiệt, nếu như Từ Quân Nhiên đã có thể ngồi cùng bàn với những người có bối cảnh hiển hách như vậy thì rất rõ ràng có thể được bối cảnh sau lưng hắn chỉ sợ chỉ có kinh khủng hơn chứ không có kém. Cái này có thể giải thích vì sao Phương Trung Nguyên lại coi trọng Từ Quân Nhiên như vậy, và đây cũng chính là lý do Từ Quân Nhiên có thể học tập trong trường Đảng trung ương.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Đoạn Thế Kiệt chợt lột bỏ vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, nở một nụ cười với Từ Quân Nhiên nói:
- Thì ra là vậy à. Tôi cũng đã nói rồi mà, cậu đâu phải là loại người không biết phân biệt nặng nhẹ chứ. Nếu đã có bạn gái rồi, tôi đoán chắc cũng sẽ sớm giải quyết vấn đề cá nhân thôi đúng không?
Từ Quân Nhiên gật đầu, rồi lại lộ ra một nụ cười khổ:
- Aizz, thật ra tôi cũng muốn kết hôn sớm một chút, nhưng tiếc là bố mẹ tôi lại qua đời sớm, hiện tại người thân còn lại cũng chỉ còn mấy cậu cùng ông ngoại mà thôi, mà mấy người lớn trong nhà lại thấy ngứa mắt với làm ăn buôn bán, nên bọn họ đều không chấp nhận Vũ Tình.
- Hả?
Đoạn Thế Kiệt ngây người, có chút bất ngờ hỏi lại:
- Sao lại thế chứ?
Trong mắt ông ta thì đây quả là một chuyện không thể nào hiểu được, lúc nhàm chán không có việc gì làm ông ta đã lôi quyển tạp chí kia ra đọc qua. Trong đó đã đăng khá tỉ mỉ chi tiết về Lâm Vũ Tình, cô là một nữ tỉ phú đến từ Giang Nam làm về kiến trúc, đến ngày hôm nay giá trị bản thân đã vượt qua con số hàng tỉ, hơn thế nữa còn sở hữu một số lượng tài sản không rõ bên nước ngoài, có thể nói cô là điển hình của tay trắng lập nghiệp, nghe nói cô còn có quan hệ hợp tác với cả Hương Giang của Lý gia nữa. Một người con gái như vậy mà trong mắt ông ngoại Từ Quân Nhiên lại cho rằng không xứng với cháu ngoại mình, không nhận được sự cho phép của ông, rốt cuộc thì ông ngoại Từ Quân Nhiên phải là người như thế nào mới có thể như vậy?
Từ Quân Nhiên cười khổ lắc đầu nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Đoạn Thế Kiệt ngay.
Đoạn Thế Kiệt quả thật không thể hiểu nổi, hỏi:
- Ông ngoại cậu làm cái gì vậy? Sao không giải thích với ông cho ông hiểu? Xã hội mới tư tưởng mới, kinh doanh buôn bán cũng là chuyện đứng đắn đàng hoàng mà.
Trong lòng Từ Quân Nhiên có chút động, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Ông ngoại lăn lộn trên chiến trường cả nửa đời người rồi, rất cố chấp không chịu nghe mấy lời đó đâu, ông cụ muốn để tôi kết hôn với cháu gái của chiến hữu.
Trong nháy mắt không khí nói chuyện giữa hắn cùng Đoạn Thế Kiệt bỗng chốc thay đổi, lúc này hai người như là trưởng bối đang cùng vãn bối nói chuyện phiếm, chỉ là trong lòng hai người đang nghĩ gì thì chỉ hai người mới rõ. Muốn sống sót trong chốn quan trường thì mỗi người đều phải tự trang bị cho mình vài cái mặt nạ để đối phó với các loại tình huống khác nhau, nếu không thì sẽ không thể sinh tồn nổi trong cái chốn khắc nghiệt này.
Nghe những lời Từ Quân Nhiên nói, Đoạn Thế Kiệt ngây người suy nghĩ một chút liền hiểu được ngọn nguồn chuyện này, ha ha cười, nói:
- Cái này cũng đúng, lão quân nhân luôn có cái suy nghĩ như vậy. Đã hiểu, đã hiểu…
Ông ta cũng là một con cáo già, mặc dù những lời Từ Quân Nhiên vừa nói quả thật không phải là quá rõ ràng nhưng Đoạn Thế Kiệt cũng đã đoán ra được ẩn ý trong đó, không cần nói những cái khác, chỉ đơn giản là thân phận thần bí của ông ngoại Từ Quân Nhiên cũng đủ để Đoạn Thế Kiệt có thể liên tưởng đến rất nhiều thứ rồi. Tóm lại thì ông ta cuối cùng cũng đã có thể đoán ra phần nào bối cảnh sau lưng Từ Quân Nhiên ở đất thủ đô, xem ra ông ngoại của hắn rất có thể là một trong những vị tướng Khai Quốc Công Thần của đất nước!
Từ Quân Nhiên cũng tỏ ra vô cùng đồng tình với ý kiến của của ông ta, gật đầu nói:
- Tính tình ông tuy có chút cố chấp nhưng lại rất thương tôi, lúc tôi một thân một mình ở đất Giang Nam, ông vì không yên tâm nên đã để cậu điều tôi về bên cạnh ông, sau đó lại điều tôi đến thủ đô. Aizz, không biết có phải là muốn giám sát tôi hay không nữa?
Mặc dù những lời này nếu như bình thường mà nói với lãnh đạo thì quả thực có chút không thích hợp cho lắm, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại lại rất bình thường.
Đoạn Thế Kiệt cũng cười theo:
- Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, người già thì đều thế cả, nhất lại là trong tình huống bố mẹ cậu không còn trên đời này nữa.
- À đúng rồi, nghe nói quan hệ của cậu với Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy – Trưởng phòng Tạ không tệ đúng không?
Đoạn Thế Kiệt nói xong mấy câu cảm thán liền hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Bí thư Đoạn cũng biết à?
Đoạn Thế Kiệt ừ một tiếng:
- Tôi cũng chỉ là tình cờ nghe người ta nói vậy thôi, nói quan hệ của cậu cùng Trưởng phòng Tạ rất tốt, mỗi lần lên tỉnh đều cũng nhau ăn cơm.
Trong lòng Từ Quân Nhiên khẽ động, ngay lập tức hắn ý thức được rằng đã có kẻ nào đó nói ra nói vào chuyện của hắn cùng Tạ Mỹ Quyên trước mặt Đoạn Thế Kiệt, hắn chỉ cười cười rồi nói:
- Tôi cùng Trưởng phòng Tạ cũng là chỗ quen biết lâu năm, lúc trước khi tôi còn công tác ở huyện Phú Lạc, Trưởng phòng Tạ chính là cấp trên của tôi. Mà tôi lại cùng đồng chí Chu Trạch Thành là Phó chủ tịch thành phố Song Tề cũng là anh rể của Trưởng phòng Tạ có quan hệ khá tốt, ngài cũng biết đấy, bản thân tôi là cô nhi, chỉ cô đơn có một mình, nếu có người có thể chăm sóc cho chị của tôi, đương nhiên là tôi sẽ rất để ý rồi.
Đoạn Thế Kiệt nghe vậy thì cũng gật đầu, nói:
- Một người sống cô đơn một mình, cậu đúng là đã vất vả rồi!
Dừng một lát, ông ta lại lắc đầu nói tiếp:
- Những lời đồn đại đều không đáng tin, các cụ nói không sai, một người nói có hổ thì không ai tin nhưng nếu ba người đều nói có hổ thì tất cả mọi người sẽ đều tin là có hổ.
Ông ta không phải kẻ ngốc, Từ Quân Nhiên đã thừa nhận như vậy rõ ràng là đang muốn giải thích với mình, huống chi Chu Trạch Thành là cán bộ tiêu biểu cho lực lượng mới trèo lên rất nhanh, ông ta cũng biết người này, hiện tại xem ra là rất có thể bởi vì người này có quan hệ với Từ Quân Nhiên nên con đường làm quan mới có thể tiến nhanh như vậy. Điều quan trọng hiện giờ chính là Đoạn Thế Kiệt biết sắp tới Từ Quân Nhiên sẽ phải tới thủ đô để học, có một số việc nếu người ta đã giải thích rõ rồi thì mình cũng nên biết điểm dừng không cần phải cố cắn chặt không tha. Dù sao thì chuyện về bối cảnh sau lưng Từ Quân Nhiên có thể khẳng định rằng, nếu như có kẻ nào có gan dám giở trò đối phó với Từ Quân Nhiên thì chắc chắn sẽ phải hứng chịu áp lực từ Chủ tịch tỉnh Phương Trung Nguyên, không những thế còn có một Bí thư Lâm đã từng nợ Từ Quân Nhiên một ân tình nữa. Đoạn Thế Kiệt cũng rất ngạc nhiên, thật không biết kẻ nào lại có lá gan lớn đến như vậy dám ngáng chân Từ Quân Nhiên.
- Chịu khó chăm chỉ làm tốt công tác của cậu đi, trong thời gian tới huyện Nhân Xuyên sẽ phát triển rõ như ban ngày, mà người nổi trội nhất chính là cậu đấy, làm cho tốt vào!
Những lời này chính là những lời khen ngợi thật lòng, gần đây Từ Quân Nhiên đã làm rất nhiều việc nhằm xoa dịu quan hệ với chính quyền thành phố, trên báo cáo lúc nào cũng nói huyện Nhân Xuyên phát triển là nhờ chính quyền thành phố, việc này cũng đã khiến Đoạn Thế Kiệt vốn không hài lòng với Từ Quân Nhiên vì đã tự tiện bắt đám người Quách Bằng Phi kia giờ cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Trên đường trở về huyện, Từ Quân Nhiên ngồi trong xe, hai hàng lông mày nhíu lại, xem ra, rốt cuộc thì cũng đã có kẻ không nhẫn nhịn được nữa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận