Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 632: Tính toán của Từ Quân Nhiên.

Trong mắt Từ Quân Nhiên, một phó chủ tịch thành phố không thường trực không quan trọng tới mức khiến hắn phải cúi đầu.
- Nếu bí thư Quách đã có chỉ thị thì cứ như vậy đi.
Đầu dây bên kia Đàm Hân suy nghĩ một lát rồi thản nhiên nói với Từ Quân Nhiên câu này rồi tắt máy. Cô ta hiểu rõ, Từ Quân Nhiên rõ ràng đang đánh thái cực quyền với mình. Nói dễ nghe là tuân theo chỉ thị của bí thư Quách, nhưng nói trắng ra là hắn coi thường một phó chủ tịch thành phố không phải Ủy viên thường vụ thành ủy như cô ta sao, hắn nghĩ cô ta không thể làm gì hắn nên mới cư xử như vậy.
Bình tĩnh suy xét lại, đúng ra, Đàm Hân không định động đến người đứng đầu huyện Nhân Xuyên và có lai lịch không rõ ràng như Từ Quân Nhiên, nhưng mấy năm gần đây, quả thật cô ta đang rất đau đầu vì tiền.
Diện tích của thành phố Đan Giang không nhỏ, nhưng trình độ phát triển kinh tế lại không cao, đặc biệt là về lĩnh vực giao thông, thậm chí còn không thể đếm hết những con đường đang cần sửa gấp hiện giờ. Mấy lần, Đàm Hân đã lên Tỉnh xin viện trợ vốn để sửa đường cho cả thành phố. Thế nhưng, vì sắp có mấy hạng mục lớn nên tài chính tỉnh khá khó khăn trong việc phê duyệt các khoản tiền trong lĩnh vực này.
Bên trên không cho tiền, ngày nào các lãnh đạo phụ trách vấn đề giao thông ở các huyện cũng tìm Đàm Hân để đòi tiền, chuyện này khiến Đàm Hân vô cùng mệt mỏi.
Tối qua, Đàm Hân đã nghe ngóng được một tin tức tốt từ một người bạn của mình ở trên tỉnh, sắp tới có một khoản tiền lớn khoảng 150 vạn tệ để sửa đường sẽ được đưa về thành phố Đan Giang. Lúc đầu, cô ta rất bất ngờ, nhưng sau đó lại vô cùng vui sướng. Nếu có thể nắm được khoản tiền này, ít nhất cô ta có thể giải quyết được tình hình khẩn cấp hiện giờ ở thành phố Đan Giang.
Vấn đề là khi hôm nay Đàm Hân cho người đi nghe ngóng về chuyện này, bên phía Phòng giao thông tỉnh lại trực tiếp trả lời rằng, khoản tiền đó không dành cho thành phố Đan Giang, mà dành cho huyện Nhân Xuyên.
Trong chốn quan trường, nói chuyện là vậy, giống như tin tức mà Đàm Hân đã nhận được, lãnh đạo Phòng giao thông tỉnh đã nói rõ, khoản tiền này để cho huyện Nhân Xuyên dùng. Đừng tưởng Cục giao thông thành phố Đan Giang là cơ quan lãnh đạo cấp trên của huyện Nhân Xuyên, nhưng thực ra lại không có tư cách động vào số tiền đó. Vì thành phố Đan Giang không chỉ có một huyện Nhân Xuyên. Nếu số tiền đó được chuyển về thành phố, không chừng ngay cả miếng canh cũng không còn lại cho huyện Nhân Xuyên.
Thật ra thì Đàm Hân cũng không để ý chuyện này cho lắm, trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, động vào thì sao chứ, có khi huyện Nhân Xuyên lại lên tỉnh làm loạn cũng nên.
Tuy nhiên, thái độ bên phía Phòng giao thông tỉnh rất kiên quyết. Nghe nói, phó phòng Trần phụ trách xét duyệt đã đánh tiếng, nếu bên phía thành phố Đan Giang dám động tay vào số tiền đó, sau này đừng mong nhận được một đồng nào từ Phòng giao thông.
Nghe thấy mấy lời đồn đại này, Đàm Hân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đàm Hân có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay chứng tỏ cô ta cũng không phải là đầu đất. Sau khi biết tin tức đó, cô ta đã suy nghĩ đến việc của huyện Nhân Xuyên. Từ những gì cô ta tìm hiểu được, có thể lấy được khoản tiền này, công lớn thuộc về Từ Quân Nhiên – vị chủ tịch huyện mới kia của huyện Nhân Xuyên. Điều đó cũng có nghĩa là, nếu cô ta có thể xử lý được Từ Quân Nhiên, số tiền kia dùng như thế nào bên phía Phòng giao thông tỉnh cũng sẽ không có ý kiến.
Vì thế Đàm Hân mới gọi điện cho Từ Quân Nhiên. Cô ta cứ tưởng rằng, ít nhiều mình cũng là phó chủ tịch thành phố, tuy chưa được vào danh sách Ủy viên thường vụ thành ủy, nhưng sức ảnh hưởng cũng không nhỏ. Thể nào Từ Quân Nhiên cũng phải nể mặt cô ta, hơn nữa, tự Đàm Hân cảm thấy, để lại cho huyện Nhân Xuyên 50 vạn đã là tốt lắm rồi.
Thế nhưng cô ta không ngờ, Từ Quân Nhiên lại là người cứng không được mà mềm cũng không xong, ngược lại còn chỉnh lại cô ta.
- Hừ, cứ tưởng có người quen trên tỉnh mà lão nương đây không động vào được sao?
Đàm Hân hừ lạnh, ngầm ghi nhớ mối thù này ở trong lòng.
Bên này cô ta đang vô cùng tức giận thì ở phía bên kia, tâm trạng của Từ Quân Nhiên cũng không tốt hơn là bao. Hắn khổ sở vất vả kiếm về được một khoản tiền, tiền còn chưa tới tay đã có người muốn lấy. Đường đường là một phó chủ tịch thành phố, bản thân không có bản lĩnh xin được tiền từ trên tỉnh, đã vậy giờ lại còn muốn lấy tiền từ tay hắn, thật đúng là không biết xấu hổ mới nói ra câu đó. Đối với Từ Quân Nhiên, khoản tiền này có tác dụng rất lớn, đừng nói là một phó chủ tịch thành phố như Đàm Hân, cho dù là Thiên Vương có tới đây, hắn cũng không cho phép đụng vào một đồng nào.
Từ Quân Nhiên ngồi ở bàn làm việc, tìm cách để giải quyết vấn đề này. Hắn tin, Đàm Hân mới chỉ là bắt đầu mà thôi, tiếp sau chắc chắn sẽ có rất nhiều người nữa để ý đến số tiền này. Xem ra, nếu hắn không xử lý cho tốt, có lẽ sẽ có thêm nhiều kẻ địch ở khắp mọi nơi.
Thấy bên ngoài trời đã tối, Từ Quân Nhiên đứng dậy chuẩn bị tan làm. Đúng lúc này thì điện thoại trên bàn làm việc lại kêu lên.
Từ Quân Nhiên cầm điện thoại lên nghe, nhưng hắn không nói gì mà đợi đầu dây bên kia lên tiếng.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng:
- Ha ha, Chủ tịch huyện Từ phải không? Tôi là Tiền Cường ở Cục xây dựng.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, hắn đã nghe qua tên người này, Cục trưởng Cục xây dựng Tiền Cường – cũng là cán bộ nắm quyền lớn trong thành phố.
- Haha, Cục trưởng Tiền, có chuyện gì không?
Từ Quân Nhiên thản nhiên hỏi Tiền Cường. Trước đây, hắn không hề quen biết người này, vì thế hắn không tin người này sẽ gọi cho hắn để nói chuyện phiếm. Hai người cũng không thân đến mức đó đâu.
- Chủ tịch Huyện Từ, là thế này, nghe nói huyện Nhân Xuyên các cậu đang muốn sửa đường bên phía chúng tôi có mấy đồng chí làm về xây dựng rất muốn gặp cậu để làm quen với cậu. Chủ tịch Huyện Từ này, lúc nào có thời, chúng ta ngồi lại với nhau một chút được chứ?
Tiền Cường cũng không nói vòng vèo mà trực tiếp nói ra điều này với Từ Quân Nhiên.
- Nếu Cục trưởng Tiền đã mở lời, nhất định tôi sẽ đến.
Từ Quân Nhiên cười nói. Dù sao anh ta cũng là quản lý Cục xây dựng thành phố, chắc chắn sau này hắn phải liên hệ với người này. Tiền Cường là người đứng đầu Cục xây dựng, về tình về lý, nếu anh ta đã mở lời mời hắn ăn cơm, hắn không thể từ chối.
- Haha, vậy cứ thế đi.
Tiền Cường rất vui. Dù sao, Từ Quân Nhiên cũng xem như đã nể mặt mình, nói ra bên ngoài cũng còn thể diện. Anh ta suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói:
- Tôi thấy hay là thế này đi. Bên phía huyện Nhân Xuyên các cậu lên thành phố cũng bất tiện, tôi đang nghĩ, hay là 2 ngày nữa, tôi sẽ hẹn mấy người bạn đến huyện Nhân Xuyên. Đến lúc đó, chúng tôi cùng đi gặp chủ tịch huyện Từ. Cậu thấy thế nào?
Từ Quân Nhiên gật đầu, coi như đã đồng ý.
Đây là một cuộc điện thoại không rõ ràng. Từ Quân Nhiên vừa thấy Tiền Cường định đẩy mấy người phụ trách công ty xây dựng đến huyện Nhân Xuyên đã biết, chắc chắn chuyện này có liên quan đến số tiền 150 vạn tệ rồi. Nếu không, Tiền Cường và hắn không hề quen biêt, sao có thể đột nhiên gọi điện cho hắn như vậy? Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi cảm khái sức mạnh của số tiền này. Mới chỉ là hơn 100 đã khiến nhiều người dòm ngó như vậy, nếu là số vốn lớn hơn nữa, không biết những người này liệu có xông tới đây như lang sói hay không đây?
Tuy nhiên, hắn cũng khá may mắn. Hiện nay mới chỉ là những năm 80, một khi tới những năm 90 hoặc xa hơn nữa, đầu tư hơn 100 triệu cũng không phải là không có. Đến lúc đó, chỉ sợ, một khoản đầu tư sẽ kéo theo biết bao phong ba bão táp, khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Xem ra, có một số việc phải báo cáo lại với Bạch Lâm rồi. Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát, nhưng cũng không trực tiếp tan làm mà tới văn phòng của Bạch Lâm.
Thấy Từ Quân Nhiên tới, Bạch Lâm mỉm cười nói với hắn:
- Chủ tịch Huyện này, tôi cũng đang muốn tìm cậu đây.
Từ Quân Nhiên ngây người:
- Bí thư có chuyện gì sao?
Bạch Lâm cũng xem như ủng hộ việc làm của hắn, vì thế Từ Quân Nhiên cũng cư xử với vị bí thư Bạch này rất đúng mực, cho dù có chuyện gì cũng luôn tôn trọng ý kiến của đối phương, thỉnh thoảng còn gọi điện báo cáo tình hình.
Bạch Lâm cười ha hả nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện, cậu xem, hiện nay đang có một phiền phức như thế này. Cơ sở vật chất văn phòng huyện ủy đã lâu lắm chưa thay rồi. Bên phía Cục tài chính vừa báo lại với tôi chuyện nay, dù sao số tiền 150 vạn đó cũng không dùng hết ngay, có thể lấy một phần để đổi mới lại những thiết bị cho văn phòng huyện ủy không?
Lời vừa nói ra, Từ Quân Nhiên đã thấy không hài lòng. Bạch Lâm, người luôn miệng nói ủng hộ việc làm của hắn, bây giờ lại trở nên như vậy, rõ ràng là không coi hắn ra gì mà.
Từ Quân Nhiên luôn không hài lòng cho lắm về cơ sở vật chất ở Hội đồng nhân dân huyện ủy Nhân Xuyên. Theo những gì hắn biết, cơ bản, một năm huyện Nhân Xuyên đổi một lần các thiết bị văn phòng, đừng nói đến việc dùng tiền để mua xe cao cấp. Trong con mắt của Từ Quân Nhiên, đây rõ ràng là một huyện nghèo giả trang kẻ giàu có.
Ngồi đối diện Bạch Lâm, Từ Quân Nhiên nghiêm túc nói với Bạch Lâm:
- Bí thư, chuyện này về lý mà nói tôi không nên có ý kiến. Nhưng ngài là bí thư, lại là tiền bối của tôi, trong lòng tôi có mấy lời muốn nói, tôi không thể giương mắt nhìn ngài bị người khác làm hại được.
Nghe xong lời Từ Quân Nhiên nói, sắc mặt Bạch Lâm liền thay đổi, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Ông ta nhìn Từ Quân Nhiên rồi nói:
- Có chuyện gì chủ tịch huyện cứ nói thẳng.
Lúc đầu lời Từ Quân Nhiên nói, ông ta cũng không để ý cho lắm, chỉ thấy rằng Từ Quân Nhiên không muốn trích ra một khoản tiền. Nhưng sau đó, Từ Quân Nhiên lại nói có người muốn hại mình, chuyện này khiến Bạch Lâm không thể coi thường.
Từ Quân Nhiên thở dài, nói với Bạch Lâm:
- Bí thư, suy nghĩ của ngài không hề sai. Các thiết bị trong văn phòng huyện cũng nên đổi rồi, chuyện này tôi đồng ý. Nhưng vấn đề là số tiền đó dùng để cải thiện môi trường giao thông ở huyện ta, mất rồi sẽ không trở lại. Lần sau sẽ rất khó để có được cơ hội tốt như vậy nữa.
Bạch Lâm nhíu mày:
- Không nghiêm trọng đến thế chứ?
Trong mắt ông ta, không phải chỉ là mấy chục nghìn tệ thôi sao, cũng không phải là chuyện gì ảnh hưởng đến đại cục. Từ Quân Nhiên như vậy có vẻ chuyện nhỏ xé ra to, rõ ràng là đang nâng tầm quan trọng của mình lên thôi.
Từ Quân Nhiên cười khổ. Hắn biết rõ, nếu hắn không thể đưa ra đầy đủ nguyên nhân, chắc chắn không thể thay đổi được suy nghĩ của Bạch Lâm.
- Bí thư Bạch, ngài cũng biết, số tiền này tôi phải thông qua nhiều mối quan hệ ở trên tỉnh mới có được. Bên phía Phòng giao thông tỉnh đã nói với bên thành phố để chúng ta sử dụng khoản tiền này. Không chỉ có vậy, tôi nghe nói, lúc thảo luận về việc con đường cao tốc rốt cục sẽ đi qua thành phố Song Tề hay thành phố Đan Giang của chúng ta, bí thư thành ủy Quách cũng xuất hiện trong hội nghị của tỉnh ủy. Phó chủ tịch tỉnh Phương nhắc đến chuyện này, hỏi bí thư làm thế nào để phát triển kinh tế thành phố Đan Giang. Bí thư Quách nghiêm trang nói, đường đi qua đâu, kinh tế nơi đó chắc chắn sẽ phát triển. Nếu đường xây sửa tốt mà kinh tế còn không thể phát triển nổi, thì chỉ có thể trách những lãnh đạo phụ trách mà thôi. Lần này, sau khi làm xong đường cao tốc, nếu kinh tế thành phố Đan Giang không vượt lên nổi, Quách Hồng Đào ông ta sẽ xin từ chức.
Từ Quân Nhiên dừng lại một chút rồi nói với Bạch Lâm:
- Bí thư, ngài nói xem, nếu bí thư Quách từ chức, vậy trước khi ông ta đi, những cán bộ ở nơi đã được sửa đường mà còn chưa thể phát triển kinh tế sẽ có kết cục như thế nào?
Biểu cảm trên mặt Bạch Lâm lập tức thay đổi. Ông ta không phải đầu đất, nếu một bí thư thành ủy đã hứa như vậy trên tỉnh, nếu thật sự có một ngày như vậy, nếu một ngày Quách Hồng Đào bị điều khỏi thành phố Đan Giang vì chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ không tha cho những cấp dưới vô dụng dẫn đến kết cục này. Giống như những gì Từ Quân Nhiên đã nói, tỉnh cho tiền lại cho cơ hội, sau khi đường xá được cải thiện mà kinh tế huyện Nhân Xuyên vẫn không phát triển, người đầu tiên Quách Hồng Đào không tha cho chính là người bí thư huyện ủy như ông ta.
Tỉnh trách thành phố, chắc chắn thành phố sẽ không tha cho huyện, đây là một sự thật không thể chối cãi.
- Chuyện này chủ tịch huyện nói không sai. Quả thật cần suy nghĩ cẩn thận mới đúng.
Bạch Lâm trầm mặc hồi lâu, sau khi hít vài hơi thuốc thì đã đưa ra quyết định. Ông ta không có gan lấy chức vị của mình ra làm tiền đặt cược. Giống như những gì Từ Quân Nhiên đã nói, khoản tiền này dùng để sửa đường, nếu huyện Nhân Xuyên thực sự không thể phát triển dưới tay ông ta, đến lúc đó, thành phố hỏi tới, ai sẽ nhận trách nhiệm đây? Chắc chắn là bí thư huyện ủy như ông ta rồi, người bên cạnh nhiều nhất cũng chỉ bị phê bình mà thôi, nhưng ông ta có khi còn mất chức.
Làm bí thư huyện ủy rất tốt, tạm thời Bạch Lâm còn chưa có ý định về hưu.
Ông ta nói như vậy, Từ Quân Nhiên mới thấy yên tâm, cũng xem như không quá bất thường. Thế nhưng, Từ Quân Nhiên vẫn không hề vui vẻ về chuyện Bạch Lâm nhúng tay vào tài chính. Chỉ có điều, hiện nay, Cục trưởng Cục tài chính là do Bạch Lâm đề bạt, Từ Quân Nhiên cũng không tiện nói. Hắn còn nhớ trước khi hắn tới huyện Nhân Xuyên, Trần Tinh Duệ đã dặn dò hắn, cố gắng đừng tranh đoạt quyền thế với những người xung quanh, cố gắng giải quyết trong hòa bình. Từ Quân Nhiên không định để mọi chuyện lâm vào tình cảnh đầu rơi máu chảy.
- Đúng rồi, chủ tịch huyện trưởng, nói với cậu chuyện này. Công ty xây dựng số 2 ở huyện ta có năng lực tương đối tốt trong lĩnh vực xây dựng công trình, dù sao cũng là doanh nghiệp ở địa phương, tôi thấy hay là chuyện sửa đường lần này nếu có thể cân nhắc họ thì hãy để ý xem sao?
Bạch Lâm nhớ ra chuyện này nên liền nói với Từ Quân Nhiên.
- Công ty xây dựng số 2?
Từ Quân Nhiên ngây người, sau đó, hắn nhận ra, khả năng lớn là công ty này có liên quan đến Bạch Lâm, nếu không ông ta cũng không nói vậy đâu.
- Được rồi, dù sao công trình này cũng cần một số công ty cùng tham gia. Nếu khả năng của họ đạt tiêu chuẩn, có thể đảm bảo được chất lượng công trình thì để họ tham gia cùng.
Từ Quân Nhiên không từ chối chuyện này. Chỉ cần đảm bảo được chất lượng công trình, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Nghe thấy Từ Quân Nhiên không có ý kiến về chuyện này, Bạch Lâm cười hài lòng:
- Đến lúc đó, tôi sẽ bảo người phụ trách công ty tới tìm cậu.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Lâm, Từ Quân Nhiên nhớ đến một quyển sách hắn đã đọc trong kiếp trước. Những lý luận bổ ích trong đó đã nói, trong bất cứ tình huống nào, chỉ cần bạn có đủ lợi ích có thể thu hút được người khác, người đó sẽ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cùng bạn. Tuy lời này nói có vẻ một chiều, nhưng quả thật cũng có một đạo lý nhất định. Nếu những người này cần lợi ích, vì sao hắn không làm một chút gì đó, có lẽ có thể thông qua việc phân phối lợi ích để kéo một số người về phía mình, cũng có thể hóa giải được một số mâu thuẫn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Từ Quân Nhiên khẽ nhếch. Nếu tất cả mọi người cùng nhìn vào miếng thịt béo bở này, vậy hắn sẽ chơi với mọi người một phen.
Vui một mình không bằng tất cả mọi người cùng vui. Từ Quân Nhiên muốn xem, nếu một vài người phát hiện ra mình trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích, còn có gan thò tay vào kiếm chút lợi ích hay không.
Rạng sáng hôm sau, từ sớm Từ Quân Nhiên đã gọi Lưu Hoa Cường qua:
- Lão Lưu, thông báo một chút, lập tức mở cuộc họp Hội đồng nhân dân huyện.
Từ Quân Nhiên vừa ra lệnh, Lưu Hoa cường đã thông cho tất cả các lãnh đạo cấp phó trong Hội đồng nhân dân. Tuy mọi người không biết đã có chuyện gì, nhưng dù sao cũng là thông tin do chủ tịch huyện thông báo, nên ai nấy đều nhanh chóng tập hợp vào phòng họp. Không ít người tụm năm tụm ba bàn tạn, muốn nghe ngóng xem chủ tịch huyện gọi mọi người tới để làm gì.
Từ Quân Nhiên đi vào phòng họp, nhìn một lượt khắp cả phòng rồi mỉm cười:
- Mọi người đều tới rồi, chúng ta bắt đầu họp thôi.
Phó chủ tịch Huyện huyện Nhân Xuyên không ít, ngoài chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên, phó chủ tịch thường vụ huyện ủy tên là Quan Ba cũng chính là Ủy viên thường vụ huyện ủy. Sáu chủ tịch huyện còn lại lần lượt phụ trách các công việc khác nhau trong huyện. Còn có hai chủ tịch huyện là nữ, Từ Quân Nhiên không nhớ nổi tên. Dù sao, với hắn mà nói, thường ngày, nếu mấy người này muốn gặp hắn đều gọi điện trước đặt lịch với Lưu Hoa Cường.
Các phó chủ tịch huyện đều tò mò nhìn Từ Quân Nhiên. Mọi người đều biết vị chủ tịch huyện mới tới này không phải là một nhân vật đơn giản. Người ta vừa nhậm chức đã tìm ra được tên lừa đảo vụ nhà máy day đay, cứu vãn được tổn thất mấy trăm nghìn tệ. Không chỉ vậy, nghe nói tên lừa đảo đó đã lừa được rất nhiều lãnh đạo nhưng lại bị Từ Quân Nhiên nhìn thấu. Việc đó đã chứng minh sự lợi hại của vị chủ tịch huyện này.
Quan trọng nhất là, Từ Quân Nhiên có thể lấy được hơn 150 vạn từ trên tỉnh. Điểm này đã đủ khiến các phó chủ tịch huyện đều vô cùng bái phục. Thời gian làm việc của họ ở huyện Nhân Xuyên đều nhiều hơn Từ Quân Nhiên, dĩ nhiên họ cũng biết, đối với huyện Nhân Xuyên mà nói, vấn đề giao thông là một vấn đề khó giải quyết đến mức nào. Mấy vị bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện trước đây đều muốn giải quyết vấn đề giao thông ở huyện Nhân Xuyên, nhưng chưa ai đạt được mục tiêu. Thế nhưng vị chủ tịch huyện mới nhậm chức chưa được 2 tháng lại có thể làm được, thậm chí còn đem về hơn 150 vạn tiền đầu tư để sửa đường trong huyện. Điều này chứng tỏ điều gì?
Một phẩm chất quan trọng nhất với người lãnh đạo chính là độ nhạy bén chính trị. Có thể làm đến chức cán bộ cấp huyện, chẳng ai ngốc nghếch cả. Cho dù có không thông minh, lúc này, họ cũng hiểu, vị chủ tịch huyện đang cười híp mắt lúc này có khi quen biết rất nhiều người trên tỉnh.
Huống hồ, với những cán bộ này, đến nay, Từ Quân Nhiên không thể đắc tội ai, vì mọi người đều biết, huyện Nhân Xuyên sắp có một khoản tiền hơn 150 vạn NDT. Đây là một chiếc bánh lớn mà ai cũng muốn có mấy phần, chỉ xem người thanh niên trước mặt này quyết định như thế nào mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận