Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 572: Đến thăm.

Thời tiết tháng 11 lạnh thấu xương, tầm 5-6 giờ, hầu như trời đã bắt đầu tối.
Điền Hồ đi theo Hoàng Hải tới bên ngoài cổng khu nhà Từ Quân Nhiên sống, do dự một chút nói với Hoàng Hải:
- Lão Hoàng, cậu anh nói xem tôi có cần mua chút gì không?
Anh ta suy nghĩ, đây là lần đầu tiên mình tới nhà Chủ tịch huyện. Mặc dù trước kia cũng từng làm việc cùng Từ Quân Nhiên, nhưng trước khác nay khác. Hiện tại mình hoàn toàn chỉ là một cán bộ bình thường, so với Chủ tịch huyện người ta, khoảng cách không phải chỉ một chút. Nếu không khiêm tốn một chút, Điền Hồ e là để lại trong lòng Chủ tịch Từ ấn tượng không thoải mái.
Hoàng Hải cười khổ lắc đầu. Lão Điền này, sau khi gặp chuyện một lần sao lại biến thành cẩn thận quá mức như vậy. Tuy nhiên anh ta cũng hiểu Điền Hồ. Dù sao kiểu lên voi xuống chó như vậy, đối với bất kì ai mà nói cũng thực sự khó mà chấp nhận được.
- Lão Điền, anh đấy à, sao anh không nghĩ thử xem, đã mắt thấy tai nghe những gì lúc chúng ta cùng tới thủ đô với Chủ tịch Từ. Anh nói xem, anh có thể mua gì khiến Chủ tịch huyện có thể để ý tới?
Hoàng Hải thấp giọng, nói với Điền Hồ.
Nghe Hoàng Hải nói xong, hai mắt Điền Hồ sáng rực, không kìm được bật cười, đập tay lên đầu một cái nói:
- Tôi đúng thật là hồ đồ quá rồi.
Anh ta cũng là người từng tới thủ đô với Từ Quân Nhiên. Đương nhiên biết nguồn gốc sâu xa của Từ Quân Nhiên ở thủ đô. Người ta là người giao thiệp rộng, quen biết nhiều. Giống như Hoàng Hải nói, nếu mình mang đồ ăn tới nhà, nói không chừng còn thành trò cười cho thiên hạ.
Đi theo Hoàng Hải vào trong khu nhà ở. Trước đó Hoàng Hải đã gọi điện cho Từ Quân Nhiên, vừa nhấn chuông, cửa đã mở, Mỹ Quyên thò khuôn mặt xinh đẹp ra. Tạ Mỹ Quyên mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng tỏa ra nét hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành. Trên tóc đã gỡ bỏ chiếc kẹp tóc cầu kì, chỉ dùng chun thun buộc gọn phía sau gáy, đi đôi dép lê vải bông màu trắng. Mặc dù là trang phục mặc nhà, nhưng lại toát ra phong thái của một thiếu nữ đời thường, khuôn mặt tươi cười đón khách, như mẫu đơn nở rộ, rực rỡ tỏa sáng, Điền Hồ nhìn mà mắt không thể dứt ra được.
Hoàng Hải cười haha:
- Trưởng ban Tạ, cô ở nhà à.
Tạ Mỹ Quyên gật đầu:
- Lão Hoàng tới chơi, hôm nay tôi nghỉ, về thăm nhà.
Hiện tại Từ Quân Nhiên thẳng thắn công khai quan hệ của mình và Tạ Mỹ Quyên. Những cán bộ thân cận đều đã gặp Tạ Mỹ Quyên. Dù sao hai người sống cũng gần, lại cộng thêm một vài chuyện khác, Từ Quân Nhiên cũng không định để Mỹ Quyên làm người tình bí mật của mình.
Điền Hồ lại ngẩn ra, không ngờ lời đồn thổi bên ngoài là thật. Đúng là Chủ tịch Từ là bạn bè với Phó trưởng ban Tạ Mỹ Quyên của Ban tổ chức cán bộ trước kia. Trước đó anh ta nghe nói, quan hệ giữa Chủ tịch Từ và Phó trưởng ban tổ chức Huyện ủy không phải thứ hời hợt. Hiện tại xem ra, lời đồn là thật.
Thoáng nhìn Điền Hồ, Tạ Mỹ Quyên nở nụ cười:
- Lão Điền cũng tới à, mau vào đi.
A.
Điền Hồ ngẩn ngơ đáp, bình tĩnh lại, vội nói:
- Làm phiền Trưởng ban Tạ rồi.
Mặc dù hiện tại Tạ Mỹ Quyên đang học tập ở trường Đảng Thành ủy, nhưng vẫn mang chức danh Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy. Tuy nhiên ai cũng biết, đợi tới lúc kì học một năm ở trường Đảng kết thúc, chắc chắn cô sẽ thăng chức.
Điền Hồ bước vào, thoáng nhìn, lập tức liền giật mình. Không ngờ ngôi nhà này nhìn thì có vẻ không bắt mắt lắm, tương tự như những khu nhà ở khác. Nhưng thiết bị lắp đặt bên trong thì quá hoành tráng. Nền lát đá cẩm thạch, quanh bàn trà đặt ghế sô pha, còn có cả tổ hợp tủ TV, trên đó đặt chiếc TV màu hiện tại vẫn còn hiếm trên thị trường.
Xem ra lão Hoàng nói không sai, gia đình Bí thư Từ này, quả nhiên khác người bình thường.
Điền Hồ âm thầm mừng vì mình không mang đồ tới, nếu mua thì đúng là quá không phóng khoáng rồi.
- Các anh ngồi đi, tôi đi gọi anh ấy.
Tạ Mỹ Quyên giơ tay chỉ ghế sô pha, nói với Điền Hồ và Hoàng Hải, sau đó xoay người đi vào phòng sách.
Một lát sau, Từ Quân Nhiên đi ra, cười bắt tay Điền Hồ:
- Lão Điền, tôi đã đoán anh sắp tới mà.
Điền Hồ lộ vẻ ngượng ngùng, tươi cười:
- Chủ tịch huyện, quấy rầy anh ngài nghỉ ngơi.
Từ Quân Nhiên khoát tay:
- Chúng ta đâu phải người ngoài gì mà quấy rầy chứ.
Nói xong, hắn chỉ ghế sô pha nói:
- Mọi người ngồi xuống nói chuyện.
Từ Quân Nhiên phát hiện được ngay sự câu nệ của Điền Hồ, nhưng hắn không biết làm sao. Đây là tình hình chung ở Trung Quốc. Tục ngữ nói quan lớn hơn một cấp đè chết người. Đừng nói hiện tại mình là Chủ tịch huyện, ở cấp có thể một lời định tội chết cho người khác rồi. Huống hồ nếu làm Chủ tịch huyện mà vẫn bình dị gần gũi với mọi người như trước, người dưới làm sao có thể kính sợ mình, làm việc cho mình. Cho nên, Từ Quân Nhiên không thể không thừa nhận, cùng với việc thăng chức, khoảng cách giữa mình và những cán bộ cũ cấp dưới cũng càng ngày càng xa.
Hắn cảm thấy có chút không thoải mái, hai người Hoàng Hải và Điền Hồ lại cảm thấy chẳng vấn đề gì. Họ dường như quen với sự thay đổi này của Từ Quân Nhiên rồi. Cả hai đều e dè ngồi trên sô pha cạnh Từ Quân Nhiên, khuôn mặt chăm chú cẩn thận quan sát Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười, biết rõ một số việc không phải mình có thể tùy ý thay đổi được, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, mà chỉ vào Tạ Mỹ Quyên nói:
- Mọi người đều quen bạn gái tôi rồi, tôi không giới thiệu nữa. Hôm nay, hai người ở lại chỗ tôi ăn cơm nha nhé.
Hắn nói vậy, đương nhiên Hoàng Hải và Điền Hồ sẽ không nói gì. Tạ Mỹ Quyên cười cười, vui vẻ đi vào bếp chuẩn bị thức ăn. Mặc dù cô rất rõ tương lai mình không thể kết hôn với Từ Quân Nhiên. Nhưng cô vẫn rất tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào hiện tại.
Sau một lát, bữa ăn tối thịnh soạn đã chuẩn bị xong. Tạ Mỹ Quyên đứng dậy rời đi, dù sao có người ngoài, hai người cũng nên giữ ý tứ chút.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Điền Hồ và Từ Quân Nhiên, cộng thêm Hoàng Hải. Hoàng Hải phụ trách rót rượu. Từ Quân Nhiên thong thả nói chuyện phiếm với Điền Hồ.
Vì uống rượu vào, Điền Hồ thả lỏng tâm trạng căng thẳng như chiếc lò xo được kéo dãn, nâng ly rượu lên xúc động nói:
- Chủ tịch Từ, ân tình của anh cả đời lão Điền tôi không quên. Nếu không có anh, đời này của tôi coi như xong.
Đây là những lời từ gan ruột của anh ta. Thời gian gần đây, cuộc sống của Điền Hồ đã thay đổi long trời lở đất. Từ một phó Chủ tịch xã cao cao tại thượng, trở thành thứ bị ghẻ lạnh bỏ quên. Ân tình lạnh nhạt trong đó, chỉ có người từng trải qua mới có thể cảm nhận được. nhìn những ngươi người trước đó nịnh nọt bợ đỡ mình, hiện tại quay người lại đã lạnh nhạt với mình. Điền Hồ không chỉ một lần từng nghĩ xem liệu mình có nên từ chức rời khỏi huyện Phú Lạc không.
Nhưng, ông ta hoàn toàn không ngờ, Từ Quân Nhiên lại cho anh ta một cơ hội, một cơ hội đông sơn tái khởi, điều này khiến Điền Hồ vốn đã rơi xuống vực sâu của sự tuyệt vọng, lại một lần nữa nhen lên hi vọng về tương lai. Vì thế, Điền Hồ vô cùng cảm kích Từ Quân Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận