Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 335: Làm hỏng việc.

- Cha, sự việc lần trước con nghe nói rồi,
Tôn Chấn An nhìn về phía cha, thở dài một hơi nói:
- Cha làm sai rồi.
Ông ta nói rất trực tiếp, không vòng vo, cũng không nể mặt cha.
Tôn lão gia thở dài một hơi, Tôn Chấn An nói không sai, trong việc mình xử lý Từ Quân Nhiên hôm trước quả thật có chút do dự.
Mặc dù là con trai của con gái cả, nhưng dù sao con trai cả cũng theo mình nhiều năm như vậy, trong lòng Tôn lão gia cuối cùng là một giọt máu đào hơn ao nước lã, tuy cảnh cáo Tôn Chấn Khôn nhưng lại không nhắc tới chuyện để Từ Quân Nhiên nhận tổ quy tong, trong lòng của ông, đối với đứa cháu ngoại cứng đầu này vẫn có chút mâu thuẫn.
Cho nên, trong thời gian mấy ngày sau đó, ông không cho bất kỳ người nào của Tôn gia đi tìm Từ Quân Nhiên.
Đối với Tôn gia lão mà nói, Từ Quân Nhiên ở Trung Nam Hải xuất hiện trong nháy mắt đó, ông biết, Tôn gia đã không tha thứ cho con rồng này rồi.
Hội nghị ngày hôm đó lão nhân còn nhớ mang máng, Thủ trưởng cấp cao nhất điểm danh gọi Từ Quân Nhiên phát biểu, mà những lời mà Từ Quân Nhiên nói cũng khiến cho tất cả các lãnh đạo chấn động không thôi. Thủ trưởng cao nhất trước lúc rời đi, nắm tay của Từ Quân Nhiên, nghiêm trang nói:
- Đất nước sau này, là của các cậu, phải nhờ cậy thế hệ này của các cậu rồi.
Thủ trưởng cao nhất không phải là hoàng đế, mặc dù nói không khoa trương đến mức miệng vàng lời ngọc nhưng đây là lần thứ hai ông ta công khai biểu dương Từ Quân Nhiên rồi.
Đối với một cán bộ trẻ mà nó, có thể được người đứng đầu của tỉnh ủy khen ngợi đã vinh quang lớn, mà sự biểu dương của thủ trưởng cấp cao nhất cũng đủ để cho Từ Quân Nhiên tăng thêm một bùa hộ thân.
Dù sao, cán bộ được thủ trưởng hai lần khen ngợi. Vậy khẳng định là có thực lực, nếu như không có chứng cứ chắc chắn chứng minh vấn đề tồn tại của Từ Quân Nhiên, bất kể người hoặc thế lực nào muốn đối phó với hắn, tốt nhất nên làm tốt sự chuẩn bị hứng chịu cơn giận của lãnh đạo cấp cao nhất.
Cho dù là người ở cấp bậc cao nhất cũng nổi giận, cũng không thích bị người khác vẽ mặt.
Cho nên Hoàng lão mới giáo huấn con trai, kêu Hoàng Tử Hiên bớt trêu trọc Từ Quân Nhiên, một số hành động của Hoàng Tử Tề tốt nhất bớt phóng túng một chút. Mà Tôn lão gia vẫn đang hối hận không thôi.
- Tên tiểu tử đó gần đây đang làm gì?
Tôn lão bỗng nhiên mở miệng hỏi Tôn Chấn An.
Tôn Chấn An lắc đầu:
- Con cũng không rõ lắm, hình như là đang họp mặt chúc tết. Bọn họ chuẩn bị lấy danh nghĩa công xã trấn Lý gia, mời các lãnh đạo cũ ở thủ đô tham gia gặp mặt một lần. Ồ, con cũng nhận được thư mời rồi, xem ra, tên nhóc này chuẩn bị lột da hổ rồi.
Tôn lão nở nụ cười:
- Ngược lại là một cậu nhóc thông minh.
Hai người đều hiểu rõ, Từ Quân Nhiên làm như vậy chắc chắn có mưu đồ khác, hoạt động của hắn trong thời gian đến thủ đô này, sớm đã có người ghi chép thành văn kiện gửi đến Tôn gia rồi, Tôn lão và Tôn Chấn An đương nhiên nhìn thấu được. Từ Quân Nhiên đã bỏ ra tâm huyết rất lớn cho nhà máy rượu.
- Cha không đi nữa, gần đây bên ngoài đang mong ông già ta mai danh ẩn tích. Con có rảnh thì đến xem, có thể giúp được gì thì giúp. Dù sao cũng là con trai của em gái con.
Tôm lão gia nói như vậy chẳng khác nào là thừa nhận thân phận của Từ Quân Nhiên.
Tôn Chấn An nhẹ nhàng gật đầu, do dự một chút mở miệng nói:
- Một cậu bạn học cổ động thằng nhóc đó, trên Nhật báo thủ đô, vạch trần một số vấn đề trong vấn đề bổ nhiệm cán bộ tỉnh Giang Nam của chúng ta, còn đưa ra một tên mới gì mà “mang bệnh đề bạt”, cha xem việc này…
Ông cụ nhướn mày, trong miệng nhẩm thầm bốn chữ mang bệnh đề bạt. Biểu lộ dần dần nghiêm túc…
. . .. . .. . .. ..
- Chú ba, cậu và Từ Quân Nhiên chẳng phải đang quậy phá sao?
Trong nhà lớn của Tào gia, cha con Tào lão gia ngồi ở chính giữa, Từ Quân Nhiên và Sở Văn Thiên lúc này đang bị Tào Tuấn Minh chỉ thẳng mặt khiển trách, trên tay anh ta, bỗng nhiên cầm tờ báo mới tinh vừa xuất bản hôm qua, tác giả của nó vừa hay là Sở Văn Thiên. Mà tiêu đề là
- Được rồi, lão đại, anh cũng đừng mắng Từ Quân Nhiên nữa.
Cha con Tào lão gia chậm rãi mở miệng, nói với con trai cả của mình.
Nghe cha mở miệng, Tào Tuấn Minh lúc này mới cười ha ha trừng mắt lườm Từ Quân Nhiên bên cạnh.
- Lúc khác sẽ chỉnh đốn ngươi tiểu tử.
Vừa nói anh ta vừa nhìn về phía Sở Văn Thiên:
- Còn có lão tam cậu, cậu cũng chạy không thoát đâu!
Sở Văn Thiên vốn đang nhìn Từ Quân Nhiên bị mắng vẻ mặt cứng đờ, lập tức cười khổ:
- Đại ca, em bị Tiểu Lục ép!
Kỳ thực bất kể là anh ta hay Từ Quân Nhiên đều biết, nguyên nhân mà Tào Tuấn Minh làm như vậy là vì lo cho bọn họ, dù sao một bài báo như vậy phát hành ra ngoài, Từ Quân Nhiên chắc chắn lại một lần nữa trở thành nhân vật cho cả nước nhìn vào, trong mắt của những nhân vật lớn, ai cũng biết hắn xuất thân từ Giang Nam, vấn đề mà bài báo chỉ ra hoàn toàn là những vấn đề tồn tại hôm nay của tỉnh Giang Nam, có thể không khoa trương, bài văn này tuy đem cái nắp của Giang Nam mở ra, cũng giống như khiến Từ Quân Nhiên thành kẻ để mọi người chỉ trích.
- Quân Nhiên, cậu cảm thấy, chúng ta ở phương diện sử dụng đội ngũ cán bộ, thực sự tồn tại vấn đề lớn như vậy sao?
Điều nằm ngoài dự đoán của mọi người, vấn đề thứ nhất mà cha con Tào lão gia mở miệng lại không phải là chỉ trách Từ Quân Nhiên.
Đến cái tuổi này của ông, rất nhiều việc sớm đã phai nhạt, tuy nói đối với người nhà vẫn có chút bận lòng, nhưng điều suy nghĩ nhiều nhất lại là quốc gia và dân tộc.
Từ Quân Nhiên cung kính gật đầu, đáp lời ông:
- Tôi cảm thấy, từ trước tới nay, mọi người đều có chỗ nhầm lẫn.
- Ủa?
Ông Tào hơi ngây người, đợi lời nói tiếp theo của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói:
- Chúng ta thường đem thất bại của cách mạng Duy Tân năm mậu tuất quy tội cho sự cản trở của phái ngoan cố. Kỳ thực, ở năm 1898, vốn không có cái gì mà phái ngoan cố của Thành Khí Hậu, thời điểm đầu năm năm 1898, khi Lý Hồng Chương nhận phỏng vấn của phóng viên Mỹ, đã có cách nói ‘Năm qua có nhiều việc bắt chước Châu Âu…Đơn giản của tập tục cũ, tạo nên chính trị Duy Tân. Sau tết nguyên đán, Viên Thế khải cũng hai lần đề nghị sư ông thực hiện thay đổi biện pháp. Nghiêm Phục, Ngũ Đình Phương, Trương Kiển Đẳng hoặc là thông qua báo chí, hoặc thông qua quan hệ cá nhân, cũng đã đưa ra phương án thay đổi cách làm của mình cho triều đình. Mà đến cả Vinh Lộc không đồng ý với cái gọi là thay đổi cách làm, trên thực tế cũng đang cố gắng thay đổi tư tưởng cố hữu.
- Nhưng tại sao phong trào thay đổi cách làm năm Mậu tuất cuối cùng lại thất bại?
Tào lão nắm rõ giai đoạn lịch sử này hỏi ngược lại Từ Quân Nhiên một câu.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Rất đơn giản, bởi vì chủ trương của phong trào thay đổi cách làm Duy Tân căn bản chính là nói suông, Quang Tự dung sai người, Khang Hữu Vi chỉ là một phần tử đầu cơ chính trị mà thôi. Bất kể là cái gọi là xe trên xe buýt hay là cái gì mà ván cờ hai mươi cũng vậy, đều là giai đoạn tiến thân của hắn.
Tào lão gia không nói chuyện, lâm sâu vào suy nghĩ sâu xa.
Vừa rồi Từ Quân Nhiên tuy không nói điều gì rõ ràng, nhưng hai người một già một trẻ nhìn như đang đối đáp bình thường, Từ Quân Nhiên lại chỉ ra một vấn đề.
Đó chính là Trung Hoa ngày hôm nay cùng với triều đại nhà Thanh lúc trước có gì giống nhau?
Cũng là loạn trong giặc ngoài, cũng là bách phế đãi hưng, cấp trên cố gắng đạt tới cải cách, cán bộ bên dưới lại chần chừ do dự, vấn đề tỉnh Giang Nam, suy cho cùng là vì lòng tin của một số người đối với cải cách mở cửa không đủ, tiếp nữa chính là có một số người coi việc cải cách mở cửa thành công cụ thăng chức trên con đường làm quan của mình, kết bè, kéo phái, trong lòng của những kẻ này, lợi ích được mất mới là hàng đầu, còn dân chúng có thể bị tổn hại gì hay không, bọn chúng căn bản không suy nghĩ tới.
Nước Tần cùng những kẻ cặn bã này, vậy mà bình an điều khỏi huyện Võ Đức, cuối cùng, Từ Quân Nhiên tổng kết ra đạo lý chính là, lãnh đạo của tỉnh Giang Nam quá sành chơi thuật cân bằng rồi.
Xảy ra việc lớn, khi đó có lẽ đang xem náo nhiệt, Ban kỷ luật, Thanh tra, Đảng ủy, Chính phủ một hồi rối ren, đến cuối cùng quan hệ một chút, ngược lại không giải quyết được gì, quan viên nghỉ ngơi một thời gian, hoặc trực tiếp đổi ngành, đợi sau khi mọi chuyện qua đi lại tiếp tục quay lại làm quan.
Đây chính là ấn tường trong Từ Quân Nhiên, về sau bản thân nhìn thấy một số sự thật này, mà loại sự thật này, lúc nhiều nhất, xuất hiện ở khu vực và bộ phận khác nhau.
Người làm tạm thời, tên lửa lên cung, mang “bệnh” vào cương vị, đây chính là nội dung Từ Quân Nhiên muốn biểu đạt, cũng là việc mà hy vọng thế hệ này đừng xuất hiện lại nữa.
- Văn Thiên, cậu từng tới Toàn Châu, cậu nói cho ta biết Toàn Châu là một nơi như thế nào?
Tào lão gia từ từ mở mắt sau hồi lâu, nhìn về phía Sở Văn Thiên, bình tĩnh hỏi.
Sở Văn Thiên nghe vậy khẽ giật mình, kinh ngạc liếc về phía Từ Quân Nhiên, nhưng phát hiện hắn cũng như mình lộ ra một biểu cảm khó hiểu.
Từ Quân Nhiên ngồi ở đó, nghe Tào lão từ từ hỏi Sở Văn Thiên rất nhiều điều mắt thấy tai nghe của anh ta ở Toàn Châu thậm chí là cả tỉnh Giang Nam, thở phào trong lòng, vốn là một khối đá lớn treo giữa không trung, cuối cùng cũng rơi xuống.
Bao nỗi vất vả, bản thân cuối cùng cũng được cấp trên coi trọng, tiếp theo vén ra bức màn lớn, mình ngược lại muốn xem, các đại lão Giang Nam chuẩn bị thu dọn như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận