Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 195: Người thân.

- Cậu sẽ không ghét bỏ tôi chứ?
Nếu là một người đàn ông bình thường khi nghe câu này chắc chắn sẽ cho rằng đây là một lời tỏ tình. Nhưng khi Từ Quân Nhiên nghe xong thì toát mồ hôi hột. Hắn nhìn sang người phụ nữ đang tỏ vẻ yểu điệu thục nữ họ Tôn tên Tĩnh Vân kia, lắc đầu cười méo mó nói:
- Chị, đừng đùa ác thế chứ. Đùa vậy nữa là chết người đấy.
Tôn Tĩnh Vân chớp chớp mắt, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ không hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, cất giọng hỏi:
- Cậu nói vậy là ý gì?
Từ Quân Nhiên cười vẹo vọ, bất đắc dĩ hỏi sang Tôn Vũ Hiên đang đứng ở sau mình:
- Tôi nói cô ấy lừa tôi, cậu tin không?
Tôn Vũ Hiên mặt không hề chút biểu lộ tình cảm, trông cứ như người khác đang thiếu tiền của y vậy, đứng ngay sau Từ Quân Nhiên lạnh lùng buông một tiếng trả lời khiến cho Từ Quân Nhiên dở khóc dở mếu chết lặng.
- Gạt cậu thì thế nào?
Trong giây phút ấy, Từ Quân Nhiên bất chợt chỉ muốn đập vào mặt “thằng cháu” bất lương đó.
Nhưng sau khi thầm so sánh công lực của mình và Tôn Vũ Hiên, Từ Quân Nhiên gạt ngay suy nghĩ đó đi. Hắn hừ một tiếng rồi lầu bầu nói:
- Nếu không phải không đánh được nhà ngươi, ta đã đạp cho ngươi bẹp như con gián rồi.
Tôn Vũ Hiên không để ý tới những lời đó, quay sang Tôn Tĩnh Vân nói:
- Cô, hay là cháu đưa cô về trước kẻo mệt.
Tôn Tĩnh Vân lắc đầu, cười nói:
- Không có gì, cô chỉ cảm thấy hơi buồn bực nên mới ra ngoài đi dạo. Không ngờ gặp cậu ta.
Trong lòng Từ Quân Nhiên không khỏi oán thầm, không ngờ, thế chẳng phải hắn vô tình trở thành đối tượng của Tôn Tĩnh Vân ư.
Nhưng hắn cũng biết bản thân quả thật rất vui, nhất là đối với hai người có thể là “họ hàng” của mẹ hắn này.
- Tôn đá viên, cậu và chị Tôn tại sao lại tới tỉnh Giang Nam?
Từ Quân Nhiên quay đầu sang phía Tôn Vũ Hiên, đột nhiên buột miệng hỏi lại câu hồi này. Mấy ngày vừa rồi ở huyện Võ Đức, Tôn Vũ Hiên với vẻ mặt lạnh lùng chẳng hay nói hay cười luôn bị hắn lôi ra chọc ghẹo, ví với tảng đá họ Tôn. Vốn dĩ biệt hiệu này có thể chấp nhận được, nhưng Từ Quân Nhiên thông minh kéo theo luôn cả Tôn Tĩnh Vân vào, khiến cho Tôn Vũ Hiên trong lúc buồn chán đành chấp nhận cách xưng hô như vậy.
Nhưng tiếc thay, dường như Tôn Vũ Hiên chẳng có chút thiện cảm nào với Từ Quân Nhiên. Y liếc hắn một cái nhưng cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi của hắn.
Chẳng biết làm thế nào, Từ Quân Nhiên bất lực đưa mắt sang phía Tôn Tĩnh Vân, hi vọng có thể có được đáp án từ phía nàng.
Tôn Tĩnh Vân nở một nụ cười, le lưỡi nói:
- Tôi được điều tới Nhật báo Giang Nam rồi.
- Cái gì?
Từ Quân Nhiên sau chút sửng sốt, bất giác buột miệng hỏi lại:
- Chị bị điều từ tòa soạn báo Thủ đô sang nhật báo Giang Nam?
Tôn Tĩnh Vân quả không ngờ Từ Quân Nhiên lại quá ngạc nhiên như vậy, cô hơi nghiêng đầu trả lời:
- Làm sao, không được sao?
- Được chứ, được chứ.
Từ Quân Nhiên miệng lẩm bẩm trả lời, bụng bảo dạ không biết Tôn Tĩnh Vân làm vậy là ý đồ gì. Tuy nói rằng chuyện ở huyện Võ Đức đã bị nhà họ Tôn và Tỉnh ủy Giang Nam dọn dẹp xong, tất cả những người biết chuyện ở huyện ủy Võ Đức và Thành ủy Toàn Châu đã được dặn dò phải giữ kín chuyện, không có quá nhiều người biết chuyện này, ngay cả rất nhiều người trong cuộc cũng chỉ là đoán già đoán non tại sao Tôn gia lại bỏ nhiều công sức ở tỉnh Giang Nam như thế. Chẳng ai ngờ được rằng, đại tiểu thư nhà họ Tôn chút nữa thì bị người ta xử lý ngay ở huyện Vũ Đức rồi.
Nhưng bất kể có nói thế nào thì Từ Quân Nhiên vẫn không nghĩ ra làm sao Tôn Tĩnh Vân lại muốn tới Giang Nam.
Tôn Tĩnh Vân làm sao biết được trong lòng Từ Quân Nhiên nghĩ gì. Cô cười thầm bước đến trước mặt hắn, chìa tay vuốt mặt hắn, cười hì hì nói:
- Tiểu Từ, về sau đừng có đắc tội với tôi nhé! Coi chừng chị Tôn tôi đây lại cho cậu phơi mặt lên báo đấy. E rằng lúc đó cậu không chịu nổi đâu.
Từ Quân Nhiên bị cô vuốt mặt, bất giác lùi về phía sau mấy bước, lắc đầu cười méo mó. Trong lòng hắn biết rõ mình không bao giờ chiếm được thế thượng phong với người phụ nữ này. Hắn quay đầu nhìn sang Tôn Vũ Hiên, nói:
- Cậu đừng nói với tôi rằng cậu cũng tới Giang Nam rồi nhé!
Tôn Vũ Hiên nhún vai nói:
- Tôi làm việc ở tổ 2 phòng trinh sát hình sự công an tỉnh.
Nói xong, y bổ sung thêm:
- Chuyên viên chính, cấp bậc cao hơn cậu đấy.
Từ Quân Nhiên chết lặng, trong lòng thầm nghĩ rõ ràng hắn đã bị Tôn Tĩnh Vân chơi xỏ rồi.
Khi hỏi kỹ hơn, Tôn Tĩnh Vân lúc này mới giải thích rõ hơn về chuyện của Tôn Vũ Hiên. Hóa ra sau khi Tôn Tĩnh Vân được điều về nhật báo Giang Nam, Tôn Vũ Hiên cũng dứt khoát dùng mối quan hệ của gia đình đem hồ sơ chuyển đến Sở Công an tỉnh Giang Nam. Dù sao cấp bậc của y trước khi xuất ngũ cũng không hề thấp, thừa sức làm trưởng phòng. Thế nên, cô cháu cậu ta đã đến đây được hơn nửa tháng.
- Từ Quân Nhiên, cậu quen thân với giám đốc ở đây phải không?
Đang nói chuyện, đột nhiên Tôn Tĩnh Vân túm lấy bả vai của Từ Quân Nhiên, cười hì hì hỏi.
Từ Quân Nhiên sững sờ trong chốc lát. Hắn thấy Tôn Vũ Hiên cố tình lùi về phía sau đôi bước, rõ ràng là giữ khoảng cách với mình và Tôn Tĩnh Vân.
- Đá viên kia, cậu rõ ràng là không có nghĩa khí.
Từ Quân Nhiên không nhịn được thốt lên giận dữ.
Tôn Vũ Hiên bị gọi là đá viên vẫn bình thản lắc đầu nói:
- Cô út nói cái gì cũng đúng, xem ra thì cậu quả thực đúng tiêu chuẩn rồi đấy.
Anh ta còn lâu mới chịu tiếp cận. Tôn Vũ Hiên là kẻ kiêu ngạo, nhưng thế không có nghĩa y là kẻ lõi đời, không thấu tình đạt lí. Thứ quan hệ loằng ngoằng không gọi được tên giữa hắn và bà cô của y thì y chưa từng trải qua, nhưng cũng đoán ra được đôi ba phần. Nếu không với tính cách của hắn những thằng đàn ông bình thường chẳng ai dám nói chuyện với Tôn Tĩnh Vân kiểu đó. Còn nếu có, chắc chúng đã bị đánh cho bầm giập ra rồi. Điều này thì đám hoa cỏ bị dẫm dập nát ở bồn hoa trước cửa tòa soạn nhật báo Giang Châu đã minh chứng rất rõ ràng. Mấy tên con trai Giang Nam quần là áo lượt dám theo đuổi Tôn Tĩnh Vân xém chút là đã bị Tôn Vũ Hiên đánh mất mạng.
Nhưng Từ Quân Nhiên cứ cười nói nhốn nháo với Tôn Tĩnh Vân là đấy, nếu đổi là người khác xem, chắc chắn sẽ cho rằng Tôn đại ký giả tính lạnh như băng thay tên đổi họ mất.
- Chị Tôn, chị nói chuyện nghiêm túc xem nào, chúng ta giữ một khoảng cách không được à?
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Tôn Tĩnh Vân đang ép sát lại phía mình, nói giọng bất đắc dĩ.
Tôn Tĩnh Vân mỉm cười, chỉ một tòa nhà trước mặt nói:
- Chị vừa dọn nhà đến đây, không có chỗ ở. Còn tôi giờ đã ưng một phòng ở đây rồi. Nhưng họ nói đây là nơi chuyên dùng tiếp các vị lãnh đạo địa phương, không dễ để cho người khác dọn vào ở. Tính thế nào bây giờ?
Từ Quân Nhiên giờ cũng chẳng biết tính thế nào, hắn quả thực quá đần độn.
Từ Quân Nhiên ho khan một tiếng, cười khùng khục:
- Chị Tôn, tôi và giám đốc Trịnh ở đây rất thân. Tôi sẽ nói với ông ấy một câu xem sao. Chị cứ ở đây đi đã, lúc nào phòng của đơn vị dọn dẹp xong thì chị dọn đi, thế được không?
Lúc này, Tôn Tĩnh Vân mới buông tay ra, cười thỏa mãn gật đầu:
- Vậy thì tốt, tiền thuê nhà tôi cứ theo bảng giá chung mà trả.
Từ Quân Nhiên thở phào một hơi. Hắn luôn có sự tin tưởng đối với Tôn Tĩnh Vân. Nói một câu thật lòng thì Từ Quân Nhiên có ấn tượng rất tốt với Tôn Tĩnh Vân. Điều đó không phải do dung mạo xinh đẹp của cô mà vì những việc làm của cô ta. Không nói tới những việc khác, chỉ lấy ví dụ như chuyện ăn ở này, nếu chỉ cần dựa vào mối quan hệ của Tôn Lão và Chu Đức Lượng thì chỉ cần Tôn Tĩnh Vân muốn ở đây, chào hỏi với Chu Đức Lượng một tiếng, có tỉnh ủy ra mặt thì Trịnh Vũ Thành nào dám từ chối cô.
Nhưng Tôn Tĩnh Vân trước sau nhất định không dùng tới đặc quyền này. Cô ngược lại chỉ muốn tìm Từ Quân Nhiên nhờ giúp. Điều này đã đủ nhìn ra được cô là người có yêu cầu rất cao đối với chất lượng cuộc sống. Nếu như không gặp được hắn, có thể cô cũng sẽ ở thêm đây vài ngày, sau đó nhẫn nhịn chui vào khu tập thể ở.
Cũng không hẳn tất cả con ông cháu cha đều là bọn ngang ngược bất chấp trên dưới. Ít ra thì Từ Quân Nhiên đã gặp nhiều con cháu ông to bà lớn vẫn cúi mình cam chịu, làm việc cẩn thận. Họ chỉ cân nhắc sao cho người nhà mình không bị ảnh hưởng, cố gắng hoàn thành tốt mọi công việc, tuy đối với những người xung quanh hơi lạnh nhạt một chút nhưng tuyệt đối không hề ăn hiếp hay bắt nạt. Hậu thế xuất hiện một án phạm nào cũng khiến Từ Quân Nhiên suy nghĩ áy náy không thôi. Những kẻ ngoại lưu không nói làm gì, nhưng những gia đình danh tiếng như thế thì làm gì có thời gian nghĩ tới vài chuyện tẹp nhẹp.
Giống như Tào Tuấn Minh và mấy người con nhà họ Tôn, bao gồm cả đám người Hoàng gia Hoàng tử Tề, hầu hết bọn họ đều say mê quan lộ. Cũng bởi vì các bậc phụ huynh quản chặt, yêu cầu việc gì cũng phải cố gắng vì lợi ích quốc gia và dòng họ, vì thế bọn Tạo Tuấn Vĩ tuy không theo đường làm quan, nhưng cũng không ai đi gây chuyện thị phi.
Cũng không thể không nói tới đời thứ hai thứ ba của các gia tộc đó cũng có một số kẻ đáng gọi là phế thải. Đồ độc thì sẽ có hàng độc, những tên đại gia ấy hoặc đi xe thất mã hoặc dựa hơi bố mẹ. Nếu vào thời này thì bị xử lý lâu rồi, hễ xảy ra chuyện là lại lôi bố mẹ ra làm lá chắn.
Ít nhất thì Từ Quân Nhiên dám khẳng định những kẻ con ông cháu cha mà hắn biết, bao gồm Hoàng Tử Hiên đều sẽ không làm những việc bại não như vậy. Bọn họ quen ỷ thế hiếp người chứ không phải dùng thủ đoạn để thể hiện hơn người.
- Cậu quả thật có thể giúp ta nói với tên giám đốc Trịnh không?
Tôn Tĩnh Vân lúc này nhìn thẳng vào Từ Quân Nhiên hỏi với vẻ hồ nghi.
Từ Quân Nhiên đứng ngây ra. Trong lòng hắn thầm nghĩ nếu giờ lôi thân phận đại tiểu thư họ Tôn ra nói chẳng phải sẽ bị Trịnh Vũ Thành réo tổ tông ra mà chửi rồi, chứ cần gì phải phí sức vậy. Tuy nhiên, hắn cũng biết Tôn Tĩnh Vân không phải là loại ỷ thế rêu rao tên tuổi của mình. Hắn cười xòa rồi nói:
- Có thể nói chúng tôi là bạn. Chính anh ta đã giúp tôi tìm công nhân trong lần xây dựng xưởng Graphít này.
Lúc này Tôn Tĩnh Vân mới gật đầu, cười hì hì nói:
- Không phiền thêm cho cậu là tốt rồi.
Từ Quân Nhiên cười cười không nói gì. Vị tiểu thư họ Tôn này chẳng hề làm cao làm dáng gì, hoàn toàn chẳng thấy vẻ thượng lưu quý tộc, cũng chẳng thấy được dáng vẻ đoan trang trầm tĩnh của người phụ nữ đã bước vào tuổi ba mươi. Có nhiều lúc cô giống hệt cô chị bên nhà hàng xóm vậy.
Chị gái?
Trong lòng hắn khẽ than thầm, Từ Quân Như nghĩ chắc chắn Tôn Tĩnh Vân là bà dì út của mình.
Chuyện về miếng ngọc bội tuy Tôn Tĩnh Vân đã bị lừa, nhưng Từ Quân Nhiên cũng đã từng tìm hỏi Long Ngâm Nguyệt. Cha và mẹ từ Thủ đô về Giang Nam, nghe nói mẹ bỏ nhà đi, ngay cả mẹ họ gì Ngâm Nguyệt cũng mơ hồ không nhớ rõ, hình như là họ Tôn, tên Tôn Tĩnh Văn.
Đây chính là lý do tại sao Tôn Tĩnh Vân và Tôn Vũ Hiên lại gần gũi với mình như vậy. Bất kể như thế nào thì máu mủ tình thâm, một giọt máu đào, dù sao cũng là người thân của mình.
- Việc này không nên chậm trễ, cậu dẫn tôi đi tìm giám đốc Trịnh đi.
Tôn Tĩnh Vân nhìn Từ Quân Nhiên chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận