Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 398: Bọn buôn người.

Tàu hỏa chạy không nhanh. Tàu của mấy năm này cơ bản vẫn chạy chậm rì. Nó khiến cho những người đã quen với loại tàu nhanh của đời sau như Từ Quân Nhiên ban đầu rất khó chịu. Nhưng sau nhiều lần đi, ngồi mãi cũng thành quen.
Thực ra cũng phải nói thêm là thành phố Song Tề còn có một sân bay. Tuy nhiên không có chuyến bay thẳng về thủ đô. Tỉnh Tùng Hợp chỉ có sân bay trung tâm tỉnh Tân Châu là có chuyến bay thẳng đi thủ đô. Từ Quân Nhiên không muốn mất việc chạy đi Tân Châu rồi mới lên máy bay.
Ngoài cửa sổ, tuyết trắng mênh mang bao trùm lấy mặt đất. Dường như sau lưng có người đang đẩy vậy, nhìn xuống mặt đất chỉ thấy tuyết trắng một màu. Nó khiến người ta liên tưởng đến một vài từ thơ ca.
Đối với Từ Quân Nhiên thì đây quả là chuyện lạ. Trước kia, hắn luôn sinh sống ở miền Nam dù là kiếp trước hay lúc còn nhỏ. Vì vậy, hắn cũng luôn rất tò mò đối với miền Bắc, đặc biệt là phong cảnh tuyết rơi bên ngoài. Đây là phong cảnh khó gặp trong thành phố. Tuy đã mấy chục tuổi rồi, nhưng trong lòng Từ Quân Nhiên vẫn đặc biệt cảm thấy rất háo hức, tò mò. Hắn bò sát vào phía cửa sổ để nhìn ngắm bên ngoài một cách thích thú. Nói thật là cái này so với những khung cảnh hắn đã từng nhìn thấy thật khác nhau.
Đông Tuyết vãn tình, thấp thoáng từ phía xa hắn có thể nhìn thấy khói bếp bay lên, một vài chiếc xe của nhà nông đang lăn trên đường làng, một số khẩu ngữ đặc biệt trên tường vây của hợp tác xã. Tuy không rõ trên đó viết gì, nhưng Từ Quân Nhiên có thể đoán được đó chắc chắn đại loại là cắt đuôi chủ nghĩa tư bản. Khóe môi hắn lại nhếch lên một nụ cười lạnh. Từ Quân Nhiên muốn nói cho người cạnh hắn rằng giờ nói chuyện họ Tư hay họ Xã (Tư: chỉ tư nhân; Xã chỉ hợp tác xã, nhà nước) đều chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ ba mươi năm sau thôi, thì họ gì cũng chẳng quan trọng nữa.
Mải mê suy tưởng, cảnh bên ngoài dần đi vào bóng tối. Từ Quân Nhiên nhìn đồng hồ, đã tới giờ ăn cơm tối.
- Bia, rượu trắng, cá miếng nướng, thuốc lá đồ uống, lạp xưởng đây….
Một âm thanh nghe rất quen vang lên. Từ Quân Nhiên không nhịn được bật cười. Xem ra kiếm sống trên tàu hỏa lại thú vị như vậy.
- Đại tỉ, Cơm bao nhiêu tiền một hộp?
Từ Quân Nhiên giữ chiếc xe đẩy hàng của người nhân viên phục vụ trên tàu lại vừa cười vừa hỏi.
Cũng có thể vì thái độ lịch sự của Từ Quân Nhiên nên người đó trả lời luôn:
- Năm đồng một suất.
Từ Quân Nhiên chau mày. Lương của một người công nhân lúc bấy giờ mới có mấy chục đồng, chỗ nào khá mới được đến tiền trăm. Thế mà một hộp cơm lại có giá những năm đồng. Bên đường sắt quả là biết cách lấy tiền của người ta. Tuy nhiên, hắn cũng không nói gì, lấy tiền mua một suất.
Cơm chẳng ra thứ mùi vị gì. Hắn tin ai đã từng đi tàu đều có thể cảm nhận được sâu sắc điều này. Đối với một vị lãnh đạo nào đó của tổ quốc vĩ đại này, ngoài việc chửi mẹ cha nhau lên thì thực sự Từ Quân Nhiên cũng chẳng biết làm gì hơn. Hắn biết chuyện sau này của một vị quan chức cao cấp ngành đường sắt. Rất nhiều lúc có một số việc phải xử lý như thế nào không phải dựa vào việc quyết định xem lỗi của người ta nhiều hay ít mà phải xem cơ quan cấp trên nghĩ gì.
Nó cũng giống như việc nhận và đưa quà trên quan trường. Tặng quà không có nghĩa là xấu. Đó là một sự thực hiển nhiên. Nhưng xấu xa chắc chắn bao gồm cả việc tặng quà. Đó cũng là một sự thật hiển nhiên. Cái khó của người làm lãnh đạo là không làm thế nào từ chối người ta tặng quà cho mình được. Anh từ chối tấm lòng của người ta thì đồng nghĩa với việc anh từ chối cả công việc, quan hệ, tiền đồ chính trị của anh. Từ chối quà tặng của người khác chính là phá hỏng sự hòa hợp cân bằng, mất thể diện của người ta, thiệt cho mình.
Từ Quân Nhiên rất rõ chuyện lấy tiền hay không trên quan trường không đơn giản là chuyện liêm khiết hay không mà là một vấn đề rất phức tạp. Lấy tiền thì thấy an toàn, còn không thì lại gặp phiền phức. Anh không lấy tiền là anh đi ngược dòng, là loại dị biệt. Anh không lấy sẽ bị người ta nhìn khác đi, sẽ không có nhiều bạn bè, sẽ không tìm được người tin cậy. Anh liêm chính thì rõ ràng anh không phải một bọn với chúng tôi. Trên vũ đài chính trị nếu như anh muốn nổi trội thì hiện tượng này đã không phải là vấn đề của một người mà là một trào lưu chung của xã hội.
Từ Quân Nhiên biết hắn đương nhiên không thể thay đổi được điều đó. Thứ duy nhất hắn có thể làm là cố gắng thay đổi những thứ xung quanh mình.
Đang định lấy đũa ra ăn cơm thì cửa toa bị đẩy ra. Có một đôi tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi đi vào. Ả đàn bà ôm một đứa trẻ trong lòng. Tên đàn ông tay cầm vé soi mã số trên vế và trên giường. So xong, Tên đàn ông lau trán, nói với ả đàn bà bên cạnh:
- Đúng đây rồi.
Ả đàn bà gật đầu, nhìn thoáng qua Từ Quân nhiên rồi mới ngồi xuống phía đối diện hắn. Tên đàn ông để hành lý của hai người xuống gầm giường.
- Người anh em, hút thuốc không?
Tên đàn ông sau khi thu xếp hành lý xong lấy ra một bao thuốc chìa ra cho Từ Quân Nhiên, nhiệt tình chào hỏi.
Từ Quân Nhiên có thể nghe ra y nói giọng miền Bắc. Chắc họ là người bản địa của tỉnh Tùng Hợp. Hắn khẽ lắc đầu từ chối, chỉ vào biển cấm hút thuốc, nói:
- Xin lỗi, ở đây không được hút thuốc lá.
Người nọ hơi ngạc nhiên rồi ngượng ngùng gật gật đầu. Y cất thuốc lá đi, quay người lấy ra một đống đồ ăn từ trong túi của mình, đưa cho ả đàn bà, rồi lại khách sáo chào hỏi Từ Quân Nhiên:
- Người anh em, ăn cùng đi.
- Thôi, tôi cũng có.
Từ Quân Nhiên cười tế nhị từ chối. Dù sao cũng đang ở ngoài, tuy đôi vợ chồng này không có gì nguy hiểm nhưng hắn cảm thấy mình nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Không nên nghĩ xấu về người khác nhưng cũng nên có tâm lý đề phòng.
Tên đàn ông trung niên cười hờ hờ, mở nắp chai rượu nhỏ và bắt đầu uống. Y vừa uống vừa bắt chuyện. Trên trời dưới bể đủ cả, chỉ một lát đã như quen thuộc với Từ Quân Nhiên lắm rồi. Y móc trong túi ra tấm danh thiếp đưa cho hai người. Quả nhiên, y là một cán bộ nghiệp vụ của một doanh nghiệp nhà nước lớn.
Từ Quân Nhiên cũng không suy nghĩ gì. Hắn đang tập trung chú ý vào đứa trẻ mà ả đàn bà đang bế.
Đứa bé kia còn nhỏ, chắc chỉ tầm ba bốn tuổi. Nó ôm trong lòng một bình sữa, đôi mi dài, làn da trắng căng mọng cảm giác như có thể nặn ra nước vậy. Quần áo trên người rất đẹp. Từ Quân Nhiên khi còn ở thủ đô cũng đã đôi ba lần cùng bạn học đi mua đồ. Quần áo đó đều là những thứ cao cấp trong cửa hiệu, người thường không thể mua được. Hắn còn nhớ lúc đó người bạn học là phó bí thư huyện ủy nhưng phải nghiến răng mất hai tháng lương mới mua được cho con gái một bộ.
Nhưng nếu có thế thì cũng chẳng nên chuyện, điều quan trọng là đôi nam nữ trước mặt hắn đặc biệt là ả đàn bà trung niên tuy nói là sạch sẽ nhưng sao cứ cảm thấy bà ta chẳng có chút nào xứng với đứa trẻ.
Hơn thế, đứa trẻ này ngủ có lẽ là quá say. Từ lúc vào toa cho tới giờ Từ Quân Nhiên không thấy nó tỉnh ngủ lúc nào.
- Người anh em, cậu đi đâu đấy?
Tên đàn ông trung niên vẫn tiếp tục nói chuyện với Từ Quân Nhiên. Y thật nhiệt tình, nói luôn mồm luôn miệng.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Thủ đô.
- Thủ đô à?
Tên đàn ông rõ ràng ngẩn người ra chút, nhưng ngay lập tức y cũng bật cười:
- Thủ đô là nơi tốt đấy. Khi tôi đi chạy nghiệp vụ cũng phải qua đó mấy lần. Chậc chậc, không hổ danh là thủ đô của chúng ta.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, nói:
- Đại ca, anh sinh cháu muộn thật đấy. Chắc chị dâu khi sinh nó cũng bị buộc vào bao nhiêu tội nhỉ?
- Á, tôi trẻ thế à ? Ha ha, đây là cháu ngoại tôi. Bố mẹ nó ở Liêu Bắc. Tôi và bà nó đưa cháu đi thăm bố mẹ nó.
- Ồ, đúng là nước chảy xuôi, không ai thương con bằng tấm lòng cha mẹ.
- Đúng rồi. Nghe tiếng thì chắc người anh em là người bản địa à?
- Đúng vậy đấy. Nhà tôi ở Giang Nam, làm việc ở thành phố Song Tề.
Hai người cứ anh một câu tôi một câu nói chuyện gẫu. Từ Quân Nhiên lại để ý thấy ả đàn bà đặt con vào phía trong giường. Ả xoay người, quay lưng về phía hắn và tên đàn ông, dường như đã ngủ rồi. Thế mà Tên đàn ông vẫn nói chuyện với hắn, dường như không có cảm giác buồn ngủ vậy.
Cúi đầu nhìn đông hồ, Từ Quân Nhiên phát hiện hai người kia vào đã được ba bốn tiếng.
Nhưng điều kỳ lạ là đứa trẻ vẫn không có chút tiếng động nào.
Có gì đó không ổn.
Trong đầu Từ Quân Nhiên đột nhiên nhớ ra tình huống ở kiếp trước hắn đã gặp một vụ án ở cơ sở. Hồ sơ vụ án nói về bọn mua bán trẻ em thực hiện hành vi phạm tội như thế nào.
Hai kẻ này chắc đến tám chín phần là bọn buôn người.
Từ Quân Nhiên lấy đồ ăn vặt của mình ra, đưa cho Tên đàn ông trung niên, nói:
- Đại ca, cho cháu ăn đi. Trẻ con cứ ngủ mãi như vậy cũng không tốt đâu.
Tên đàn ông cảm giác như cứng đờ người khi nghe Từ Quân Nhiên nói vậy. Thậm chí hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng bả vai của ả đàn bà cũng run lên. Có điều dường như Từ Quân Nhiên chưa nhắc đến ả nên ả vẫn tiếp tục nằm như đang ngủ.
Do dự một chút, tên đàn ông đẩy trả túi đồ ăn vặt của Từ Quân Nhiên, cất giọng vẻ cương quyết:
- Không cần đâu. Người anh em, con bé này rất thích ngủ. Nó có khi phải ngủ đến bảy tám tiếng liền. Hôm trước khóc quấy cả đêm, giờ chắc là mệt rồi.
Tuy thái độ của y tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhưng Từ Quân Nhiên có thể nhìn ra được nét bối rối trong mắt của y.
Trong lòng đã xác định được đối phương là ai, Từ Quân Nhiên cười gật gật đầu, đột nhiên lại nói:
- Thế bố mẹ nó làm gì ở Liêu Bắc. Sao họ không để con ở cùng?
Tên đàn ông rõ ràng bị giật mình trước câu hỏi của Từ Quân Nhiên. Tuy nhiên, Từ Quân Nhiên vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục:
- Lúc tôi mới tốt nghiệp đại học cũng muốn làm trong khu mỏ dầu ở Liêu Bắc. Tiếc là gia đình không đồng ý. Không biết làm thế nào, tôi đành phải về tỉnh Tùng Hợp.
Nghe hắn nói vậy, tên đàn ông có vẻ yên tâm trở lại. Vừa rồi y đã phát hiện ra người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình không hề đơn giản. Hắn chắc chắn là người có học vấn, nhất cử nhất động đều rất lịch thiệp khí phái, khác xa với người bình thường. Giờ nghe Từ Quân Nhiên nói mình là sinh viên, y cảm thấy yên tâm trở lại. Sinh viên là thế, rất thích nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng y không biết rằng cánh tay dưới bàn của Từ Quân Nhiên đã nắm chặt cây côn gỗ mà hắn đã mang theo vào vẫn để dưới giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận