Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 473: Phiền toái đến rồi.

Những xí nghiệp quốc doanh rách nát đó Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ, chỉ là hắn không ngờ tới, hiện tại lại còn xuất hiện tình huống chỉ vì tiền bạc mà suýt nữa có người mất mạng.
- Bí thư Từ, anh đừng nóng giận, đừng nóng giận, tiền cũng sắp đến rồi.
Nghe thấy tiếng mắng của Từ Quân Nhiên, Đinh Tử Đạt vội vàng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc:
- Sao vậy?
Hắn thấy rất ngạc nhiên, không ngờ rằng tiền này lại sắp đến rồi.
Đinh Tử Đạt vội vàng báo cáo tình hình với Từ Quân Nhiên, hóa ra bọn họ sau khi đến thành phố, Điền Hồ cũng đã tỉnh rượu, sau khi y biết được những chuyện đã xảy ra, rất sợ hãi, nhiều lần muốn Đinh Tử Đạt thay y biện hộ, nói với bí thư Từ Quân Nhiên đừng chấp nhặt với y, tuyệt đối đừng xử lý y, lúc đó Đinh Tử Đạt cũng sốt ruột xử lý chuyện của Trần Đức Dung trước, đập vào ngực đánh cược nói là Từ Quân Nhiên không hề ghi hận ngươi.
Sau khi nghe qua sự lý giải của bọn họ, nhận thấy Trần Đức Dung chỉ là nhất thời thiếu xót, trải qua truyền dịch, đã không còn đáng lo nữa, bọn họ liền nộp phí, rồi đón người ra ngoài.
Trần Đức Dung vì muốn thanh toán, không có tiền, đã bán máu một lần, lại đến nhà máy kia ngồi xổm chờ đợi, người ta tránh mà không gặp, không được mấy ngày mà tiền bán máu đã lại tiêu sạch hết, y cảm thấy thân thể của mình còn có thể chịu được, lại đi bán máu lần thứ hai, kim vừa đâm vào liền ngất xỉu, chuyện này bị Đinh Tử Đạt dừng lại một lúc phê bình, nhưng y cũng không có cách nào hay có thể đem tiền trở về, đúng lúc chuẩn bị rời khỏi thành phố trở về huyện thành, Điền Hồ nghĩ ra một chủ ý.
Dựa theo cách của Điền Hồ, một đoàn người tìm đến những ban ngành cùng lãnh đạo có liên quan ở trong thành phố, trần thuật lại quá trình của sự việc. Người ta cũng coi như không tệ, đặc biệt phái người yêu cầu xí nghiệp còn thiếu nợ phải trả tiền. Những xí nghiệp giả vờ sống chết, cũng xác thực nạn đói. Nhận thấy có lãnh đạo cấp trên ra mặt, đặc biệt là nghe nói thiếu chút nữa đã có người chết vì đòi nợ, lại càng hoảng sợ, lúc này mới chi tiền, đưa ra hơn mười ngàn, cũng đáp ứng hai mươi ngàn còn lại sẽ trả hết nợ trong một năm. Bọn họ mới trở về.
Từ Quân Nhiên nghe được tin tức này cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu, ác nhân tự có ác nhân trị, Điền Hồ này tuy nói có chút khốn nạn, có điều thực sự cũng có chút bản lãnh.
Sau hội nghị “Công trình yêu dân phú dân”, tổ chức, tuyên truyền, kiểm tra kỷ luật, mặt trận thống nhất, xí nghiệp xã trấn, thuốc lá, chăn nuôi, tài chính và thuế vụ cùng các bộ ngành khác đều thống lĩnh ở trong tổng hội nghị lần này, lần lượt được triệu tập trong hội nghị lần này. Quy củ của huyện thường là, hội nghị của bộ ngành nào phải mời bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện, hoặc là bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện nào đó đồng ý tham gia, cái hội nghị sẽ nhận được sự chú ý và coi trọng, hội nghị đó sẽ có quy cách cao. Bí thư, trưởng xã của mỗi xã thì nên đồng ý tham gia, nếu là xã trấn một, hai không tham gia hội nghị, thì chức phó tham gia hội nghị khi quay về sẽ báo cáo lại với bí thư đảng ủy xã trấn, nếu mà không có thời gian nghe, hoặc là muốn chạy mà không đổ mồ hôi, thì không nên tồn tại nữa.
Những thứ này, Từ Quân Nhiên ở kiếp trước cũng là làm tới người đứng đầu mới biết được, cho dù nội dung hội nghị của các bộ ngành bên trên đều là tiếng vang chấn động, kỳ thật tình hình cụ thể ở bên dưới, hầu như đều cho là gió thoảng bên tai. Cái này cũng khó trách.Nếu mỗi lần đều coi nội dung hội nghị trong huyện là chuyện gì to tát, có bận đến chết cũng không làm được manh mối gì. Cho nên, bí thư chỉ có thể dựa theo nhịp điệu làm việc của bản thân, công việc đối khẩu sẽ do đám người chức phó hành sự. Chỉnh thể công việc bọn họ đương nhiên còn phải quay chung quanh trục trung tâm là bí thư.
Thời gian Từ Quân Nhiên đến xã Trường Thanh cũng không ngắn, tuy đã chạy một lượt quanh thôn trấn, nhưng đối với tình trạng rất nhiều đơn vị trong thôn cùng với các xí nghiệp vẫn còn một khoảng cách khá xa chưa thể nắm bắt hết được, chớ đừng nói chi là hiểu rõ. Rốt cuộc làm gì, làm thế nào. Từ Quân Nhiên trong lòng mặc dù đã có những bước nghĩ sẵn trong đầu, nhưng hắn cảm thấy, bản thân cần phải cùng những người bên dưới tìm hiểu làm rõ một vài điều thì sẽ tốt hơn.
Sau khi rời khỏi huyện trở về xã, Từ Quân Nhiên cố ý gọi mấy lão đồng chí đến, nhìn đám người Phạm Thụ Lâm, Từ Quân Nhiên gọn gàng dứt khoát tỏ vẻ nói:
- Mấy vị lãnh đạo, tôi đây, mới tới xã chúng ta công tác, thời gian không dài, đối với rất nhiều chuyện ở trong xã cũng chưa thực sự nắm rõ, hôm nay mời mọi người đến, chủ yếu là muốn nghe thử ý kiến của mọi người.
Mấy cán bộ kỳ cựu nhìn nhau, trong lòng thầm gật đầu, bọn họ cũng hiểu rõ tình trạng hiện tại, cũng giống như những gì Từ Quân Nhiên vừa nói. Mấy người đồng chí bọn họ, hoặc là không tìm thấy Từ Quân Nhiên, hoặc là lúc tìm được Từ Quân Nhiên rồi thì phát hiện bí thư đang bận, căn bản vẫn chưa có cơ hội nói chuyện tử tế với vị bí thư mới này.
Phạm Thụ Lâm ho một tiếng, nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Bí thư, tôi thấy hay là thế này đi, chúng ta mấy người, viết cho cậu một bức thư đề nghị, đem tất cả những điều mà chúng tôi cảm thấy, đưa cho cậu xem qua, cậu thấy thế nào?
Từ Quân Nhiên trong lòng cau mày, lại không nói gì, ngược lại lại gật đầu đáp ứng nói:
- Vậy được, vậy cứ làm như thế đi.
Đợi sau khi Từ Quân Nhiên nhìn thấy văn bản đề nghị chính sách của mấy cán bộ kỳ cựu nộp lên, thiếu chút nữa là bật cười, bên trên kiến thiết trường cấp hai, đường đi quy hoạch, một vài biện pháp tu sửa con đường, đủ thấy tấm lòng son yêu đảng yêu xã yêu nhân dân của hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác, Từ Quân Nhiên ở trong quan trường thời gian quá lâu, nếu như là tên mới ra đời nhất định sẽ bị những thứ này làm cho hồ đồ, nhưng Từ Quân Nhiên nhìn những thứ tính chất “Điều trần” nhiều lắm rồi, giờ đã có chút thấy phiền phức rồi. Cho nên, Từ Quân Nhiên phát hiện, cho dù có đúng như những gì mình suy đoán, xem hết những kiến nghị kia, căn bản không có một chút tác dụng nào đối với chính mình, bản thân hoàn toàn cảm thấy không thấy có ấn tượng khắc sâu và dẫn dắt nào cả.
Về sau, Từ Quân Nhiên lại tìm đám người Cát Đại Tráng cùng Hoàng Hải để bàn bạc, nhưng hiệu quả vẫn như trước không được tốt lắm, mọi người đều không đưa ra được chủ ý nào hay cả “tất cả đều nghe sự chỉ huy của bí thư”. Câu nói này câu nói cửa miệng của đồng chí trong ban. Đám người cán bộ xã trấn chức phó đều quen nghe lệnh người đứng đầu, rõ ràng biết ý kiến của bản thân cũng không hữu dụng, mọi người không cần thiết phải bận tâm, bởi vậy trong lúc bàn những chính sách quan trọng cũng không cần động não.
Trong huyện muốn làm “Công trình yêu dân, phú dân”, xã trấn cũng muốn làm “công trình yêu dân, phú dân”. Chính thức làm được phú trấn, phú dân, nói mới dễ làm sao?
Khỏi cần phải nói, tài chính xã trấn sớm đã bị cắt hết, tiền lương của cán bộ, giáo viên đều là do xã trấn tự trù. Khỏi cần phải nói, toàn bộ xã Trường Thanh mấy chiếc xe Jeep đều bị người ta cho rằng là tượng trưng của thân phận, nhưng gặp cái tình trạng nghèo khó đến tột cùng như vậy, cái khẩu hiệu gọi là Phú dân đối với Từ Quân Nhiên mà nói đều là cần nghiên cứu, chỉ có xã giàu có mới là việc cần giải quyết đầu tiên. Nói một nghìn đáp một vạn, tất cả cũng là vì tiền, không có tiền, cái gì cũng đều là vô nghĩa! Cho nên, không quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt, sau khi chăm lo gia đình, mới biết được sống không thể nói trước được điều gì, hát không được âm cao.
- Bí thư Từ, về chuyện tiền bạc, ngài xem xem có phải nên nghĩ cách?
Đứng ở sau lưng của Từ Quân Nhiên, Hoàng Hải không nhúc nhích hạ thấp giọng nói với bí thư trẻ tuổi ở trước mặt, không biết là vì cái gì, mỗi lần bản thân đối diện với cái bóng của bí thư Từ, Hoàng Hải luôn cảm thấy, người đàn ông ở trước mặt này, không phải là một người chỉ khoảng ngoài hai mươi, mà là một lão hồ ly đã sáu mươi, bảy mươi tuổi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận