Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 800: Mê cung

Lương của quan viên có bao nhiêu?
Từ Quân Nhiên nhớ mình từng xem qua một quyển sách, từng nói đến một câu chuyện như thế này. Một cán bộ cấp trưởng huyện, ăn mặc đi lại trên cơ bản đều cho nhà nước giải quyết, còn có phúc lợi phân nhà ở, có xe, có dầu, thậm chí ngay cả công việc của con cái cũng đều được giải quyết. Nhưng, ông ta lại không có cách nói rõ tòa biệt thự giá trị mấy trăm dặm từ đầu đến.
Đây chính là hiện trạng của quan trường Trung Hoa.
Thay một câu nói khác, Trung Hoa cần nhất phải nghiêm minh tra ra tội phạm, những tài sản lớn không rõ lai lịch.
Nguyên nhân rất đơn giản, theo sự xâm nhập của cải cách mở cửa, ngày càng có nhiều người giàu có, nhưng như thế cũng ngày càng có nhiều người không thể giải thích tiền của mình có như thế nào. Bạn rất khó tưởng tượng ra, người một tháng chỉ kiếm được vài nghìn tệ tiền lương, người trong nhà lái xe sang trăm vạn, ở biệt thự mấy trăm vạn.
Thứ quyền lực này phát triển đến một cực hạn nào đó, sẽ mang lại cuộc sống hủ bại.
Rất rõ ràng, Phương Chính không phải kẻ ngốc, ông ta chỉ cần nhìn khu cư xá nhỏ Trình Tiến Dã ở khi bị hại, liền nhạy bén nhận ra chỗ không đúng. Một thường ủy thành ủy ở nơi như thế này, có nghĩ là gì? Tuy kinh tế Đông Hải phát triển không tồi, nhưng một phòng ở nơi đây, giá cả sợ rằng hơn bốn mươi vạn.
Đầu những năm 90 một cán bộ cấp sở có thể lấy bốn mươi vạn mua nhà?
Từ Quân Nhiên thực sự muốn kéo Trình Tiến Dã đang nằm trong vũng máu dậy, thỉnh giáo hắn một chút, làm thế nào có thể tích được nhiều tiền như vậy trong kiếp sống chính trị hơn hai mươi năm.
Lúc này hắn đang đứng trong nhà Trình Tiến Dã, Phương Chính đang nghiên cứu vụ án với đám lãnh đạo Tỉnh ủy, vây xung quanh là các lãnh đạo chính quyền thành ủy Đông Hải, mà Từ Quân nhiên lại đứng với vài thư ký ở vòng vây ngoài. Nghe đồng chí Cục thành phố Đông Hải báo cáo tình hình điều tra vụ án với các lãnh đạo Tỉnh ủy.
Người của đội hình sự cục công an thành phố Đông Hải đã thăm dò hết hiện trường, cho ra kết luận khiến người ta có chút bất ngờ.
- Báo cáo thủ trưởng, hiện trường cơ bản đã hoàn tất kiểm tra. Căn cứ điều tra sơ bộ của chúng tôi, bí thư Trình và vợ có thể bị ít nhất hai phần tử phạm tội sát hại. Phần tử phạm tội đều là nam, tuổi cụ thể khoảng hai mươi lăm đến bốn mươi tuổi. Hơn nữa, chúng sử dụng súng ống, là súng ngắn quân dụng không thấy nhiều trên thị trường. Chúng tôi nghi ngờ chuyên môn của chúng là sát thủ!
Sắc mặt Phương Chính âm trầm:
- Dựa theo cách nói của cậu, hai người kia chắc là chuyên nghiệp? Nói cách khác, đây là một lần hành động có mưu đồ từ lâu, đúng không?
Chần chờ một chút, người nọ gật đầu nói:
- Đúng, chúng tôi phán đoán, hai người kia hoặc từng đi lính, hoặc từng tiếp xúc với nghề súng ống. Nếu không không có khả năng một phát mất mạng chính xác như vậy được. Bí thư Trình và phu nhân đều bị bắn chết bởi một phát súng, hơn nữa thời gian trúng đạn cơ bản cùng lúc. Điều này cần hai người cùng đồng thời ra tay, mà còn phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong, anh ta nhìn qua ánh mắt của mấy lãnh đạo thành phố Đông Hải, lúc này còn bổ sung thêm:
- Đương nhiên, đây chỉ là chúng tôi phỏng đoán, tình hình cụ thể, vẫn cần dùng chứng cứ xác thực.
Từ Quân Nhiên nhìn người này, lộ ra một nụ cười, hắn vừa mới nghe người ta giới thiệu, đây là phó đại đội trưởng đội hình sự cục công an thành phố Đông Hải Ngạc Đào, xuất thân là quân nhân xuất ngũ, cũng coi như là cao thủ biết phá án nhất toàn cục công an thành phố Đông Hải.
Tình tiết vụ án đã có kết luận bước đầu, lãnh đạo tỉnh đương nhiên cũng không ở lại đây nữa, căn dặn lãnh đạo chính quyền Thành ủy thành phố Đông Hải xử lý hậu sự cẩn thận, một đám lãnh đạo tỉnh lên đường rời đi, họ phải quay về đại viện Tỉnh ủy khẩn cấp tổ chức hội nghị thường ủy.
Ngồi trong xe, Phương Chính bỗng mở miệng hỏi Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, cậu cảm thấy, vụ án trình Tiến Dã, là báo thù không?
Báo thù, là kết luận bước đầu được cục thành phố Đông Hải kết luận, dù sao một phó bí thư Thành ủy, nếu không phải vì đắc tội người khác, sao có người dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối phó với ông ta.
Từ Quân Nhiên trầm mặc một chút mới chậm rãi nói:
- Tôi thấy sự việc không đơn giản như vậy, nếu chỉ vì báo thù, vì sao còn muốn lục trong nhà thành như vậy?
Hắn vừa mới thấy qua hiện trường, trong nhà Trình Tiến Dã bị lục tung cả lên, dường như hung thủ đang tìm gì đó. Hơn nữa dựa vào báo cáo của đồng chí cục thành phố Đông Hải, hung thủ trước khi giết người dường như do dự hồi lâu, hình như tiến hành thẩm vấn vợ chồng Trình Tiến Dã.
Phương Chính gật đầu:
- Đúng vậy, điểm đáng ngờ rất nhiều.
Tuy ông ta không chuyên nghiệp, nhưng cũng là lão luyện quan trường từng trải, vụ án này nhìn thì rất đơn giản, nhưng cẩn thận phân tích, có thể phát hiện được một vài nơi không giống nhau, đặc biệt là Trình Tiến Dã vô duyên vô cớ bị giết chết trong nhà, sát thủ nhìn như cướp của, nhưng không động đến tiền tài trang sức của trình gia, vậy cho thấy, chúng có mục đích khác.
Chuyện trong chính trị, từ trước đến nay không có việc nhỏ. Hoặc nói là, Phương Chính mơ hồ cảm thấy, chuyện này dường như là một lần cơ hội vạch trần thế cục chính trị phức tạp rắc rối dưới tấm màn tĩnh lặng của tỉnh Đông Hải.
- Tiểu Từ, cậu chú ý đến việc phá án này.
Sau một hồi lâu Phương Chính chậm rãi nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngây người, hắn là thư ký của người đứng đầu Tỉnh ủy không sai, nhưng vụ án này nay đã được Tổ chuyên án của sở công an tỉnh tiếp nhận, mình qua đó lấy danh nghĩa gì để tìm hiểu vụ án này chứ? Lại nói, Phương Chính đột nhiên nói câu này, rốt cuộc là có ý gì?
Từ Quân Nhiên cũng không biết, lúc này, còn có một người vướng mắc trong lòng muốn chết.
Ngạc Đào năm nay đã ba mươi bảy tuổi rồi, quay về nhà sau khi xuất ngũ, vào cục công an làm việc. Từ đó đến nay, trở thành phó đại đội trưởng của đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hải, có thể nói tiền đồ của anh ta đi qua nhiều năm như vậy, cũng coi như khấm khá rồi, phải biết rằng lúc anh ta xuất ngũ quay về nhà, đã trở thành đội trưởng của đội cảnh cát hình sự cục công an huyện.
Nhưng, vài chục năm qua đi, anh ta vẫn là người của đội cảnh sát hình sự.
Trong chính trị không thành thục!
Đây là đánh giá của chiến hữu cũ, nay là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an lãnh đạo trực tiếp của anh ta – đây là đánh giá của Khương Lỗi đối với Ngạc Đào.
So sánh với Khương Lỗi khéo léo trong chính trị, nghiệp vụ của Ngạc Đào mạnh hơn một chút, có lẽ là vì anh ta dùng toàn bộ thời gian học tập và nghiên cứu nghiệp vụ hình sự trinh thám trong khi Khương lỗi dùng để đi lại quan hệ ---- Một người luôn thành thật không cầu sự nổi bật lăn lộn, chỉ cần học những thứ cần học, cần biết phải biết, cần làm đều làm là được rồi. Nhưng một người lại muốn trở nên nổi bật có được thành tích đạt đến đỉnh cao, nhất định phải làm một vài việc căn bản nhỏ nhất không đáng kể, cắm rễ sâu, nỗ lực sống chết, trở thành học vấn sống, hóa điều mục nát trở nên thần kỳ nhất có thể.
Mà Ngạc Đào trong mặt trinh thám hình sự, thực sự làm được điều đó.
Có thể nói không khoa trương, toàn bộ thành phố Đông Hải, không có một trinh thám hình sự lợi hại hơn anh ta.
Cũng chính bởi nguyên nhân này, lúc này, tâm trạng Ngạc Đào càng trầm trọng hơn.
- Anh Đào, suy nghĩ cái gì vậy?
Người nói chuyện là Lý Khoan đội trưởng của một trung đội cảnh sát hình sự, cũng là phụ tá của Ngạc Đào trong lần hành động này.
Ngạc Đào cười khổ một cái:
- Thăm dò xong rồi?
Lý Khoan gật đầu:
- Điều tra xong rồi, Khương lão đại bị Cục thành phố và Sở tỉnh nghi vấn đủ kiểu, đoán chừng chốc lát trở về sẽ nổi bão.
Ngạc Đào thở dài một hơi:
- Ông ta cũng hết cách, cấp trên nhìn vào rất chặt, không nhìn thấy ngay cả thường ủy tỉnh ủy hôm nay cũng đến sao, một phó bí thư Thành ủy chết, vẫn là của Tỉnh thành Đông Hải, chuyện lớn như vậy nếu không thể phá án, đoán chừng tôi cậu đều cút về nhà thất nghiệp.
Đây là ông ta nói thật, phía trên rất coi trọng vụ án này, thân phận lãnh đạo đến hiện trường phạm tội hôm nay đã có thể nhìn ra được, ngay cả người đứng đầu, đứng thứ hai Tỉnh ủy cũng tự mình đến, người đứng đầu Tỉnh ủy sau khi nghe mình báo cáo tình tiết, còn trực tiếp yêu cầu kỳ hạn Sở tỉnh phá án, có thể nhìn ra Tỉnh ủy rất coi trọng chuyện này.
- Đúng rồi, anh Đào, anh có nhìn ra cái gì không.
Lý Khoan hỏi Ngạc Đào.
Người của đội cảnh sát hình sự đều biết, nếu nói việc đối nhân xử thế trong đội, phải tìm đội trưởng Khương, nhưng nếu muốn nói đến phá án, vẫn phải tìm đến phó đội trưởng Ngạc. Điểm này Khương Lỗi cũng tự thừa nhận, ông không chỉ một lần tỏ vẻ, kỹ thuật chuyên nghiệp chuyên tấn công, còn về chuyện hình sự, ông ta thực sự kém hơn Ngạc Đào rất nhiều.
Nghe lời của ông ta, Ngạc Đào bát đắc dĩ lắc đầu:
- Chuyện này không đơn giản, quay về cậu để anh em bên dưới cẩn thận một chút, miệng cũng kín một chút, Sở tỉnh bên kia nếu chuẩn bị tiếp nhận, trọng trách trên người chúng ta cũng có thể nhẹ hơn một chút.
Nói xong lời này, ông quay người đi ra khỏi khu cư xá.
Đi ra đến bên ngoài, Ngạc Đào bắt đầu hút một điếu thuốc, trên mặt lúc xanh lúc trắng, không biết đang suy nghĩ gì.
- Nghĩ gì thế?
Một âm thanh vang lên sau lưng Ngạc Đào.
Xoay người lại, Ngạc Đào thấy Khương lỗi thần sắc mệt mỏi đi tới, nhìn bộ dạng là biết vừa mới kết thúc thảo luận vụ án.
- Không có gì.
Ngạc Đào lắc đầu, hỏi Khương Lỗi:
- Sở tỉnh bên kia nói thế nào?
- Có thể nói thế nào.
Biểu tình trên mặt Khương lỗi thể hiện sự bất đắc dĩ:
- Ngày phá án có kỳ hạn, tổ chuyên án chỉ điểm hai chúng ta phải tham gia, lãnh đạo Sở tỉnh nói rồi, trong một tuần nhất định phải phá án, nếu không cục thành phố chúng ta và người của tổ chuyên án đều cút hết. Nghe nói bí thư Phương của Tỉnh ủy rất tức giận, nếu không bắt được hung thủ, ngay cả Sở trưởng cũng không may.
ông ta nói những lời này là thật, Phương Chính tương đối coi trọng vụ án này, nhất là khi nghĩ đến vụ án này có thể mở ra bức màn che nào đó của tỉnh Đông Hải, điều này khiến Phương Chính càng quan tâm đến vụ án Trình Tiến Dã bị giết. Vì thế, Phương Chính vừa quay về đến đại viện Tỉnh ủy liền chuẩn bị mở hội nghị thường ủy, lại lần nữa yêu cầu Điền Ái Quốc bí thư Ủy ban chính pháp, yêu cầu Sở công an Tỉnh trong thời gian quy định phải bắt được hung thủ, làm yên lòng người dân, không cho phép lại có sự việc như vậy xảy ra lần nữa?
Đương nhiên, những lời này chẳng qua là trên mặt ngôn ngữ của quan trường mà thôi, trên thực tế, dụng ý thực sự của Phương Chính, ông ta cảm thấy, Trình Tiến Dã bị giết, rất có khả năng mở ra manh mối về lợi ích tập thể nào đó bị giấu dưới nước của Đông
Bạn cần đăng nhập để bình luận