Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 859: Trí tuệ của người già

- Chủ nhiệm Tần, vợ của anh tên là gì?
Thật ra, Từ Quân Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vị chủ nhiệm Tần này đột nhiên lại chạy tới nói quen hắn, nhưng hắn lại không hề biết anh ta.
Chủ nhiệm Tần mỉm cười:
- Vợ tôi họ Đổng, đã từng làm việc bên cạnh Tôn lão.
Từ Quân Nhiên sững sờ, đột nhiên nhớ tới không phải người chăm sóc sức khoẻ bên cạnh ông ngoại họ Đổng sao. Vì thế hắn liền bắt tay với chủ nhiệm Tần:
- Vòng vo cả nửa ngày trời hoá ra lại là người nhà. Chị Đổng luôn nói rằng chồng chị ấy làm việc ở bệnh viện quân khu, không ngờ lại là anh. Thật ngại quá.
Chủ nhiệm Tần cũng cười. Dù sao thì được làm bác sỹ cho Tôn lão đã là một vinh dự rất lớn. Hiện nay, những người lãnh đạo thế hệ trước càng ngày càng ít, có thể nói đã trở thành truyền thuyết.
Sau khi nói chuyện một lúc, mấy người ngồi xuống, Từ Quân Nhiên cũng không vòng vèo mà trực tiếp hỏi:
- Nếu đã là người nhà, em cũng không cần nói nhiều. Chủ nhiệm Tần, anh xem xem sức khỏe của ông ngoại thế nào rồi?
Điều khiến Từ Quân Nhiên lo lắng nhất chính là việc ông ngã lần này có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Dù sao thì người lớn tuổi cũng không thể giống như trước được nữa.
Chủ nhiệm Tần ngây người, kinh ngạc nói:
- Chủ nhiệm Từ nói gì vậy, sức khoẻ của cụ Tôn rất tốt. Tôi vừa kiểm tra xong, chẳng qua là chỉ bị sợ hãi chút thôi. Tuy từ trước đến nay cơ thể của cụ Tôn đã chịu nhiều vết thương, chỉ có điều, mấy năm gần đây tâm trạng của cụ Tôn rất tốt nên thân thể khoẻ mạnh lên rất nhiều.
Từ Quân Nhiên cau mày:
- Vậy nhiều người đứng bên ngoài cửa như thế là sao?
Hắn không hiểu cho lắm, nếu sức khoẻ của ông ngoại đã không có vấn đề gì lớn, sao ngoài cửa lại tụ tập nhiều người như vậy, ai không biết còn tưởng rằng cụ Tôn không qua được đêm nay.
Chủ nhiệm Tần nhìn Tôn Vũ Hàng, rồi lại nhìn sang Từ Quân Nhiên, chần chừ một lúc rồi mới nói:
- Đây là những gì cụ Tôn yêu cầu.
- Hả?
Không chỉ Tôn Vũ Hàng, ngay cả Từ Quân Nhiên cũng kêu lên đầy kinh ngạc. Hai người liếc nhìn nhau đầy khó hiểu. Rốt cục ông đang định làm gì chứ? Lẽ nào mọi chuyện là do ông tự biên tự diễn sao?
Nghĩ tới đây, đột nhiên Từ Quân Nhiên có một cảm giác rất lạ. Hắn nhìn đám người đang vây bên ngoài căn phòng rồi lại cau mày suy nghĩ. Đột nhiên, Từ Quân Nhiên mỉm cười, hắn đã dần hiểu ra ý của ông rồi. Đang có quá nhiều người dựa vào cây đại thụ nhà họ Tôn, một khi đám người này nhiều lên, dĩ nhiên cũng sẽ tốt xấu lẫn lộn, có người tốt dĩ nhiên cũng sẽ có người xấu. Xem ra, lão gia tử muốn nhân cơ hội này để thanh lọc những kẻ đang bám vào thế lực nhà họ Tôn.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên đứng dậy nắm tay chủ nhiệm Tần:
- Chủ nhiệm Tần, làm phiền anh rồi.
Chủ nhiệm Tần liền đồng ý, đích thân đưa Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hàng ra cửa.
Đi ra tới cửa, Tôn Vũ Hàng liền cau mày nhỏ giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Anh, ông nội có ý gì vậy?
Cậu ta thấy rất kỳ lạ, không hiểu ông đang định làm gì? Nếu đã xác định không có vấn đề gì, tuy nói tiếp tục ở trong bệnh viên tĩnh dưỡng sức khỏe, nhưng cũng không đến nỗi phải nói với bên ngoài là bị bệnh nặng chứ.
Từ Quân Nhiên mỉm cười. Dĩ nhiên Tôn Vũ Hàng không thể hiểu được vấn đề này vì cậu ta còn quá trẻ.
Từ Quân Nhiên xua tay nói:
- Em không cần vội, nếu ông đã làm vậy chắc chắn là đã có tính toán riêng. Em cứ bình tĩnh, đừng lo lắng quá. Anh thấy chắc sở dĩ cậu hai và cậu ba chưa về ngay có khi là về đã nghe được tin tức rồi.
Lúc này xem ra, xảy chuyện lớn như vây mà mấy người thuộc đời thứ hai nhà họ Tôn đều không ở Thủ đô, bản thân chuyện này đã là một chuyện rất kỳ quái.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên liền quay người nói với Tôn Vũ Hàng:
- Đi thôi, đưa anh đi thăm ông ngoại.
Tôn Vũ Hàng gật đầu. Hai người một trước một sau đi về phía phòng bệnh của cụ Tôn.
Lúc tới bên ngoài phòng bệnh, Từ Quân Nhiên gật đầu với Tôn Vũ Hàng, để cậu ta ngăn cản những người thân thích khác cho hắn đi vào trong một mình.
Thân phận của lão gia tử khác người thường, dĩ nhiên phòng bệnh cũng sẽ khác những phòng khác, bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy được tình hình bên trọng, đồng thời có cảnh vệ bảo vệ nghiêm ngặt.
Vừa vào đến cửa, Từ Quân Nhiên đã thấy ông ngoại đang nằm trên giường xem ti vi, hình như đang phát tin tức gì đó. Từ Quân Nhiên đi tới bên người ông rồi ngồi xuống, tự cầm một quả táo lên cắn, nhìn ông nói:
- Ông ngoại, ông đang làm gì vậy?
cụ Tôn thấy Từ Quân Nhiên đi vào thì mỉm cười hiền tử:
- Biết ngay là thể nào cũng không gạt được tiểu quỷ như cháu rồi.
Từ Quân Nhiên cười hì hì:
- Nghe lời ông nói, hình như từ khi bẩm sinh, cháu đã là người xấu rồi. Ngay khi biết ông bị bệnh cháu đã chạy vội tới đây. Ngay cả chuyện bên phía tỉnh Đông Hải cũng không thèm quan tâm trong khi đây là hạng mục đầu tiên của cháu đó ạ!
Cụ Tôn mỉm cười:
- Cháu đó, chuyện gì cũng muốn nắm, nên nhớ không thể ôm đồm được.
Từ Quân Nhiên gật đầu như đã hiểu. Hắn biết, ông ngoại đang nhắc nhở hắn. Dù sao thì với tư cách là người trong chốn quan trường, muốn sinh tồn lâu dài cần có một vài kỹ năng biến đổi thông dụng, giống như chuyện kêu gọi đầu tư lần này. Hắn chắc chắn đã lập được đại công, nhưng chuyện tiếp theo vẫn phải nắm, khiến người ta cảm thấy mình ôm đồm quá nhiều việc. Đến lúc đó, nếu như tập đoàn Viễn Đại thực sự đầu tư vào tỉnh Đông Hải, vậy chắc chắn công lao lúc đó rất lớn. Công đầu hắn lấy nhưng cũng phải để người xung quanh húp chút canh chứ.
Trong chốn quan trường, những kẻ ăn mảnh luôn có kết quả không tốt.
Dĩ nhiên, trong chốn quan trường hiện nay, những kẻ muốn ăn mảnh rất khó sinh tồn. Dù sao thì thời đại này không giống trước đây, lúc một lời của tổng đốc định sẵn mọi việc, những mối quan hệ phức tạp luôn tồn tại trong mọi góc cạnh của chốn quan trường. Mọi người đều có suy nghĩ riêng, đều muốn đạt được những lợi ích chính trị của bản thân.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ điều đó, vì thế sau khi có được sự đầu tư của Lâm Hạo Đông, hắn không chọn cách tự mình xử lý mọi chuyện mà là kéo cả văn phòng thường trú ở Thủ đô của tỉnh Đông Hải vào cùng. Với hắn mà nói, hắn đã có thể nắm được phần thành tích này trong tay, những việc khác, cho dù hắn không làm gì, tự nhiên lãnh đạo tỉnh uỷ cũng sẽ có người ghi nhớ công lao của hắn.
- Ông ngoại, ông già rồi còn làm như vậy sẽ có nhiều rủi ro lắm đấy ạ.
Khi đã ăn được nửa quả táo, Từ Quân Nhiên mới cười nói với cụ Tôn. Hai người đều là người thông minh, có một số chuyện không cần nói quá rõ ràng. Từ Quân Nhiên thấy sắc mặt ông khá tốt, hơn nữa còn vừa nghe chủ nhiệm Tần nói như vậy nên hắn mới hiểu rõ được nhiều việc.
cụ Tôn thở dài, rồi mới nói với Từ Quân Nhiên:
- Ta biết cháu không muốn tiếp nhận một gia tộc có nhiều kẻ ăn theo như vậy. Cậu hai của cháu còn tốt, trong số đám người như Vũ Hàng, thực sự nhà họ Tôn không có người tài có thể dùng được. Nếu ông không phòng ngừa chu đáo một chút, sau này ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì thì sẽ phiền phức to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận