Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 102: Nguy cơ lớn nhất.

Tục ngữ có câu: “Người đang làm, trời đang nhìn…”
Câu nói này có đạo lý riêng của nó, có người làm chuyện gì xấu, luôn cầu nguyện thần tiên không nhìn thấy, làm chuyện tốt ấy à, lại cầu cho thần tiên có thể nhìn thấy. Nói thật, người này à, thật sự khiến thần tiền phải bận tâm quá rồi. Cho nên, thần tiên sẽ nhắm mắt, để cho người ta muốn làm gì thì làm, cho dù chuyện tốt hay chuyện xấu, đều sẽ lưu lại dấu vết.
Người ngây thơ cho rằng chuyện gì cũng không lưu lại dấu vết, vốn là một kẻ ngốc chính hiệu.
Từ Quân Nhiên ngồi ở đó, lật từng trang hồ sơ, trong đó ghi chép cặn kẽ vụ án Trần Tam Pháo bị giết, đối với Lý Đông Viễn và Lưu Liễu mà nói, thứ này họ đã xem không dưới mười mấy lần, dĩ nhiên không cần phải xem lại, chỉ vì Từ Quân Nhiên đưa ra những nghi ngờ, nên phải giải thích một chút cho hắn mà thôi.
Kỳ thực không cần bọn họ giải thích, trong đầu Từ Quân Nhiên sớm đã quen thuộc với vụ án này rồi, vì sao kiếp trước cha con Lý Đông Viễn và Lý Dật Phong cũng nói nhiều với hắn về chuyện này. Lúc đó Lý Đông Viễn sớm đã ngồi lên vị trí cao, nhưng mỗi lần gặp Từ Quân Nhiên, đều nói với hắn chuyện này, dĩ nhiên không phải là để nói với hắn mình bị người ta hãm hại, mà để cảnh báo hắn đối thủ ở chốn quan trường khi trừng trị kẻ thù sẽ dùng những thủ đoạn tồi tệ thế nào.
Vụ án này, kể ra không hề phức tạp một chút nào, những gì thể hiện trên hồ sơ, là lúc Trần Tam Pháo đánh nhau với ba người, có một người bị Trần Tam Pháo đánh nên không cam tâm, đêm đó đã đến nhà Trần Tam Pháo, giết y trên giường, sau đó tiêu hủy thi thể xóa dấu vết.
Giả vờ xem một lát, lông mày Từ Quân Nhiên dần nhíu lại.
- Thế nào, tôi nói rồi, căn bản là chẳng nhìn ra được gì đúng không?
Lý Đông Viễn thở dài, nói với Từ Quân Nhiên.
Lưu Liễu đứng bên cũng cười khổ:
- Đúng vậy, Quân Nhiên, hồ sơ này tôi với Cục trưởng nghiên cứu rất nhiều lần rồi, không nói gì khác, ngoại trừ Lý Tư phản cung ra, bằng không sẽ không có cách nào lật lại bản án này.
Chứ đừng nói đến chuyện Lý Tư chắc bị đánh cho sợ rồi, sao dám phản cung nữa.
- Ồ?
Ánh mắt sáng ngời của Từ Quân Nhiên nhìn về phía Lưu Liễu, kinh ngạc nói:
- Anh Lưu, anh không…
Lưu Liễu cười hì hì, sờ đầu nói:
- Trong đội cảnh sát hình sự có anh em của tôi, tôi sớm đã hỏi thăm bọn họ, Lý Tư khẳng định mình giết người, căn bản sẽ không phản cung.
Từ Quân Nhiên gật đầu, hắn hiểu lựa chọn của Lý Tư, thời đại này, phản cung cần phải có dũng khí và chứng cứ rất lớn, lỡ như phản công không thành, thì sẽ tăng thêm hình phạt. Huống chi Lý Tư vốn bị phán tử hình, kết quả chỉ bị phán quyết mười lăm năm, với y mà nói đã coi là không tệ rồi.
Kỳ thật mấu chốt nhất, có lẽ Lý Tư kia sợ bị báo thù. Có lẽ khi Trình Hoành Đạt thẩm vấn lúc đầu, đã giở thủ đoạn gì đó.
- Chú Lục, anh Lưu, hai người nhìn chỗ này này, cháu cảm thấy có gì đó không đúng?
Từ Quân Nhiên chỉ vào một chỗ trên hồ sơ nói với Lý Đông Viễn và Lưu Liễu.
Lý Đông Viễn khẽ giật mình, nhận hồ sơ xem lại, rồi đưa cho Lưu Liễu nói:
- Đội của cậu ấy kéo đến hiện trường đầu tiên, cậu hỏi cậu ấy đi.
Lưu Liễu cầm hồ sơ, nhìn chỗ Từ Quân Nhiên chỉ, trên đó là Lý Tư thuật lại chuyện buổi tối anh ta đến nhà Trần Tam Pháo, cửa nhà Trần Tam Pháo mở, anh ta thuận tay cầm cây gậy trước cửa, bước vào trong phòng, đánh chết Trần Tam Pháo đang ngủ trên giường.
Nhướng mày, Lưu Liễu hỏi Từ Quân Nhiên:
- Thì sao, có chỗ nào không bình thường?
- Khi chúng tôi tới đó, Trần Tam Pháo quả thực bị người ta dùng vật nặng đánh chết trên giường.
Dừng lại một chút, anh ta còn nói thêm:
- Lúc đó tôi đích thân kiểm tra, Trần Tam Pháo có lẽ bị người ta giết lúc đang ngủ, nằm ngửa trên giường rất thảm!
Từ Quân Nhiên lắc đầu, nhìn về phía Lưu Liễu và Lý Đông Viễn:
- Chú Lục, anh Lưu, tuy cháu không hiểu về trinh thám hình sự, nhưng cháu hiểu về Tâm lý học, cháu cảm thấy không đúng.
- Tâm lý học?
Lý Đông Viễn và Lưu Liễu nhìn nhau, cuối cùng Lý Đông Viễn ho khan một tiếng:
- Cái đó, Quân Nhiên, chú với anh Lưu đều là người thô kệch, cái tâm lý mà cháu nói là gì?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, giờ mới nhớ ra tâm lý học vẫn chưa được lưu truyền rộng rãi ở Trung Quốc.
Sắp xếp lại câu từ, Từ Quân Nhiên nói:
- Nói thế này đi, chú Lưu nếu là chú, buổi chiều chú mới đánh nhau với người ta xong tối đến đi ngủ, chú sẽ không đóng cửa sao?
Lý Đông Viễn và Lưu Liễu đều ngẩn người, hai người cả buổi đều không nói gì.
Nói đến chuyện này, theo phong tục của huyện Võ Đức mà nói, những năm sáu mươi bảy mươi ở huyện Võ Đức, trị an cũng không tệ lắm, rất ít khi xảy ra những vụ án trật tự trị an lớn. Hơn nữa, lúc đó nông thôn đều là nhà lá, ít nhất là nhà gạch vuông, tường rất thấp, một người cao có thể trèo qua dễ dàng, khi điều tra phá án, không ai chú ý tỉ mỉ đến chi tiết cửa nhà người bị hại có đóng cửa hay không.
Giờ nghe Từ Quân Nhiên nói như vậy, Lý Đông Viễn và Lưu Liễu nhạy bén nhận ra, hình như có chỗ không bình thường.
Hai người đều là những cảnh sát hình sự lão luyện, trong đầu nhanh chóng móc nối các hình ảnh, suy nghĩ xem cảm giác không bình thường ấy là thế nào.
Lưu Liễu đứng lên, nói gọn gàng:
- Cục trưởng, tôi thấy chuyện này cần phải xem xét hiện trường lại lần nữa.
Lý Đông Viễn cũng đứng lên, nghiêm túc gật đầu:
- Tôi đồng ý, lập tức tổ chức người, không, cậu đem theo hai người đáng tin, chúng ta cùng đi.
Chuyện quan trọng, không thể do dự thêm nữa, huống hồ chuyện này có liên quan đến thanh danh của mình, Lý Đông Viễn dù ngoài miệng nói không muốn để Từ Quân Nhiên lật lại vụ án, nhưng trong lòng lại rất để ý đến cơ hội rửa sạch mối nhục của mình này. Một người nửa đời điều tra phá án, bỗng nhiên bị gán tội danh lơ là nhiệm vụ, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận được chuyện này.
Lý Đông Viễn nhanh chóng tìm vài người ở Ủy ban chính trị pháp luật, Lưu Liễu quay lại Cục công an gọi thêm vài người trong Đội cảnh sát hình sự, mọi người đi xe đạp, đi đến địa điểm xảy ra vụ án.
Cùng lúc đó, đã có người báo cáo cho Trình Hoành Đạt chuyện Lưu Liễu dẫn người theo Lý Đông Viễn đến Thành Tây, cho dù là lúc nào, những kẻ tiểu nhân tình nguyện đi báo cáo tin tức vẫn luôn tồn tại.
- Cục trưởng, cục trưởng Lưu đưa người đi Thành Tây rồi.
Người báo cáo tuổi không còn trẻ nửa, đã hơn bốn mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn, bộ dạng đầu trâu mặt ngựa, trông giống một con rùa bỉ ổi.
Trình Hoành Đạt năm nay đã bốn mốt tuổi, chính là lúc trẻ trung khỏe mạnh, tuy bình thường biểu hiện trước mặt các vị lãnh đạo huyện ủy không chút đầu óc, nhưng cũng chỉ vì gã không am hiểu công tác chính trị và pháp luật thôi, dù sao thì bạn cũng không thể trông chờ một người mười mấy tuổi đã đánh nhau ẩu đã ngoài đường có thời gian để học mấy chuyện điều tra phá án gì đó được. Dù sao Trình Hoành Đạt cũng lập nghiệp từ việc phá phách cướp bóc, trừ một người chú làm Phó bí thư thành tủy, bản lĩnh còn lại chắc là ông ta lập mưu hại người.
- Lão Vương, tôi đối với anh như thế nào?
Trình Hoành Đạt đứng ở cửa sổ, bỗng nhiên nói với người sau lưng.
Lão Vương liên tục gật đầu nói:
- Cục trưởng ngài đối với tôi ân trọng như núi, có việc gì ngại cứ dặn dò.
Trình Hoành Đạt cười cười:
- Không có gì, anh để ý bên đội Hình sự một chút, có chuyện gì phải kịp thời báo cáo cho tôi.
Lão Vương nghe xong lời của Trình Hoành Đạt, gật đầu như gà mổ thóc:
- Cục trưởng yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Chờ đến khi lão Vương rời khỏi phòng làm việc của mình, sắc mặt Trình Hoành Đạt lập tức trầm xuống.
- Lưu Liễu!
Miệng lẩm bẩm cái tên này, Trình Hoành Đạt hừ lạnh một tiếng:
- Mày đúng là trung thành tận tâm với tên họ Lý! Ba năm rồi, ba lần bốn lượt muốn lật lại vụ án Trần Tam Pháo không nói, nếu không phải là cao thủ có thể phá án không thể thiếu trong đội cảnh sát hình sự, ông đây không thể không cách chức mày!
Đối với chuyện qua lại giữa Lưu Liễu và Lý Đông Viễn, Trình Hoành Đạt đã biết, sau khi gã làm cục trưởng, chắc chắn có một đám người về dưới trướng của gã, có điều dù hận hành vi của Lưu Liễu đến thấu xương, nhưng Trình Hoành Đạt lại không cách gì đối phó với anh ta. Vốn gã vừa điều đến huyện Võ Đức nhậm chức ở Cục công an chưa được bao lâu, bên cạnh không có ai hữu dụng, mấu chốt là, tính cách của Trình Hoành Đạt quyết định người đến dựa dẫm vào gã, không ít những kẻ chỉ biết nịnh nọt, người thực sự tài giỏi không nhiều.
Cho nên đối với hành vi của Lưu Liễu, gã cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, dù sao trong Cục công an, mũi nhọn nghiệp vụ thật sự cũng rất quan trọng, nhưng những người này đều đứng bên phía Lưu Liễu.
Đối với sự tình hôm nay, Trình Hoành Đạt thật sự không để ý gì, dù sao mấy năm nay, Lưu Liễu đã năm lần bảy lượt làm chuyện này, Trình Hoành Đạt nhìn mãi cũng quen rồi. Dù sao vụ án này cũng đã phán quyết xong, phạm nhân cũng đã cung khai rồi, dù mình có thể dùng chút thủ đoạn, nhưng cảnh sát nào thẩm tra phá án mà lại không dùng thủ đoạn chứ?
Hơi đau đầu, Trình Hoành Đạt vứt chuyện này ra khỏi đầu, sau này mình còn nhiều thời gian để trừng trị Lưu Liễu. Vấn đề chủ yếu hiện nay, liên quan đến Nghiêm Vọng Tung.
Lúc nãy gã đã gặp mặt Tần Quốc Đồng, biết được chuyện xảy ra ở Hội nghị thường vụ. Tuy nhiên không biết vì sao Nghiêm Vọng Tung lại thay đổi thái độ, nhưng Trình Hoành Đạt cũng biết, lần này tính toán nhằm vào Nghiêm Vọng Tung, e là đã hỏng rồi. Gã vừa hạ lệnh thả những hộ cá thể bị bắt, hơn nữa còn cho người đi xin lỗi, thương lượng với Tần Quốc Đồng một chút, hai người không nghĩ ra cách nào tốt hơn để giải quyết tình hình hiện nay, có một điều duy nhất bọn họ không hiểu là, rốt cuộc Nghiêm Vọng Tung đã nhận ra nguy hiểm của việc này, hay là thật sự muốn ủng hộ những người dân trong làng trong xã.
Hay là, trong hội nghị thường vụ Dương Duy Thiên có thái độ mập mờ, có phải là có ý gì đó, thế lực đứng sau gã và Dương Duy Thiên, cũng bắt đầu hứng thú với huyện Võ Đức?
Hay là, giữa Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung, đã có thỏa thuận ngầm gì đó?
Nghĩ đến những điều này, biểu lộ của Trình Hoành Đạt càng âm trầm, gã chỉ thấy, cục diện huyện Võ Đức này, càng ngày càng phức tạp.
Dù gã không biết là, lúc này, nguy cơ lớn nhất trong đời gã, đang từng bước bao phủ lên người gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận