Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 423: Vương Hiểu Nhu.

- Trước kia rất lâu, tôi đã từng gặp qua một vị thủ trưởng, ông ấy hỏi tôi, điều căn bản người dân cần nhất là cái gì.
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của nhiều lãnh đạo huyện Phú Lạc, Từ Quân Nhiên từ từ nói:
- Lúc đó tôi trả lời vị thủ trưởng đó là, cái người dân cần, chỉ là ăn no mà thôi.
- Cho dù là cải cách mở cửa, hay là phản đối tư sản tự do hóa, tôi cảm thấy trên thực tế cũng không mâu thuẫn. Trung Ương cũng đưa ra rõ ràng, xuất phát từ tình hình thực tế, kết hợp nghiêm túc với tình hình địa phương. Thực tế là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, những lời này tôi tin rằng mọi người đều không xa lạ gì. Huyện Phú Lạc chúng ta sau này phải đi như thế nào, hoàn toàn có thể để thực tế chứng minh.
Dừng lại một chút, Từ Quân Nhiên mỉm cười, ý vị thâm trường nói:
- Thủ trưởng đứng đầu đã từng nói, mặc kệ là mèo đen mèo trắng, bắt được chuột mới là mèo tốt, đạo lý giống như vậy, điểm xuất phát suy nghĩ của bí thư Tề cùng chủ tịch huyện Vương đều tốt, đều hy vọng có thể để người dân huyện chúng ta phát triển tốt, chẳng qua là hướng suy tính không giống nhau, nên mới có sự bất đồng. Nhưng đây không phải là vấn đề, thủ trưởng nói rồi, bây giờ chúng ta như ném đá qua sông, có thể sẽ đi nhầm đường, nhưng không thể vì sợ đi nhầm đường mà không đi, vậy càng không được.
Lời của hắn đã nói đến thế này rồi, cũng không có người dám mở miệng, dù sao Từ Quân Nhiên đã mang cả thủ trưởng tối cao ra, nếu ai dám cãi lại hắn, chẳng phải đồng nghĩa khiêu chiến quyền uy của thủ trưởng tối cao sao? Hơn nữa lời của Từ Quân Nhiên cũng rất có lý, đối với đám cán bộ cơ sở mà nói, những kiến thức lý luận này hoàn toàn là mò trăng đáy nước, đặc biệt là kiến thức liên quan đến phương diện cải cách mở cửa này, tuy họ không quá hiểu, nhưng lại biết, Từ Quân Nhiên đến từ trường Đảng Trung Ương, trường Đảng Trung Ương là nơi rất gần Trung Ương, vì thế lời Từ Quân Nhiên là có lý.
Vương Trường Lâm nắm lấy cơ hội, vội mở miệng nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên nói rất đúng, chúng ta phải tiếp thu sâu sắc tinh thần Trung Ương, đồng thời mở rộng sâu rộng cải cách mở cửa, giữ vững lãnh đạo Đảng chúng ta, giữ vững con đường chủ nghĩa xã hội!
Hắn cũng không phải là đầu đất, nói thêm gì nữa, không có gì tốt cho bản thân, làm không tốt trở mặt với Tề Tam Thái trên đại hội mở rộng huyện ủy, điều này đối với một chủ tịch huyện như ông ta mà nói, không phải là việc tốt gì, Vương Trường Lâm có sự kiên nhẫn, hắn không vội.
Hội nghĩ sau đó nhẹ nhàng hơn nhiều, thảo luận tinh thần văn kiện Trung Ương, tiến hành thảo luận cải cách sâu sắc hơn, lúc hội nghĩ kết thúc từng người bao gồm lãnh đạo các trấn xã trong huyện đều bắt tay hàn huyên với Từ Quân Nhiên rồi mới rời đi, ánh mắt khi mỗi người nhìn Từ Quân Nhiên đều có sự thay đổi nhỏ, đều cảm thấy bí thư trẻ tuổi này rất độc đáo, không phải vật trong ao, đương nhiên, cũng có một số ít người trong lòng có chút xem thường Từ Quân Nhiên, nói là ba hoa chích chòe, chẳng qua cũng chỉ là giả trí thức mà thôi, nói đến từng bộ từng bộ lý luận, can thiệp lung tung, không chừng trên thực tế lúc làm việc lại là phế vật. Nhưng cho dù nghĩ như thế nào, không phải lúc trước cho rằng hắn đã dựa vào quan hệ với Chu Trạch Thành – trưởng ban tổ chức để lấy tiếng.
Khi hội nghị kết thúc, Vương Trường Lâm đi đến bên người Từ Quân Nhiên, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai hắn, hôm nay nếu không có lời “bênh vực lẽ phải” của Từ Quân Nhiên, chỉ sợ chủ tịch huyện như ông đã mất hết thể diện trước mặt mọi người, dù sao ai nấy đều thấy được, hôm nay Tề Tam Thái thật sự bị ép đến mức nóng nảy, nói rõ muốn động đến Vương Trường Lâm.
Từ Quân Nhiên bất động thanh sắc, đối với thiện ý của Vương Trường Lâm, trong lòng hắn rất rõ, đây chẳng qua là tình thế bức bách mà thôi, đợi đến lúc sau khi sóng gió qua đi, vị chủ tịch huyện Vương này khẳng định đứng ở phía đối lập với bản thân mình, dù sao Cát Đại Tráng cũng là người của ông ta, sau này bản thân muốn lập thành tích ở xã Trường Thanh, tám chín phần sẽ nảy sinh xung đột với ông ta.
Tề Tam Thái ngược lại, lúc đi ngang qua Từ Quân Nhiên, liếc Từ Quân Nhiên thật sâu, ý vị thâm trường nói một câu:
- Tuổi trẻ, chớ học những lão già kia, việc cắt đậu lấy lòng hai bên, về sau bớt làm.
Hai người Chu Trạch Thành cùng Cố Hoàn không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu với Từ Quân Nhiên, có mấy lời không cần nói ra, trong lòng mấy người đều hiểu là được rồi.
Khi tan họp đã là xế chiều, Từ Quân Nhiên nói với Cát Đại Tráng một tiếng, ngày mai mình sẽ quay về xã Trường Thanh, sau khi cự tuyệt khéo léo lời mời ăn cơm của các đơn vị trong huyện, Từ Quân Nhiên quay về phòng của mình, căn phòng vốn là do Tạ Mỹ Quyên thuê giúp hắn, nhưng Từ Quân Nhiên cảm thấy bản thân nên có một nơi để trọ trong huyện, cho nên dứt khoát đưa cho Tạ Mỹ Quyên một chút tiền, để cô mua căn phòng này, nơi này là nhà ở của người làm ở nhà máy trong huyện Phú Lạc, có thể nói kiến trúc không tồi.
Nhà máy với tư cách là nhà xưởng lớn nhất huyện Phú Lạc, chỉ khu dân cư đã có hai mươi mấy cái, hơn nữa đại đa số đều là nhà lầu, đây là phần độc nhất huyện Phú Lạc, người ở nơi này, phần lớn đều là người có điều kiện không tồi trong huyện.
Lên lầu, Từ Quân Nhiên không đợi vào cửa, đã nghe thấy trong nhà Tạ Mỹ Quyên truyền ra một hồi nức nở, nhướng mày, sắc mặt Từ Quân Nhiên trở nên khó coi.
- Chị Tạ, có ở nhà không?
Từ Quân Nhiên gõ cửa, giương giọng hỏi.
Bên trong truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tạ Mỹ Quyên mở cửa, Từ Quân Nhiên thấy cô xinh đẹp đau khổ, nhưng trên mặt lại không giống bộ dạng vừa khóc, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Làm sao vậy? Tôi nghe thấy trong phòng có người khóc, xảy ra chuyện gì sao?
Tạ Mỹ Quyên thở dài một hơi, để Từ Quân Nhiên vào nhà, Từ Quân Nhiên cất bước đi vào, thấy trên ghế sa lon có một người phụ nữ, mặc một thân áo gấm hoa, tết một bím tóc dài, lúc này đang ngồi khóc không ngừng, xem ra tiếng khóc mình vừa nghe thấy, chính là của cô ta rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, người phụ nữ kia đứng lên quay người lại, thấy Từ Quân Nhiên lập tức sững sờ, sau đó kỳ quái nhìn Tạ Mỹ Quyên:
- Quyên Tử, đây là…
Từ Quân Nhiên đág giá vài lần, phát hiện người phụ nữ này lúc nói chuyện lộ ra hàm răng trắng noãn, dáng dấp không tệ, mày lá liễu, mặt trái xoan, cò vài phần quyến rũ.
- Đây là bí thư Từ của xã Trường Thanh, hàng xóm của mình.
Tạ Mỹ Quyên giới thiệu hai người:
- Đây là Vương Hiểu Nhu, bạn học của tôi, là người huyện Bắc Phong chúng ta.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nở nụ cười hòa ái với Vương Hiểu Nhu:
- Xin chào, tôi là Từ Quân Nhiên.
Lúc này, làm quan đối với người dân bình thường mà nói, rất có lực uy hiếp, thực tế khi Tạ Mỹ Quyên giới thiệu cũng nói rồi, Từ Quân Nhiên là bí thư Đảng ủy xã Trường Thanh, chuyện này đối với Vương Hiểu Nhu người bình thường mà nói, không thể nghi ngờ là quan lớn hơn cả trời, dù sao nhà mình cũng ở xã Bắc Phong lại được tận mắt nhìn thấy uy phong của bí thư Đảng ủy, vì thế thấy Từ Quân Nhiên chào hỏi mình khách sáo như vậy, Vương Hiểu Nhu vội khom người chào Từ Quân Nhiên, trong miệng kinh sợ nói:
- Chào ngài bí thư Từ, chào ngài bí thư Từ.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, tư tưởng quan địa phương tại Trung Hoa đã thành thâm căn cố đế, người dân bình thường nhìn thấy quan, trong lòng luôn có sự sợ hãi không tự chủ, chuyện này đã không có cách thay đổi, cho dù mình muốn thay đổi, chỉ sợ cũng không có cách trừ tận gốc những tư tưởng tôn ti này.
- Hai người đừng khách khí, đều là người một nhà, tiểu Nhu cậu ngồi đi, Quân Nhiên là em trai mình, có lời gì cũng có thể nói với cậu ta, việc của cậu, mình thấy còn phải nhờ cậu ấy giúp đỡ.
Tạ Mỹ Quyên ở một bên nói, khiến Từ Quân Nhiên ngây người một lúc. Ngay sau đó hắn liền phát hiện sau khi nghe Tạ Mỹ Quyên nói như vậy, ánh mắt thoáng cái trở nên sáng lên, thậm chí còn dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, Từ Quân Nhiên nghĩ mãi không ra, nhìn Tạ Mỹ Quyên cười khổ nói:
- Chị Tạ, chị vừa nói đùa cái gì vậy?
Đợi Tạ Mỹ Quyên nói hết mọi chuyện với Từ Quân Nhiên, hắn mới hiểu được, sắc mặt bắt đầu chăm chú, gật đầu nói:
- Chuyện này, tôi sẽ giúp đỡ hỏi thăm một chút.
Việc này nói ra cũng không có gì phức tạp, Vương Hiểu Nhu năm nay 29 tuổi, nhỏ hơn Tạ Mỹ Quyên hai tuổi, trước kia từng kết hôn một lần, nhưng người chồng qua đời vì tai nạn xe cộ trước khi động phòng, cô bị nhà chồng cho rằng là người mang đến xui xẻo nên đuổi về nhà mẹ đẻ, những năm này vẫn sống chung với cha mẹ ruột cùng em trai, em trai cô tên là Vương Hiểu Long, năm nay chừng hai mươi tuổi, mấy ngày trước hai người đem mấy con gà nuôi trong nhà vào huyện bán, nghĩ sắp sang năm mới rồi, bán mấy con gà mái lấy tiền sắm một ít đồ Tết, không ngờ lại đắc tội người của đội Quốc Phòng, kết quả gà bị thu, ngay cả Vương Hiểu Long cũng bị bắt, nhốt trong trại tạm giam, cũng sắp hơn nửa tháng rồi, Vương Hiểu Nhu thữ sự không có cách nào, chỉ có thể đến cầu xin Tạ Mỹ Quyên, cô sống ở huyện Phú Lạc hơn hai mươi năm, trong những người quen biết, địa vị cao nhất cũng chỉ có Tạ Mỹ Quyên bạn học hồi tiểu học thôi.
Từ Quân Nhiên nhẫn nại nghe hết những lời của Tạ Mỹ Quyên, lúc này mới nhìn về phía Vương Hiểu Nhu:
- Chị Vương, chị nói thật với tôi, rốt cuộc vì sao người của đội Quốc Phòng bắt em chị.
Hắn là người bậc nào, tuy lời của Tạ Mỹ Quyên như không có chút sơ hở, nhưng Từ Quân Nhiên lại nhạy cảm phát hiện được, chắc cô còn có chuyện gì chưa nói ra, hoặc là Vương Hiểu Nhu khi nói với cô lựa chọn giấu diếm, giấu diếm tình huống quan trọng nào đó, nếu không có Từ Quân Nhiên mới không tin, mấy đội viên của đội Quốc Phòng vô duyên vô cớ bắt hai người dân bình thường vào thành bán gà. Đầu năm nay đã không còn là thời đại cắt đuôi chủ nghĩa tư bản lúc đầu nữa, đừng nói là bán mấy con gà mái, cho dù mở nhà hàng cũng không ai để ý.
Nếu người của đội Quốc Phòng bắt Vương Hiểu Long, mà thời gian dài như vậy vẫn chưa thả hắn, vậy chứng tỏ, trên người anh ta còn có bí mật khác.
Quả nhiên, nghe xong câu hỏi của Từ Quân Nhiên, sắc mặt Vương Hiểu Nhu trở nên khó coi, biểu tình có chút do dự, cả buổi cũng không lên tiếng.
Tạ Mỹ Quyên cũng lập tức hiểu được mấu chốt trong đó, nhưng đôi mi thanh tú của cô cau lại, lập tức nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi nghĩ tôi biết nguyên nhân.
Sắc mặt Vương Hiểu Nhu thoáng cái thay đổi, Từ Quân Nhiên phát hiện ra vẻ mặt xấu hổ cùng thẹn thùng, trong lòng hắn càng nghi ngờ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Tạ Mỹ Quyên cũng lập tức hiểu được mấu chốt trong đó, nhưng đôi mi thanh tú của cô cau lại, lập tức nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi nghĩ tôi biết nguyên nhân.
Sắc mặt Vương Hiểu Nhu thoáng cái thay đổi, Từ Quân Nhiên phát hiện ra vẻ mặt xấu hổ cùng thẹn thùng, trong lòng hắn càng nghi ngờ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận