Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 185: Tính toán.

- Bí thư Dương, liên quan tới chuyện văn phòng đó, có phải ngài nên suy nghĩ thêm một chút không?
Câu này, một tiếng sau, cũng lại được một người đưa ra, chỉ có điều người nói lúc này là Phó Bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường vụ huyện Vương Phượng Cử.
Vương Phượng Cử con người này rất thú vị. Khi trước y làm Bí thư Đảng ủy công xã bên dưới, sau đó vì đắc tội với người không nên đắc tội, bị người ta kéo xuống từ vị trí Bí thư Đảng ủy, tới làm Cục trưởng Cục giáo dục, có thể nói bỗng nhiên từ vị trí nhất hô vạn ứng, trở thành người thừa bị ghẻ lạnh. Nhưng vị Cục trưởng Vương này lại làm công tác giáo dục khá tốt, sau đó Nghiêm Vọng Tung đề bạt y lên vị trí Phó chủ tịch chính quyền huyện, mặc dù không phải là phó Chủ tịch huyện vị trí cao cho lắm, vẫn phân quản văn hóa giáo dục vệ sinh, nhưng là cán bộ cấp phó phòng thực chất.
Chính là một người như vậy, bình thường không hiển sơn lộ thủy, nhìn có vẻ hoàn toàn là một sự tồn tại có cũng được không có cũng không sao ở chính quyền huyện, sau khi Dương Duy Thiên tới huyện Võ Đức, người đầu tiên sẵn sàng góp sức, trở thành tâm phúc đầu tiên của Dương Duy Thiên ở huyện Võ Đức.
Không thể không nói, hành động này của Vương Phượng Cử khi đó có thể nói là rất mạo hiểm. Dù sao đứng từ bất cứ góc độ nào mà nói, Dương Duy Thiên khi đó ở huyện Võ Đức cũng không được coi là thế lực lớn gì, ít nhất so với Nghiêm Vọng Tung và Tần Quốc Đồng, Dương Duy Thiên ngoài có danh nghĩa Chủ tịch huyện, những cái khác căn bản không sánh bằng hai người kia.
Nhưng chính trong tình huống này, Vương Phượng Cử dứt khoát đầu quân vào trận doanh của Dương Duy Thiên.
Khi đó chuyện này bị truyền miệng như câu truyện cười trong huyện Võ Đức, mọi người đều nói vị Phó Chủ tịch huyện Vương này muốn tìm chỗ dựa tới mức hóa điên rồi, từ bỏ hai đại thần không đầu quân, lại đi tìm Dương Duy Thiên, lẽ nào y không biết vị Chủ tịch huyện Dương Duy Thiên này không biết lúc nào bỏ của chạy lấy người sao?
Ba năm sau, tất cả mọi người không cười nổi nữa.
Vương Phượng Cử một bước trở thành phó Chủ tịch huyện có quyền thế nhất sau Tần Quốc Đồng ở trong chính quyền huyện. Mặc dù khi đó không phải ủy viên thường vụ, nhưng thanh thế bên trong chính quyền huyện, tuyệt đối không kém gì phó chủ tịch thường vụ huyện Tần Quốc Đồng này.
Nguyên nhân rất đơn giản, Dương Duy Thiên đứng vững ở huyện Võ Đức. Với tư cách là Chủ tịch huyện, y có quyền không chế tuyệt đối trong việc phân công phó Chủ tịch huyện trong chính quyền huyện, điểm này ngay cả Nghiêm Vọng Tung cũng không can thiệp vào, hơn nữa Nghiêm Vọng Tung cũng không phải kiểu Bí thư Huyện ủy thích can thiệp vào việc của chính quyền.
Cho nên, dưới sự điều chỉnh không ngừng của Dương Duy Thiên, Vương Phượng Cử dần dần từ vị trí phó Chủ tịch huyện đứng chót, phân quản văn hóa giáo dục vệ sinh, trở thành nhân vật thứ tư có thực quyền trong chính quyền huyện, chỉ kém Dương Duy Thiên và hai phó Chủ tịch thường vụ.
Quá trình này, lại khiến địa vị của Vương Phượng Cử trong toàn huyện Võ Đức, xảy ra thay đổi long trời lở đất. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, mặc dù y không phải là ủy viên thường vụ Huyện ủy, nhưng lại có sức ảnh hưởng không kém cạnh gì đám ủy viên, dù sao cho dù nói như nào, Chủ tịch Huyện Dương Duy Thiên tin dùng y, vậy địa vị của y trong chính quyền huyện sẽ không bị dao động, quyền lực vào tay y, cũng sẽ không thay đổi.
Mà trong lần điều chỉnh bộ máy Huyện ủy lần trước, Tần Quốc Đồng trở thành Chủ tịch huyện, nhưng dưới sự đề cử của Dương Duy Thiên, Vương Phượng Cử cũng trở Thành ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Bởi vì chỉ có như vậy, Dương Duy Thiên mới có thể bảo đảm sức ảnh hưởng của mình không kém hơn Tần Quốc Đồng.
Phó Chủ tịch thường vụ huyện Vũ Đức vốn cũng là người của Dương Duy Thiên, nhưng đúng vào mấy ngày Từ Quân Nhiên đi tỉnh thành, trong thành phố đột nhiên phát văn kiện xuống, Trưởng ban tổ chức Thành ủy Hoàng Tử Tề đích thân tới huyện Võ Đức tuyên bố điều chỉnh cán bộ, điều nguyên trưởng phòng phòng tổng hợp bốn văn phòng Thành ủy Thịnh Chư Thạch làm phó Chủ tịch thường vụ huyện.
Như vậy, tác dụng của Vương Phượng Cử, đối với Dương Duy Thiên mà nói lại càng quan trọng hơn.
Đã có tầng quan hệ này, hai người nói chuyện cũng không khách sáo nhiều nữa, Vương Phượng Cử vừa nghe nói Dương Duy Thiên muốn làm văn phòng gì đó, lập tức cảm thấy có chút không thỏa đáng, sau khi tan họp, trực tiếp tới văn phòng của Dương Duy Thiên, dù sao vừa rồi trên hội nghị thường vụ chẳng qua chỉ là một động thái kiến nghị, còn chưa chính thức hình thành văn bản, tất cả đều có thể cứu vãn được.
Dương Duy Thiên nhìn về phía Vương Phượng Cử:
- Lão vương, anh có ý kiến gì? Nói một chút coi
Đối với tâm phúc này, y vẫn khá tin tưởng đấy.
Vương Phượng Cử cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Bí thư, tôi không có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy, chúng ta có thể mượn thế hiện tại, bỏ chút công sức về mặt tổ chức nhân sự, sẽ tốt hơn việc làm văn phòng phát triển kinh tế và kế hoạch tổng hợp, thứ đồ nghiên cứu, tóm lại không thực tế lắm.
Suy nghĩ của y rất đơn giản, vừa rồi Trưởng ban tổ chức Phục Túy chẳng khác gì đã nhận ân tình của Dương Duy Thiên, hơn nữa có sự ủng hộ của lãnh đạo Thành ủy, Dương Duy Thiên hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội lần này, điều chỉnh nhân sự cán bộ trong huyện, nhanh chóng mở rộng lực ảnh hưởng trong chính quyền huyện, khống chế cục diện trong huyện, chứ không phải giống như hiện tại, phải bị người khác áp chế.
Có thể nói, đây là y nghĩ cho Dương Duy Thiên, vì Vương Phượng Cử hiểu rất rõ, lợi ích của mình thống nhất với lợi ích của Dương Duy Thiên, chỉ cần Dương Duy Thiên có thể nắm được đại cục huyện Võ Đức, vậy quyền lực trong tay mình sẽ không bị thu nhỏ, còn hễ Dương Duy Thiên mất đi khả năng khống chế đối với huyện Võ Đức, vậy kết quả cuối cùng, đó chính là đại tướng Dương hệ như mình cũng sẽ bị người ta áp chế, thậm chí là bị đẩy vào lãnh cung.
Người bên trong quan trường, một khi có được quyền lực, thì rất quý trọng, sợ nhất là cảm giác mất đi quyền lực. cảm giác bất ngờ từ trên trời rơi xuống đất rất không thoải mái, thậm chí còn khiến người ta thấy khó thở, Vương Phượng Cử bị người ta lạnh nhạt bao lâu mới có được địa vị hiện tại, bất luận như nào y cũng không muốn mất đi quyền lực trong tay.
Dương Duy Thiên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, lấy ra một điếu thuốc, châm, yên lặng hút.
- Bí thư, ngài nghĩ lại.
Thấy Dương Duy Thiên không tỏ thái độ gì, Vương Phượng Cử lo lắng nói.
Khẽ nhả ra một vòng khói, Dương Duy Thiên từ từ bắn ra một ít tàn thuốc, không chút hoang mang nói với Vương Phượng Cử:
- Lão Vương, anh cảm thấy, kinh tế hiện tại của huyện Võ Đức chúng ta, cần cái gì?
Vương Phượng Cử sững sờ, lập tức lắc đầu:
- Tôi không biết, với người khác tôi có thể ba hoa được, nhưng với ngài tôi có gì nói đó, chính sách của bên trên nhìn có vẻ không tồi, nhưng thao tác trên thực tế, tôi không có kinh nghiệm gì, cũng không biết nên phát triển như nào.
Gật gật đầu, Dương Duy Thiên cười nói:
- Con người anh, tôi thích một điểm, có sao nói vậy, không nói dối.
Nói xong, y thở dài, có chút thổn thức:
- Đáng tiếc, rất nhiều đồng chí của chúng ta, hiện tại đã bắt đầu biết nói dối, nói lời khách sáo rồi.
Dương Duy Thiên dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt mình, một cái, hai cái, rất có tiết tấu.
Vương Phượng Cử nghe lời này của Dương Duy Thiên, hồi lâu không lên tiếng, chỉ yên lặng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Y theo Dương Duy Thiên hơn ba năm, từ vị trí phó Chủ tịch xếp cuối trong chính quyền huyện, tới hiện tại là phó Chủ tịch thường vụ, những kinh nghiệm tích lũy được trong thời gian này quả thật quá nhiều, Vương Phượng Cử hiểu rất rõ lời này của Dương Duy Thiên rốt cuộc có ý gì, và chỉ vào ai.
Không thể không nói, Dương Duy Thiên nói không sai.
Hiện tại trong số cán bộ huyện Vũ Đức, thực sự xảy ra tình trạng này, có một vài người cùng với việc thăng chức, và sự thay đổi môi trường xung quanh, dần dần bắt đầu bị quyền lực trong tay ăn mòn. Bọn họ không còn quan tâm bản thân làm được bao nhiêu việc vì quần chúng, mà chỉ cân nhắc bản thân có thể có được bao nhiêu lợi ích từ một số chuyện.
Xuất phát điểm thay đổi, phương thức làm việc đương nhiên cũng thay đổi.
Cái mông quyết định cái đầu, những lời này tuy thô tục, nhưng rất có lý.
Một cán bộ trong đầu toàn ý nghĩ tranh quyền đoạt lợi, đương nhiên sẽ không có thời gian nghĩ tới việc làm sao để nâng cao mức sống của nhân dân.
Giống như Tần Quốc Đồng, chuyên tâm tranh đấu chính trị, nhưng lại dốt nặng về mảng kinh tế, làm Chủ tịch huyện lâu như vậy, ngoài mở vài lần hội nghị, rồi làm một vài công trình bề ngoài, căn bản không đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nghĩ cách làm sao để làm giàu cho dân chúng có cuộc sống khó khăn.
Mà người như vậy, vẫn còn đứng ở địa vị cao, nói chuyện vì nước vì dân trong phòng họp lớn như vậy, đối diện với sự chất vấn của cấp trên, một mực vòng vo, nói trong vòng mấy năm mấy năm sẽ phát triển kinh tế huyện, thực sự lại là một thứ cực kì khiến người ta thấy bị châm chọc không lời nào diễn tả được
- Bí thư Dương, ý của ngài, văn phòng này chính là để thay đổi tình hình phát triển kinh tế trong huyện sao?
Hồi lâu sau, Vương Phượng Cử nhìn về phía Dương Duy Thiên, hỏi dò. Y là tâm phúc của Dương Duy Thiên, đương nhiên có chỗ hơn người, rất nhanh liền nghĩ tới một khả năng.
Dương Duy Thiên cười cười, hỏi ngược:
- Anh cảm thấy, nếu kinh tế huyện ta muốn phát triển, phải dựa vào cái gì?
Khổ sở nghĩ một hồi, Vương Phượng Cử bất đắc dĩ lắc đầu;
- Không biết, có lẽ cần dựa vào mấy nhà máy trong huyện.
Nói xong, chính y cũng nhịn không được bật cười, huyện Võ Đức tổng cộng có được mấy cái nhà xưởng, ngoài thành phố quản, trong huyện chỉ trực tiếp quản ba cái. Ngoài nhà máy bia ra thì đều đang ở vào tình trạng thua lỗ, mà nhà nhà máy bia, nghe nói gần đây lợi nhuận cũng rất kém, miễn cưỡng duy trì thôi.
Muốn dựa vào mấy tàn binh bại tướng này để phát triển kinh tế huyện Võ Đức, chỉ e người hơi có đầu óc kinh tế cũng có thể nhìn ra là chuyện hoang đường viển vông. Vương Phượng Cử không phải người ngoài ngành kinh tế như Tần Quốc Đồng. Mặc dù y không xuất thân chính quy, nhưng cũng là người chăm chỉ làm việc, có kiến thức tỉnh táo về hiện trạng của huyện Võ Đức, đương nhiên biết mình vừa nói một chuyện buồn cười đến mức nào.
Quả nhiên, ngay sau khi Vương Phượng Cử nói xong câu đó, Dương Duy Thiên khẽ lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Tôi và anh không phải người ngoài, người khác không biết, chúng ta cũng không biết sao? Mấy nhà máy trong huyện, không gây thêm rắc rối cho huyện đã là tốt lắm rồi, hy vọng họ thúc đẩy kinh tế huyện? Haha ngược lại chẳng bằng hi vọng nhà máy bia có thể khởi tử hồi sinh
- Vậy ý của ngài là?
Vương Phượng Cử nghe Dương Duy Thiên nói xong, thoáng chút nghi hoặc hỏi.
Dương Duy Thiên vừa cười, từ từ thốt ra tên một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận