Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 806. Chân tướng.

Từ Quân Nhiên ngồi trong phòng làm việc của Trần Kiệt đối diện với gương mặt cẩn thận của Khương Lỗi.
- Trần Sảnh, hai sự việc này có liên quan gì đến vụ án giết Trần Tiến Dã không?
Từ Quân Nhiên mặt đần ra không nói được gì. Thà là mất hồ sơ vụ án còn đễ nói nhưng Tề Quốc Phú bị chết do tai nạn xe chứ không liên quan gì đến vụ án này cả.
Mặc dù Khương Lỗi báo cáo tình hình làm cho hắn cảm thấy rất hứng thú. Nhưng sự việc này dường như không có liên quan nhiều đến việc của Trần Tiến Dã. Nếu như không có quan hệ gì vậy việc Trần Kiệt lo lắng không yên gọi mình từ trụ sở Tỉnh ủy về, đây quả là chuyện bé xé ra to.
Trần Kiệt cười ngượng một chút, thấp giọng nói:
- Lẽ nào anh không biết Trình Tiến Dã và Tiêu Chính đã từng cạnh tranh để ngồi vào ghế Chủ tịch thành phố sao?
Nghe anh ta nói vậy, Từ Quân Nhiên lập tức ngây người ra.
Theo sự phát triển của thời đại đội ngũ cán bộ càng ngày càng phình ra, lăn lộn chốn quan trường không chỉ tồn tại việc chém giết nhau vì quyền lợi mà còn có việc tranh đoạt địa vị. Thường nói: quan lớn hơn một cấp thì đè chết người. Nếu như không muốn bị ép chết thì cần phải nỗ lực leo lên. Người sống trong chốn quan trường thân bất do kỷ, đã không làm quan thì thôi nhưng một khi đã làm quan thì đối với “Tiến bộ” càng cần yêu cầu mãnh liệt hơn. Nhưng sự câu kết sắp xếp của người làm quan là: “đỉnh bảo tháp”. Hình dạng, càng ngày càng bò lên cao. Khu vực càng hẹp thì vị trí càng ít thì sẽ càng khó khăn hơn. Khi có một vị trí trống lập tức không biết có biết bao nhiêu người ngấp nghé.
Năm đó nếu như nói hai người Trình Tiến Dã và Tiêu Chính tranh giành ghế Chủ tịch thành phố Bảo Tháp. Vậy thì quan hệ giữa hai người bọn họ ngược lại tồn tại mâu thuẫn rất lớn.
Thế nhưng Từ Quân Nhiên vẫn thấy có chút lạ kỳ. Nếu chỉ vì vậy mà nghi ngờ Tiêu Chính vậy thì thật là quá đáng.
Trong phòng làm việc lúc này chỉ có ba người là: Từ Quân Nhiên, Trần Kiệt và Khương Lỗi cho nên Từ Quân Nhiên nói chuyện cũng tự nhên hơn. Hắn nhìn về phía Trần Kiệt khẽ lắc đầu nói:
- Giám đốc Trần, tình hình này tôi thấy cũng không có vấn đề gì đúng không? Anh và tôi đều hiểu nghi ngờ một người không thể chỉ nhìn vào động cơ.
Trần Kiệt cười ngượng một cái. Hắn hiểu ý của Từ Quân Nhiên cần phải có chứng cứ. Nếu tùy tiện nghi ngờ một cán bộ cấp Phó bộ, đường đường là người đứng đầu thành phố là thủ phủ của một tỉnh là điều không thể nào. Nói cho cùng xét về thứ bậc hành chính thì Tiêu Chính cũng là Ủy viên tỉnh ủy.
Khương Lỗi đứng một bên lắng nghe, cuối cùng cũng mở miệng nói với Từ Quân Nhiên:
- Trưởng Phòng Từ, tôi và Ngạc Đào đã nắm được trong tay chứng cứ.
- Cái gì?
Sắc mặt của Từ Quân Nhiên bỗng chốc thay đổi, chằm chằm nhìn vào Khương Lỗi hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Khương Lỗi giải thích:
- Sự việc là như thế này: Sau khi tiến hành điều tra chúng tôi phát hiện tập tài liệu mà Cục Cơ yếu bị mất chính là tập hồ sơ từ khi Chủ tịch thành phố Tiêu vẫn còn đảm nhận chức Phó chủ tịch thường vụ thành phố. Chủ yếu là ông ấy phụ trách công việc trong kho lương. Tình hình cụ thể tuy không rõ lắm nhưng tôi và Ngạc Đào đều cảm thấy là có liên quan đến vụ án cháy kho lương năm đó.
Từ Quân Nhiên nhíu mày nói:
- Kho lương bị cháy?
Trần Kiệt ngồi bên cạnh giải thích:
- Năm đó, hai kho lương của thành phố Đông Hải cùng lúc bốc cháy đã tạo lên thiệt hại to lớn về kinh tế.
- Việc này thì có liên quan gì đến Tiêu Chính?
Từ Quân Nhiên cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Trần Kiệt ngượng cười nói:
- Năm đó, Tiêu Chính phụ trách quản lý kho lương thực. Vốn dĩ năm đó có lời đồn đại kho dự trữ lương thực quốc gia sớm đã trống giỗng. Nhưng sau khi xảy ra hỏa hoạn thì không còn chứng cứ gì cả. Chuyện này cũng không giải quyết được gì cả.
Nghe đến đây, Từ Quân Nhiên không thể bình tĩnh được nữa. Hắn nhìn sang Khương Lỗi, trầm giọng hỏi:
- Ý của cậu là, Trình Tiến Dã gặp rắc rối từ chuyện này?
Trước kia hắn thật sự vẫn chưa biết được chuyện hai thường vụ Thành ủy Thành phố Đông Hải chết cùng một lúc.
Giờ thì xem ra, trong chuyện này nhất định là có mờ ám gì đó.
Trần Kiệt cầm trên bàn làm việc một tập tài liệu đưa cho Từ Quân Nhiên trầm giọng nói:
- Đây là tài liệu quan trọng do bọn người Khương Lỗi điều tra được. Tôi không dám một mình đưa ra quyết định. Trưởng phòng Từ tôi biết anh là người có bản lĩnh mong anh hãy chuyển giúp tôi phần tài liệu này cho Bí thư Phương Chính.
Cầm tập tài liệu trong tay, Từ Quân Nhiên cúi đầu xem một chút rồi bỗng nhiên đứng dậy.
- Tôi sẽ lập tức trở về trụ sở Tỉnh Ủy.
Từ Quân Nhiên trầm giọng nói với Trần Kiệt và Khương Lỗi.
………………………
………………………
Không đến một giờ đồng hồ sau Từ Quân Nhiên đã đứng trước mặt Phương Chính đưa phần tài liệu cho ông và nghiêm túc nói:
- Bí thư, đây là chứng cứ do đồng chí điều tra trinh thám của Thành phố Đông Hải điều tra được.
Phương Chính cầm lấy tài liệu, chỉ nhìn một lúc, sắc mặt ông trở lên rất nghiêm nghị.
Sau một hồi lâu, Phương Chính để tài liệu xuống, quay sang nói với Từ Quân Nhiên nói:
- Tiểu Từ, cậu thấy phần tư liệu này có bao nhiêu phần trăm là thật bao nhiêu phần trăm là thật?
Từ Quân Nhiên nghĩ một lúc nói:
- Tôi nghĩ rằng rất có thể là thật.
- Oh?
Phương Chính có chút kinh ngạc nhìn về phía Từ Quân Nhiên nói:
- Tại sao cậu lại nói như vậy?
Từ Quân Nhiên giải thích:
- Thứ nhất, Tiêu Chính thừa nhận có mâu thuẫn với Trình Tiến Dã, Trình Tiến Dã và Tề Quốc Phú người chết trước người chết sau, đều xảy ra sau khi mất phần tư liệu của kho lương thực. Giám đốc Trần Kiệt đã từng cho người đi điều tra. Khi mà tất cả mọi người đều vội đi thăm mẹ của Tiêu Chính thì Tề Quốc Phú lại không hề đi. Mà lại mượn danh nghĩa ở lại trông coi Thành ủy và làm không ít chuyện mờ ám. Trong khoảng thời gian đó, ông ta rất thân thiết với Trình Tiến Dã.
Phương Chính gật gật đầu:
- Vậy ý của cậu là, tai nạn xe của Tề Quốc Phú không phải là tai nạn.
Từ Quân Nhiên ừ một tiếng nói:
- Hai đồng chí của Đội cảnh sát hình sự Thành phố Đông Hải đã điều tra và phát hiện Tề Quốc Phú chết vì tai nạn xe, nhưng khi xảy ra chuyện vị trí chiếc xe của ông ta cho thấy phanh xe đã bị người khác dở trò, cho nên xe của ông ta mới bị lao xuống chính giữa của khe suối.
Khuôn mặt của Phương Chính bỗng nhiên trở lên tái nhợt, sau lưng ông ta liên tiếp xảy ra chuyện như vậy, gan của một số người quả thật là quá to.
- Nếu đã như thế, vậy cậu cho rằng vụ án của Trình Tiến Dã và những chuyện này có liên quan gì không?
Nhìn Từ Quân Nhiên, Phương Chính hỏi vấn đề cuối cùng.
Từ Quân Nhiên đáp:
- Lúc trước tôi có đi cùng thủ trưởng tới hiện trường, có thể nói nơi đó rất hỗn loạn, căn bản là không giống hiện trường báo thù ngược lại giống cướp bóc. Bởi vì kẻ phạm tội lật tung nhà của Trình Tiến Dã lên. Lúc mới bắt đầu tôi còn tưởng là đánh nhau. Thế nhưng đồng chí của Cục thành phố nói cho tôi biết. Vào Trình gia ít nhất là có ba người. Trong đó còn có người mà Trình Tiến Dã biết. Nếu không ông ta không thể rót trà cho đối phương. Điều này làm tôi có chút nghi ngờ. Thế nhưng sau khi nói chuyện với một đồng chí ở Thành phố Đông Hải, tôi mới phát hiện có điều bất thường, bởi vì những người kia căn bản không phải là trộm cướp. Bọn chúng rõ ràng là muốn tìm đồ đạc gì đó.
- Tìm đồ?
Phương Chính tỏ ra rất kinh ngạc. Ông ta không hiểu ý của Từ Quân Nhiên là gì?
Từ Quân Nhiên trầm giọng nói:
- Bọn họ tìm tập tài liệu đó! Tập tài liệu nói về tình trạng thật của kho lương thực!
Thái độ của Phương Chính bỗng chốc thay đổi, ông ta thốt lên:
- Ý của cậu là tập văn kiện của Cục Cơ yếu bị mất là do Trình Tiến Dã cho người đến đánh cắp?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, nói đúng hơn thì là Trình Tiến Dã và Tề Quốc Phú liên kết làm chuyện đó. Bọn họ dựa vào chuyện này ép Tiêu Chính vào khuôn khổ nhưng lại không nghĩ đến Tiêu Chính không phải là người dễ bị uy hiếp, bí quá hóa liều bọn chúng phải cho người giết người diệt khẩu.
Phương Chính trầm ngâm, Từ Quân Nhiên nói đến những thứ đó đều là nội dung trong tập tài liệu. Đối với ông ta mà nói đây không chỉ là một quả bom.
- Thủ trưởng, lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán thì ắt sẽ loạn.
Từ Quân Nhiên thấy Phương Chính trầm ngâm không nói gì nhịn không được liền nói. Phương Chính là tâm phúc do một tay Chủ tịch tỉnh Tưởng Phương Trùng đề bạt. Nếu như có thể hạ được Tiêu Chính thì sẽ mở ra được cục diện mới cho Phương Chính ở tỉnh Đông Hải quả là có nhiều tác dụng. Bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy lần sau không biết sẽ phải đợi đến lúc nào.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu được Phương Chính đang lưỡng lự điều gì. Nói cho cùng nếu chuyện này bị khơi ra cũng giống như việc khai chiến giữa hai người Phương Chính và Tưởng Phương Trùng. Ông ấy lo lắng không thể trong một lần hạ gục được Phương Chính. Đến lúc đó nhất định sẽ nhận được phản kích từ Tưởng Phương Trùng. Cái vị Chủ tịch tỉnh Tưởng không phải là một cái đèn bị khô dầu. Chỉ cần cho ông ta cơ hội chưa biết chừng người chịu thiệt sẽ là mình.
Sau một hồi lâu, Từ Quân Nhiên thấy Phương Chính cắn môi ngẩng mặt lên nói với mình:
- Cậu chuẩn bị đi, mời Bí thư Chính ủy Pháp luật Ủy Điền và Cố Bí thư của Ban kỷ luật thanh tra đến đây. Ngoài ra, thông báo cho tất cả thường ủy 4h chiều nay tất cả thưởng ủy có mặt tại phòng họp. Khẩn cấp triệu tập cuộc họp thường ủy có việc quan trọng cần thảo luận.
Từ Quân Nhiên hiểu rằng cuối cùng thì Phương Chính cũng hạ quyết tâm quyết đấu một trận với Tưởng Phương.
Cất bước rời khỏi phòng làm việc của Phương Chính Từ Quân Nhiên liền gọi điện thoại cho Bí thư Chính ủy Pháp luật Ủy Điền và Bí thư Cố của Ban kỷ luật thanh tra nói Bí thư mời bọn họ đến có chuyện cần thương lượng.
Sau đó, lại lần lượt gọi điện thoại thông báo cho những Thường vụ Tỉnh ủy khác bốn giờ chiều nay triệu tập hội nghị thường ủy.
Còn về phía trưởng thư ký Trần Tuấn Nho, Từ Quân Nhiên sẽ tự mình đến thông báo. Gần đây, Trần Tuấn Nho rất thật thà. Kể từ lần trước sau khi Phương Chính không tuân theo sự điều tra cơ sở của hắn. Trần Tuấn Nho cuối cùng cũng ý thức được người đứng đầu cái tỉnh này không phải mình muốn động đến là động đến được, cho nên gần đây vẫn luôn phải cụp đuôi lại làm người.
Từ Quân Nhiên đến trước cửa phòng làm việc của Trần Tuấn Nho, giơ tay lên gõ cốc cốc cốc ba cái thể hiện sự lễ phép. Nói cho cùng, mình cũng là cấp dưới của Trần Tuấn Nho. Cho dù hiện tại người ta không được lòng của Bí thư nhưng vẫn là Thường vụ tỉnh ủy cấp phó bộ. Từ Quân Nhiên nhất định phải tôn trọng ông ta.
- Mời vào.
Từ trong phòng làm việc phát ra tiếng nói của Trần Tuấn Nho. Lúc này Từ Quân Nhiên mới đấy cửa bước vào.
- Xin chào, trưởng thư ký.
Từ Quân Nhiên cung kính chào Trần Tuấn Nho.
Trần Tuấn Nho ngẩng đầu lên nhìn thấy Từ Quân Nhiên hơi sững sờ:
- Tiểu Từ đến rồi, có chuyện gì không?
Ông ấy không ngốc, bình thường Từ Quân Nhiên cũng biết vì sao mình không thích ông ta. Rất ít khi đến phòng làm việc của ông ta nhưng hôm nay đột nhiên lại tự tìm đến nhất định là có việc gì đó.
Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, Bí thư bảo tôi thông báo đến ông 4h chiều triệu tập khẩn cấp cuộc họp thường ủy, có việc quan trọng cần nghiên cứu.
Đây là đặc quyền của người đứng đầu tỉnh ủy. Ngoại trừ người đứng đầu những người khác chỉ có quyền đề nghị mở cuộc họp thường thường ủy mà không có quyền yêu cầu người khác tham gia cuộc họp thường ủy.
Trần Tuấn Nho đứng người, khuôn mặt lập tức biến sắc im lặng trầm tư suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận