Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 599: Cảnh sát và tội phạm cấu kết.

- Tôi nói lại lần nữa. Xin lỗi.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên vô cùng nghiêm túc. Chân hắn lại hơi đè xuống. Kẻ kia lại rên lên thảm thiết. Những kẻ khác sợ ném chuột vỡ bình đều không dám tiếp cận.
Tên thanh niên bị Từ Quân Nhiên đâm dao vào cánh tay đã không dám động đậy. Hắn chỉ biết dùng tay bịt miệng vết thương, miệng không ngừng rên rỉ kêu đau.
Tên thanh niên tóc dài bị giẫm mặt mũi lem luốc. Lúc này, gã cũng không còn nhịn thêm được nữa, nghiến răng mở miệng:
- Xin lỗi.
- Mày chưa ăn cơm à? Nói bé thế.
Từ Quân Nhiên cất giọng nhàn nhạt. Chân hắn vẫn không bỏ ra.
- Xin lỗi.
Lần này thì tiếng nói lại rất lớn, dường như tất cả những người có mặt ở cổng đều nghe thấy.
Từ Quân Nhiên lạnh lùng nhìn đối phương rồi bỏ chân ra. Hắn quay người đi tới bên Thôi Tú Anh và đám bạn của cô, nói:
- Đi thôi.
Sau một hồi ầm ĩ như vậy, vũ trường đã yên tĩnh. Có rất nhiều người đều nhìn về phía Từ Quân Nhiên và đám người đi cùng hắn. Lý do chủ yếu vì Từ Quân Nhiên ra đòn lợi hại quá. Chỉ chốc lát mà hạ được hai đối thủ, thậm chí đánh cả được đối thủ có vũ khí quỳ rạp xuống đất. Thân thủ như thế này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng đây cũng chỉ là khúc nhạc đệm chuyển bài. Chỉ lát sau, tiếng nhạc lại vang lên, mọi người lại bắt đầu nhảy nhót.
- Người anh em, các cậu đi mau thôi. Những người này không dễ dây vào đâu.
Khi Từ Quân Nhiên và Thôi Tú Anh vừa ngồi xuống, một người đàn ông trung niên ngồi bàn ngay cạnh đó khẽ nói với hắn.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Cám ơn đại ca. Không việc gì đâu.
Tuy đám côn đồ đã đi mất ba tên, nhưng hai tên còn lại vẫn ngồi nguyên đó không rời đi. Từ Quân Nhiên cũng chẳng để ý tới bọn chúng. Dù luận văn hay võ thì hắn cũng chẳng sợ.
Lúc này, Lâm Viễn cũng khảng khái gọi phục vụ mang rượu tới. Tiểu Hoa, Trương Mai và mấy người kéo Thôi Tú Anh hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Những người khác cũng không để tâm mấy đến chuyện này. Chỉ có Lâm Viễn, công tử con phó chủ tịch thành phố ở đây thì chẳng có việc gì khó cả.
Bia được đưa tới rất nhanh. Mọi người vừa uống vừa nói chuyện. Mấy cậu thanh niên hoạt bát liền hò hét kêu mọi người ra nhảy cho vui. Đám người Tiểu Hoa đều đã đi xuống cả, chỉ Thôi Tú Anh không muốn rời khỏi Từ Quân Nhiên. Cô ngồi yên vịn tay vào cánh tay hắn. Nếu giờ bình tĩnh nói thẳng ra thì vừa rồi trong lúc Từ Quân Nhiên đánh nhau, cô đã rất kích động. Cô có cảm giác đang là nữ nhân vật chính trong màn anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu không, cô cũng sẽ không vì thích mà dựa dẫm vào hắn. Đến hôm nay, cảm giác lãng mạn trong lòng cô đã được thỏa mãn hoàn toàn.
- Anh ấy là chủ tịch huyện, một vị quan chức cao mà lại đánh nhau chỉ vì mình.
Chỉ nghĩ đến đây nhịp tim của Thôi Tú Anh đã tăng vài phần.
Từ Quân Nhiên không đi xuống tham gia nhảy cùng mọi người. Hắn không phải loại người thích ồn ào. Hắn dứt khoát cùng Thôi Tú Anh ngồi nguyên trên sô pha nói chuyện. Thi thoảng nhìn về phía cửa, Từ Quân Nhiên cũng ước chừng mấy thanh niên kia đã tìm được viện binh tới. Dù sao bị hắn đánh cho một trận như thế, bọn này chưa chắc đã chịu bỏ qua.
Hơn mười phút sau, cửa ra vào vang lên những tiếng huyên náo. Từ Quân Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người đội mũ cảnh sát đi vào. Hai tên trong nhóm vừa đánh nhau với hắn vội vàng chạy tới nói vài câu. Sau đó, cả nhóm người liền xông đến phía hắn.
Trong vũ trường đột nhiên lại yên tĩnh thêm lần nữa. Tất cả mọi người đều nhìn về phía phía này, trong lòng thầm nhủ chắc chắn Từ Quân Nhiên lần này toi rồi. Dù sao họ cũng tận mắt chứng kiến tên thanh niên tóc dài đã bị đánh ở đây, sau đó lại đi tìm người xử lý đối phương.
Từ Quân Nhiên lại cười khổ lắc đầu. Trong lòng hắn tự nhủ bọn này thật sự không bao giờ ngẩng mặt lên được với đời. Thủ đoạn này quả thật quá trẻ con.
- Đúng hắn đấy. Hắn đánh người bị thương.
Tên thanh niên đi đầu là tên đầu trọc. Gã chỉ thẳng về phía Từ Quân Nhiên nói to.
Hai cảnh sát đi tới trước mặt Từ Quân Nhiên. Một người trẻ hơn cất giọng quát:
- Cậu. Đứng dậy.
Từ Quân Nhiên không để ý tới đối phương mà lạnh lùng hỏi ngược lại:
- Có chuyện gì hả?
Hắn không phạm pháp, đương nhiên không quan tâm tới cảnh sát.
Thời đại này cảnh sát còn chưa cứng bằng cảnh sát thời sau. Hơn thế, xung quanh mọi người còn có bao ánh mắt nhìn vào nên bọn họ cũng không dám dùng bạo lực chấp pháp. Viên cảnh sát lớn tuổi hơn nhìn Từ Quân Nhiên, y chậm rãi nói:
- Có người báo cảnh sát rằng cậu đánh người bị thương, còn dùng dao. Cậu cùng tôi về sở một chuyến đi.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Các anh đang làm gì? Tôi vì sao mà phải đi cùng các anh?
Sắc mặt viên cảnh sát đó lập tức trở nên khó coi. Y làm cảnh sát nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người cứng đầu thế này:
- Cậu nhìn rõ rồi. Chúng tôi là cảnh sát.
Từ Quân Nhiên cười nhạt, nói:
- Mặc đồng phục thì nói là cảnh sát à. Thế nếu tôi mặc quân phục thì có phải là tướng quân không?
Nói xong, hắn đưa tay nói:
- Giấy chứng nhận đâu. Tôi muốn xem.
Mọi người nghe xong đều thấy rất vui. Trong lòng họ đều nghĩ anh chàng này thật là ngang ngược. Đánh người ta đã đành giờ lại có thái độ như thế này với công an, to gan cũng chỉ thế này là cùng.
Tiểu Hoa lo lắng kéo Thôi Tú Anh, nói khẽ:
- Mau bảo anh Từ đừng nói nữa. Dù là chủ tịch huyện nhưng vào đồn công an …
Cô sợ hãi có người đứng sau hạ độc Từ Quân Nhiên. Thôi Tú Anh chỉ mỉm cười. Cô luôn có một cảm giác sùng bái mù quáng trước Từ Quân Nhiên. Đối với cô, chẳng có việc gì mà Từ Quân Nhiên không làm được cả. Vả lại, nếu khó khăn quá thì chỉ cần nói rõ mình là ai mà. Mấy viên cảnh sát này dù to gan tới mấy cũng chẳng dám làm gì một cán bộ cấp phòng như hắn.
Cách hành xử phách lối của Từ Quân Nhiên khiến hai cảnh sát kia không làm thế nào. Bình thường bọn họ dọa dân đã quen, giờ tự nhiên có người lại chẳng coi bọn chúng ra gì, đương nhiên, cả hai đều cảm thấy vô cùng mất mặt. Hơn nữa, bốn phía lại có bao nhiêu người đang nhìn vào.
Người nhân viên cảnh sát kia không nói thêm lời nào. Gã cầm lấy chiếc còng tay tiến lên chụp lấy tay Từ Quân Nhiên. Gã có ý muốn bắt hắn luôn.
Từ Quân Nhiên lạnh lùng nhìn đối phương, thản nhiên nói:
- Cậu cũng phải cẩn thận một chút. Nếu đã đeo cái này vào tay tôi, muốn tháo ra là phải trả giá đấy.
Người đó bị thái độ lạnh lùng của Từ Quân Nhiên chọc giận liền nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ chỉ đủ cho mấy người bọn họ nghe thấy:
- Đeo lên thì làm sao. Đợi ngươi về đến đồn công an, anh đây sẽ cho cậu tan tành xác pháo.
Từ Quân Nhiên cười lạnh giơ tay ra, nói:
- Được. tôi đợi cậu.
Hắn giờ đã có chủ ý. Không làm lớn một trận không được. Từ Quân Nhiên muốn xem xem nước Song Tề sâu như thế nào.
Viên cảnh sát không nghĩ nhiều được thế. Gã lấy còng tay chụp vào tay Từ Quân Nhiên. Thấy chiếc còng đã sắp chụp lấy tay Từ Quân Nhiên, viên cảnh sát lớn tuổi hơn đột nhiên nhìn thấy khóe miệng nhếch lên một cái cười của hắn. Đột nhiên thấy cảnh giác, y liền vội vàng kéo đồng nghiệp của mình lại, khẽ nói:
- Gượm đã.
Nói xong, y ngẩng đầu nhìn về phía Từ Quân Nhiên, nói giọng chân thành:
- Đồng chí, phiền đồng chí phối hợp với chúng tôi làm nhiệm vụ điều tra. Được không?
Dù sao cũng là cảnh sát lâu năm làm việc phải theo pháp luật. Nói thẳng ra là y có kinh nghiệm đầy mình. Có thể hiện giờ y không biết thân phận của người thanh niên này là ai, nhưng những kinh nghiệm lăn lộn bao nhiêu năm ở cơ sở đã bảo viên cảnh sát lão đời này rằng hắn chắc chắn có chỗ dựa. Nếu không, người ta không thể nghênh ngang như vậy được. Chỉ nói riêng mỗi việc những người đi cùng không mấy ai để ý tới việc đang xảy ra thôi cũng biết rồi. Thậm chí, gã thanh niên cầm ly rượu còn mỉm cười thoải mái tỏ vẻ rất có hứng thú xem kịch hay.
Rõ ràng, người ta đang muốn xem mình diễn kịch.
Tục ngữ có câu, nhà có người già như có bảo vật. Cũng có nghĩa rằng nhà có người làm to cũng coi như có báu vật cầm tay. Điều này thực sự đúng trong nhiều ngành nhiều việc. Đối với kinh nghiệm của một người đi trước, đây là một điều rất quan trọng.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua viên cảnh sát nhiều tuổi hơn. Hắn cười cười nói với viên cảnh sát trẻ tuổi:
- Cậu phải cám ơn tiền bối của mình. Nếu không, có thể cậu không mặc được bộ cảnh sát này đâu.
Khi nói điều này, ngữ khí và nét mặt của Từ Quân Nhiên đột nhiên thay đổi hẳn. Nếu nói vừa rồi hắn dùng lời nói sắc bén thì hiện giờ đây Từ Quân Nhiên lại đang đứng trên núi cao. Không chỉ đứng trên đó, hắn còn khiến cho hai viên cảnh sát không nói nên lời. Hắn khiến họ cảm thấy như đang đứng trước một tòa núi sừng sững vậy.
Từ kiếp trước tới kiếp này, bao nhiêu năm cầm quyền hành trong tay, trên người Từ Quân Nhiên đương nhiên có cái quan uy này.
- Cái đó. Đồng chí. Chúng tôi cũng chỉ nghe được người ta báo cáo cảnh sát nên mới đến điều tra. Xin mời đồng chí phối hợp đi.
Sau một hồi lâu, viên cảnh sát đứng tuổi hơn đã lấy lại được tinh thần. Y cẩn thận nói với Từ Quân Nhiên. Giờ đây, y có thể chắc chắn người thanh niên này là một thành viên trong thể chế này. Nếu không, hắn không thể có khí thế như vậy được. Bao nhiêu năm trong nghề cảnh sát, y tin mình tuyệt đối không thể nhìn nhầm.
Thực tế, người báo án là con trai của phó trưởng phòng tài chính thành phố. Trong thành phố có nhiều thành phần con quan ăn trắng mặc trơn. Đồn trưởng không dám dây vào bọn chúng. Thế nên, hôm nay đồn trưởng mới sai hai người họ đến đây bắt người. Rõ ràng viên cảnh sát già nhìn Từ Quân Nhiên cứng như vậy liền biết ngay hắn có chỗ dựa. Y không muốn trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết lây nên quyết định xử lý ổn thỏa một chút cũng vẫn hơn.
Từ Quân Nhiên hừ một tiếng rồi nói:
- Phối hợp điều tra à? Đồng chí này muốn bắt người. Đây là hành vi phối hợp điều ra à? Tôi đang muốn hỏi trưởng phòng công an Từ Thiết Công của các vị xem ở đây làm việc thế nào. Sở tỉnh đã chỉ đạo tinh thần vì dân phục vụ như thế nào mà các đồng chí không quán triệt.
Cái chóp mũ vừa lộ ra đủ khiến cho viên cảnh sát già sợ chết đi được. Chàng thanh niên này rốt cuộc là ở đâu tới? Từ Thiết Công là ai? Đó là trưởng phòng công an tỉnh Song Tề. Tuy không phải là ủy viên thường trực thành phố nhưng cũng là một người có tiếng tăm. Thế mà trong miệng của chàng thanh niên này, người ta nói gặp mặt cứ nhẹ như không vậy. Lại còn chụp mũ của sở tỉnh vào nữa chứ. Người này quả thực là người có thanh thế rồi.
Nghĩ đến đây, viên cảnh sát đứng tuổi cười méo xẹo, nói:
- Cái này, là sai sót của chúng tôi. Quả thật là sơ sót.
Từ Quân Nhiên lạnh lùng nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi rồi lại nhìn mấy tên côn đồ phía sau. Hắn cất giọng trầm trầm:
- Tôi thấy, các anh rõ ràng đang cảnh sát cấu kết với côn đồ muốn ám hại tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận