Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 114: Tôn đại tiểu thư!

- Họ Từ kia, cô tôi mà gặp chuyện bất trắc gì, lão Tôn đây sẽ lấy mạng anh!
Tôn Vũ Hiên đứng sau lưng Từ Quân Nhiên, ngữ khí âm trầm nói.
Tuy từ nhỏ đến lớn trong mắt người khác gia đình mình là gia đình quyền quý, nhưng Tôn Vũ Hiên biết, cái gọi là gia tộc hồng sắc, bề ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong che giấu sự phức tạp rắc rối khiến người ta phải hoa mắt đến nhường nào, mãi mãi không có chuyện thảnh thơi đi dạo trên đường hoặc lúc nhàn rỗi có thể đi lung tung hái hoa, mặc dù cũng được nếm trải một chút cảm giác kẻ ăn không hết người lần không ra, nhưng những chuyện xấu trong đại viện, nếu thật sự truyền ra ngoài, chắc cũng đủ viết thành một quyển tiểu thuyết.
Nghê hồng đăng hạ hữu huyết lệ, cao lâu bối hậu hữu âm ảnh.
Hai câu này, có lẽ cũng hơi đáng sợ, nhưng nếu vài người cởi mặt nạ ra, sẽ phát hiện, kỳ thực những người cao cao tại thượng, cũng giống như những người dân bình thường, cũng có một mặt tối của mình, cũng có quá khứ đen tối không muốn ai biết đến.
Hào phú đại tộc, trước nay không thiếu quần là áo lượt và tinh anh.
Dĩ nhiên, cũng không có ai đần độn và ngu ngốc, mặc dù là một kẻ con ông cháu cha ngồi không sung sướng, cũng biết có vài người không thể nào chọc vào mình, cũng biết lúc nào nên giả đại gia, lúc nào nên giả hàng cháu chắt. Còn loại hung hăng như Tôn Vũ Hiên, dĩ nhiên cũng biết có một số chuyện gia tộc có thể giúp đỡ mình, và có một số chuyện, ngay cả ông nội mình đứng ở vị trí cao dưới một người trên triệu người kia cũng không có cách nào khác.
Đối với Tôn Vũ Hiên mà nói, từ nhỏ được xưng là “Tôn điên” đánh nhau hung hăng nhất thủ đô, ra tay vô cùng tàn nhẫn, không chết không thôi, chẳng phải là việc gì lớn lao cả, từ nhỏ đến lớn gã đã biết, mình chỉ có thể dựa vào nắm đấm nói chuyện, vì mẹ sớm đã qua đời trong cơn loạn lạc, cha thì tái giá với vợ mới, cho nên dù là trưởng tử trưởng tôn của Tôn gia, nhưng không được ba mẹ giúp đỡ nhiều, bằng không cũng không biết đã được xuất ngũ từ khi nào rồi.
Không chỉ như thế, từ nhỏ đến lớn, Tôn Vũ Hiên là người không được xem trọng nhất trong đại viện Tôn gia, ông nội một lòng vì nước, đương nhiên sẽ không để ý có phải cháu trai ở nhà luôn bị bắt nạt không, còn cha nhìn thấy con trai miễn chưa chết đói là được, nhớ lại những chuyện đó, Tôn Vũ Hiên không kìm được rùng mình.
Mấy chục năm qua cho mãi đến khi nhập ngũ, người chiếu cố Tôn Vũ Hiên, đều chỉ có Tôn Tĩnh Vân.
Thân là cảnh vệ bên cạnh ông cụ Tôn, năm đó cha của Tôn Tĩnh Vân lúc đầu trong những năm chiến tranh là đầu lĩnh thổ phỉ bị ông cụ Tôn thuyết phục, rõ ràng có thể làm một Quân trưởng, Sư trưởng nhưng lại sống chết không làm, quan trọng nhất là, sở dĩ năm đó ông hy sinh, là vì ở Triều Tiên, ông cụ Tôn không để ý đến yêu cầu của viên chỉ huy, tự mình ra tiền tuyến gặp trinh sát của quân Mỹ, cha ruột của Tôn Tĩnh Vân bảo hộ cấp trên, một mình cản hậu đằng sau, chống lại tiểu đội trinh sát của đối phương.
Đợi đến khi ông cụ Tôn đưa viện binh đến, ông ấy đã không chịu nỗi nữa rồi, hai chân đều bị đạn pháo nổ tung, trên người trúng sáu viên đạn, khó có thể tưởng tượng ông đã dùng nghị lực gì để tiêu diệt sạch hai mươikẻ địch.
Trước mặt ông, chính miệng ông cụ Tôn đã hứa:
- Sau này người nhà của cậu là người nhà của tôi, Tôn Vọng Thiên tôi hứa chắc chắn sẽ bảo vệ chu toàn cho vợ con cậu.
Năm đó, là một ngày mùa xuân năm 1952.
Tôn Tĩnh Vân vừa sinh ra đời.
Tin này truyền về trong nước, mẹ ruột Tôn Tĩnh Vân vô cùng bi thương, đã đích thân giao con gái cho bà cụ Tôn, sau đó dùng ba thước lụa trắng đi theo chồng mình.
Bà tốt nghiệp Đại học sư phạm Bắc Kinh, năm đó gặp chồng là cảnh vệ của cụ Tôn trên chiến trường, bị khí khái anh hùng của chồng thuyết phục, cự tuyệt sự theo đuổi của rất nhiều tư lệnh quân trưởng, bằng lòng gã cho một anh cảnh vệ nhỏ nhoi, mấy năm nay giữa hai vợ chồng tương kính như tân, dù tính cách nóng nảy nhưng lại rất quan tâm đến bà, đã từng rất ghét những cô nàng yếu đuối chết vì tình thời cổ đại, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lại lựa chọn phương thức mình ghét nhất.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hai vợ chồng cụ tôn coi cô con gái nuôi Tôn Tĩnh Vân này như hòn ngọc quý trên tay.
Rốt cuộc Tôn Tĩnh Vân được cưng chiều như thế nào?
Trước kia nhà họ Tôn chỉ có một người con gái, còn lại đều là con trai, thời đó vẫn chưa kế hoạch hóa gia đình…
Nhà ông cụ Tôn đa tử đa phúc tổng cộng có sáu người con trai, con trai dĩ nhiên thích ở nhà gây chuyện, dùng lời của ông cụ để nói, đánh nhau là chuyện trẻ con đánh nhau, không đến mức gây ra sóng gió, thậm chí ngay cả con trai bị người ta đánh bể đầu ông cụ vẫn im lặng nhìn y tá băng bó. Cho dù là bà cụ hay là ông cụ đều là những người trải qua chiến tranh gió tanh mưa máu, trong mắt họ chuyện trẻ con đánh nhau mà gọi người lớn là chuyện rất vô vị.
Người của nhà họ Tôn, không cho phép ra ngoài gây chuyện.
Nhưng quy tắc này, không thích hợp đối với Tôn Tĩnh Vân.
Năm lớp bảy, Tôn Tĩnh Vân mười ba tuổi, ở trường bị lớp trên mắng là đồ con hoang không cha không mẹ, khóc lóc trở về nhà, lão tứ và lão ngũ nhà họ Tôn đã xách theo cục gạch, đánh cho con trai của vị nguyên thần lập quốc kia chạy ba vòng quanh phố, cuối cùng người lớn trong nhà tên đó ra mặt, lúc đó mới đuổi được mấy tên sắp đánh gãy chân người ta về nhà. Nghe nói, người ra mặt khuyên răn là em trai vợ sau của nguyên lão năm 49, nguyên lời của ông ta là:
- Một con nhóc không phải người của nhà họ Tôn, chuyện đến đây chấm dứt đi.
Dù sao cũng có người lớn ra mặt, lão Tứ và lão Ngũ là họ Tôn sau khi tức giận quay về, nghe nói bị mẹ tát cho hai cái vào mặt, ngay cả ông cụ cũng phải vứt chén trà.
Chuyện này, trở thành chuyện cười một thời ở thủ đô, từ nhà họ Tôn trị gia nghiêm khắc là có thể thấy được phần nào.
Ngay trong lúc mọi người cho rằng sự việc đã kết thúc, chuyện xảy ra tiếp theo, khiến mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Sau Đại hội lần thứ nhất, cụ Tôn trước giờ không nói gì, lần này đã gọi chiến hữu cũ của mình đến, nói chuyện mấy hôm trước.
- Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nói linh tinh cũng thôi đi, là người lớn mà sao cũng nói linh tinh vậy?
Ông cụ Tôn không nói vòng vo, mà nói thẳng với chiến hữu cũ.
Chiến hữu cũ sững sờ, ông ta cũng có nghe nói chuyện này, cho rằng trẻ con đánh nhau, ông cũng đã mắng con mình, tuy nhiên cũng không quan tâm lắm, giờ nghe ông cụ Tôn nói như vậy, hơi kỳ quái nói:
- Ông Tôn, chuyện này…
Ông cụ Tôn vẫn tươi cười, nói với chiến hữu cũ:
- Cậu em vợ kia của cậu, cần được dạy dỗ.
Nói xong, lập tức quay người bỏ đi.
Ngày hôm sau, cậu em vợ của vị nguyên lão kia bị một đám người chặn đánh ở đường Bình An, thủ đô, bị đánh một trận tơi bời.
Kẻ động thủ là lão đại nhà họ Tôn dẫn theo năm cậu em trai của gã.
Sau đó mọi người mới biết, sở dĩ về nhà lão Tứ và lão ngũ bị đánh mắng, là vì không thay em gái báo thù, bị người ta đuổi về, mất mặt!
Chuyện này, sau đó làm náo động đến chỗ tổng thống Lý, đối mặt với chiến hữu cũ đang lửa giận đùng đùng và tổng thống Lý ra mặt điều đình, ông cụ Tôn trước nay vẫn ôn hòa đã vỗ bàn, chỉ vào chiến hữu cũ mắng ầm lên:
- Cảnh vệ của ông đây vào sinh ra tử mấy chục năm, dùng cái chết để đổi lấy mạng của hai mấy tên quỷ nước Mỹ, con mồ côi của liệt sĩ đến miệng người nhà các người thành con hoang không cha không mẹ, mẹ nó trong lòng anh có tự hỏi, anh đang có lỗi với những liệt sĩ đã hy sinh, có lỗi với những chiến hữu đã chết của chúng ta không? Tiến vào thủ đô đánh mất bản chất, cưới con gái quên mất mẹ! Anh nói cho tôi nghe, ai là con bé không cha không mẹ? Ai là con hoang không cha không mẹ? Đừng để tôi nhìn thấy đám khốn kiếp nhà các người, nhìn thấy, ông đây đích thân đánh gãy chân hắn!
Ông cụ Tôn tòng quân từ thời thiếu niên, được xưng nho nhã, bao năm nay không hề nói từ thô tục, vậy mà vì chuyện này lại chửi mẹ nó, có thể thấy ông đã kìm chế cơn tức giận đến nhường nào.
Vị công thần kia xanh mặt, lần đầu tiên bị người ta chỉ mặt mắng như vậy, còn mình một câu cũng không nói được, cuối cùng chỉ tự nhận mình xui xẻo, cuối cùng đưa cậu em vợ về quê. Vì ông biết rằng, ông cụ Tôn nói là làm, nếu để ông ấy gặp cậu em vợ thật, đã nói chặt một chân tuyệt đối sẽ không động đến ngón tay gã.
Không chỉ có như thế, từ đó về sau, đám con cháu nhà họ Tôn, và đám con cháu nhà bên kia đã lén so kè với nhau không biết bao nhiêu lần.
Chuyện này, khiến Tôn Tĩnh Vân thật sự trở thành người của nhà họ Tôn. Người ở thủ đô đều biết, vì cô con nuôi này, ông cụ Tôn đã thật sự tức giận.
Còn Tôn Vũ Hiên khác những người khác, năm anh ta mười lăm tuổi, vì đánh nhau với người khác, đã đánh cho con trai một vị nguyên lão rất có sức ảnh hưởng ở thủ đô trở thành thái giám, chuyện này rất náo động, cơ hội khiến ông cụ cũng phải từ bỏ đứa cháu này, Tôn Vũ Hiên đang tuổi niên thiếu háo thắng muốn một mình gánh vác chuyện này, không ngờ đối phương lại tìm mười mấy người đến chặn anh ta vào ngõ cụt đánh thừa sống thiếu chết.
Là dì Tôn Tĩnh Vân đã cứu anh ta khỏi tay đám người kia, vì chúng dám động đến cháu trai trưởng không được coi trọng của nhà họ Tôn, nhưng không ai dám động đến ngón tay công chúa nhà họ Tôn, mọi người đều hiểu rõ, động đến Tôn Vũ Hiên, ông cụ Tôn đuối lý trước, nhưng động vào Tôn Tĩnh Vân, ông cụ tôn chắc chắn sẽ kéo theo một đội cảnh vệ đuổi giết họ khắp thủ đô.
Chờ đến khi đám người kia rời đi, Tôn Tĩnh Vân mới kéo Tôn Vũ Hiên ra khỏi đống rác, đưa anh ta đến bệnh viện.
Trí nhớ cuối cùng của Tôn Vũ Hiên trong lúc ý thức mơ hồ là cô út hai mắt đẫm lệ cầu xin bác sĩ cứu mình, còn anh ta biết rõ, từ sau khi bị người ta mắng khóc năm mười ba tuổi, cô út chưa hề khóc trước mặt người khác.
Từ đó về sau, Tôn Vũ Hiên thề, sẽ không để ai làm tổn thương cô út trước mặt mình.
Ai dám bắt nạt cô út, anh ta xử lý kẻ đó!
Hôm nay, ngay trước mặt mình, cô út đã bị người ta bắt đi!
Tôn Vũ Hiên trong lòng tự trách, nhìn Từ Quân Nhiên bằng ánh mắt tràn đầy sát ý, nếu như hôm nay cô nhỏ gặp chuyện bất trắc, Tôn Vũ Hiên sẽ thật sự giết người.
Đàn ông làm kẻ giết người, giết người không lưu tình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận