Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 461: Công nhân bán máu.

- Anh rể, anh nhất định phải cứu em!
Lúc này Tất Vân Đào không còn tư thế dương oai diễu võ dương, quỳ gối trước mặt Trịnh Thủ Nghĩa, tội nghiệp như nhà đang có tang vậy.
Trịnh Thủ Nghĩa thở dài một hơi, khoát khoát tay:
- Tôi tìm người nghe ngóng, lần này cậu đắc tội người ta, vì thế mới có người muốn xử cậu, cậu nghĩ kỹ cho tôi, gần đây có làm việc gì đắc tội người khác không.
Tất Vân Đào nghe lời nói của Trịnh Thủ Nghĩa, vẻ mặt không hiểu, anh ta thực sự không biết lúc nào bản thân mình đã đắc tội người ta, lại muốn ra tay đối phó mình đến chết như vậy, phải biết rằng sự việc lần này nghiêm trọng như vậy, nói một câu không dễ nghe xử lý không tốt là rơi đầu, ngày thường tuy dựa vào danh nghĩa anh rể Trịnh Thủ Nghĩa, Tất Vân Đào làm xằng làm bậy bên ngoài, nhưng những người đắc tội, nhìn thế nào cũng không có khả năng có năng lực đưa mình vào chỗ chết lớn như vậy.
- Đợi một chút, anh rể, hình như em biết là ai rồi.
Tất Vân Đào quỳ trên mặt đất, bỗng lóe lên tia sáng trong đầu, nghĩ tới một cái tên, ngẩng đầu nhìn Trịnh Thủ Nghĩa nói.
Trịnh Thủ Nghĩa nhướng mày:
- Là ai?
Ông ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai, có thể có năng lực và quyết tâm lớn như vậy, không đưa Tất Vân Đào vào chỗ chết không được.
Tất Vân Đào đứng lên, cười khổ nói:
- Hình như là tên khốn nạn Lôi Bạo kia!
- Lôi Bạo?
Trịnh Thủ Nghĩa nhướng mày, nhíu mày nghi hoặc ngữ khí không hiểu nói:
- Xảy ra chuyện gì? tôi nhớ cậu với con trai bí thư Lôi nước sông không phạm nước giếng mà, sao bỗng nhiên trêu chọc cậu ta cơ chứ? Còn động đến vũ khí lớn như vậy, cậu đánh y sao?
Ông ta cũng biết một chút danh tiếng của Lôi Bạo, biết Lôi Bạo là đứa con được cha mẹ cưng chiều có chút vô pháp vô thiên, cho nên làm việc có chút không kiêng nể gì, nhưng Trịnh Thủ Nghĩa vẫn không hiểu, cậu em vợ của mình đắc tội Lôi Bạo ở chỗ nào, lại khiến cậu ta ra mạnh như vậy muốn chỉnh chết Tất Vân Đào.
Tất Vân Đào cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Anh rể, còn không phải vì chợ nông sản của xã Trường Thanh sao…
Nói xong. Cậu ta nói hết việc mình nghe người ta nói xã Trường Thanh muốn làm chợ nông sản, chuẩn bị một đội kiến trúc qua kiếm một phần cho Trịnh Thủ Nghĩa, cuối cùng y nói:
- Về sau em nghe nói, Lôi Bạo cũng nhìn vào đó, hơn nữa đã có lời ở trong huyện, nói ai dám nhận công trình này sẽ xử lý người đó, nhưng em không để ý, cho rằng y chỉ muốn phô trương thanh thế mà thôi, không ngờ tên này có lòng hung ác như vậy, chơi em một vố như vậy!
Nghe xong lời của Tất Vân Đào. Trịnh Thủ Nghĩa vẫn không lên tiếng, không trách được họ Từ không muốn nhúng tay vào chuyện này, hóa ra trong này có quan hệ như vậy.
Ông cũng là tay lõi đời lăn lộn trong cơ quan mấy chục năm rồi, tự cho rằng nhìn thấu được cách nghĩ của Từ Quân Nhiên rồi, cho rằng Từ Quân Nhiên là kỵ thế lực và bối cảnh của Lôi Bạo, cho nên mới không muốn nhúng tay vào chuyện này, chẳng qua là ngại không muốn đắc tội quan hệ của bản thân, vì thế mới chỉ ra sau lưng chuyện của Tất Vân Đào có người thúc đẩy, hy vọng mình có thể tự giải quyết vấn đề.
- Cậu đấy. Thực sự biết gây phiền phức cho tôi!
Trịnh Thủ Nghĩa chỉ vào mũi Tất Vân Đào, muốn nói gì đó nhưng lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong việc này, tuy ông ta không biết nên nói cậu em vợ thế nào, theo lý mà nói. Cậu em vợ không làm gì sai, rõ ràng là tên Lôi Bạo kia khinh người quá đáng, cho dù Lôi Bạo y muốn ôm công trình chợ nông sản xã Trường Thanh, cũng không cần dùng cách ác độc như vậy với Tất Vân Đào. Tội lưu manh thêm tội cưỡng gian, nếu thực sự định tội danh này, Tất Vân Đào cho dù không rơi đầu. Nửa đời sau cũng phải sống trong nhà lao.
- Ông thì biết cái gì! Tiểu Đào còn không phải vì cậu! Tiểu Quân sắp tốt nghiệp cấp hai rồi, tiền phí cấp ba như vậy, không tích lũy nhiều được không?
Lời của vợ ở một bên truyền đến, khiến người Trịnh Thủ Nghĩa run lên, thậm chí ánh mắt nhìn Tất Vân Đào cũng hòa ái hơn một chút. Vì ông nghĩ đến một điểm, công ty gì đó của Tất Vân Đào, vợ mình là cổ phần trên danh nghĩa, cũng có nghĩa là, có tám chín phần chuyện này là vợ mình thu xếp.
- Thôi đi, chuyện này tôi sẽ tìm Bí thư Lôi thương lượng chút, bây giờ trước tiên cậu đi tự thú cho tôi, tranh thủ chủ động tạo quan hệ phía bên cục huyện, tôi sẽ đích thân ra mặt nói tiếng.
Trịnh Thủ Nghĩa cũng là thế hệ quyết đoán, đã nghĩ thông suốt mấu chốt của sự việc này, liền lên tiếng dặn dò Tất Vân Đào.
Nói xong, Ông nhìn vợ nói:
- Quyên tử, mấy ngày nay em đến nhà người bị hại một chút, hỏi xem họ có đồng ý kết thông gia với nhà mình không, để tiểu Đào cưới cô gái kia, cứ nói hai người có quan hệ yêu đương, giận dỗi nhau mới đi báo án. Nhà cô gái kia có yêu cầu gì cũng đồng ý, nếu họ đồng ý, anh có thể sắp xếp người trong nhà họ đến làm ở mỏ than.
Lần này ông ta quyết đánh đến cùng, dù sao nếu việc này náo động lên, Tất Vân Đào đen đủi thì thôi, quan trọng nhất là rất có khả năng việc này bị người có tâm lợi dụng, đến lúc đó Tất Vân Đào bị kéo vào là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến tiền đồ phát triển của Trịnh Thủ Nghĩa mới là phền toái lớn, nếu thật sự lần này không ngồi lên cái ghế trưởng cục cục than đá thành phố, những năm khổ tâm đi lại của bản thân uổng phí rồi.
Trịnh gia bên này đã áp dụng đối sách rồi, nhưng Từ Quân Nhiên không để ý, vì hắn có việc phức tạp hơn cần phải xử lý.
Buổi sáng mới đi làm, Từ Quân Nhiên liền nhận được điện thoại trong thành phố gọi tới, nói một công nhân xưởng may xã Trường Thanh, vì bán máu té xỉu trong bệnh viện của họ, đang cấp cứu! Họ khó khăn tìm được điện thoại văn phòng bí thư Đảng ủy xã, muốn xã Trường Thanh lập tức phái người đến.
Đinh Tử Đạt chủ nhiệm xí nghiệp vừa vội vừa giận, mang theo xưởng trưởng xưởng may Điền Hồ say như con vịt bị bệnh, lúc nhận được điện thoại đến từ văn phòng Từ Quân Nhiên, đã là giữa trưa mười một giờ. Vẻ mặt Điền Hồ mơ hồ đi vào văn phòng, ngồi lên ghế sa lon, miệng u u a a, cái gì cũng không nói rõ được, trong chốc lát, liền khò khò. Đinh Tử Đạt xoa tay có chút bất đắc dĩ nói:
- Thực sự hết cách với tên này, nếu không phải bí thư ngài tìm y, y còn không chịu đứng lên.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Lão Đinh, xưởng may này xảy ra chuyện gì vậy?
Đinh Tử Đạt cười khổ nói:
- Xưởng may vốn là doanh nghiệp trong huyện làm nên, sau này lợi nhuận không tốt, liền rơi vào tình trạng ngừng hoạt động một nữa, bây giờ thuộc quyền quản lý của xã chúng ta.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Công nhân bán máu kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đinh Tử Đạt nói:
- Không phải là công nhân bán máu, là lão Trần kế toán xưởng may, tên là Trần Đức Dung, chắc là đi vào thành phố đòi nợ…
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Muốn trả nợ sao còn làm ra chuyện bán máu?
Hắn thật sự không hiểu chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Thấy biểu tình không vui của Từ Quân Nhiên, Đinh Tử Đạt vội nói:
- Lão Trần người này vốn là người thận trọng, không phải loại người mưu mô, tôi thấy chắc không thu được tiền, sau đó tiền mình mang đi tiêu cũng nhiều, vì thế mới ra hạ sách này…
Ông ta nói như vậy, biểu tình của Từ Quân Nhiên lập tức ảm đảm, thở dài một hơi nói:
- Cậu tự đi một chuyến, đón người trở về. Doanh nghiệp các cậu còn bao nhiêu tiền? đều mang theo, đi xe của tôi là được.
Đinh Tử Đạt vội gật đầu đồng ý, thực hiện toàn bộ chỉ thị của bí thư, ánh mắt có chút khó chịu nhìn Điền Hồ nằm trên sa lon, tên này say tí bỉ còn đang ngủ:
- Bí thư, nếu không, lão Điền không cần đi, ông ta say thành dạng này rồi, tôi sợ…
Từ Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng, khoát hoát tay:
- Dù sao các cậu cũng phải đến bệnh viện khu vực thành phố, cũng phải đến tối mới có thể đến, tên này cho dù uống nhiều nhưng khi đến nơi cũng tỉnh lại rồi, nếu ông ta không tỉnh, cậu dùng nước lạnh giội vào cho tôi!
Nghe thấy vẻ không vui trong lời nói của Từ Quân Nhiên, Đinh Tử Đạt không dám sơ suất, vội gật đầu:
- Vậy thì được, tôi nhất định làm theo lời của bí thư.
Nói xong, vừa lôi vừa kéo Điền Hồ vẫn còn choáng váng đầu óc ra khỏi văn phòng, trong lòng lại kêu khổ thấu trời, tại sao bản thân lại xui xẻo như vậy, gặp phải cấp dưới như vậy.
Tiễn họ đi, Từ Quân Nhiên ngồi trong phòng làm việc nhưng suy nghi ngàn vạn, hắn biết rõ tình hình xã Trường Thanh, mấy năm gần đây xã Trường Thanh kỳ thật phát triển không tồi, mặc dù vẫn chưa thoát khỏi nghèo khó, nhưng trên thực tế bất kể là Chu Trạch Thành hay Mã Tụ Bảo có thể thăng chức, lý do rất đơn giản, đó chính là phát triển doanh nghiệp xã, đặc biệt là Mã Tụ Bảo, thời gian ông ta ở xã Trường Thanh chưa đến ba năm, lần này sở dĩ Vương Trường Lâm có thể giữ được Mã Tụ Bảo, hơn nữa để ông ta có thể lập tức lên phó chủ tịch huyện, được thơm lây từ sự phát triển doanh nghiệp xã, mà xã Trường Thanh địa phương này có thể phát triển doanh nghiệp xã nhanh như vậy, là có nguyên nhân bên trong.
Đầu tiên là quần chúng nơi này không bảo thủ, từ trang phục, trang điểm của họ có thể thấy được. Từ Quân Nhiên thỉnh thoảng đi dạo trên đường bên ngoài Đảng ủy, có thể thấy những cô gái mặc váy, đánh son, hơn nữa lá gan của người xã Trường Thanh rất lớn, người huyện Phú Lạc thường nói, người xã Trường Thanh nếu so với xã Khố Lạc bên cạnh, quan niệm người vùng sau cởi mở hơn nhiều. nơi này non xanh nước biếc, nuôi dạy ra từng nhóm, từng nhóm các cô gái xinh đẹp, từng người từng ngời đều ra bên ngoài. Có người làm công trong huyện, còn có người trong thành phố, thậm chí Từ Quân Nhiên còn nghe nói, có không ít cô gái đến Lĩnh Nam làm việc, điều này rất ít thấy ở cả Trung Hoa. Những người này ngoài gửi rất nhiều rất nhiều tiền về nhà, còn không ngừng truyền tin tức mới, quan niệm mới về cho người trong nhà.
Không chỉ như thế, xã Trường Thanh từ lúc trước khi thành lập đất nước đã có thói quen làm ăn, điểm này từ sự phồn vinh của thị trấn có thể nhìn ra, Từ Quân Nhiên nghe Tạ Mỹ Quyên giới thiệu qua, vì nguyên nhân lịch sử, lịch sử công thương nghiệp xã Trường Thanh đặc biệt phát triển, ở thời kỳ công xã nhân dân, đi hàng đầu toàn huyện. người dân còn có một bài vè: “cán bộ ở nơi tốt, nhà máy với cửa hàng, không ăn lương thực hàng hóa, làm theo là phú hộ”, là nói trước sau cải cách mở cửa, một vài cán bộ đại đội sản xuất rất thông minh, nếu không muốn làm ở đại đội sản xuất, liền đến ủy ban cách mạng công xã yêu cầu điều chỉnh công tác. Lãnh đạo ủy ban cách mạng nếu cho rằng họ là nhân tài kinh doanh, thì có thể điều y vào nhà máy làm người đứng đầu.
Mà trong chuyện này, đại biểu kiệt xuất nhất hiện nay là Trịnh Thủ Nghĩa xưởng trưởng nhà máy than đá Hồng Tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận