Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 499: Hậu quả của việc cãi cọ.

- Hiệu trưởng Vương, lời này của anh là có ý gì?
Từ Quân Nhiên khoát tay, cắt ngang Cát Đại Tráng đang muốn lên tiếng, trực tiếp hỏi Vương Quốc Duy.
Cát Đại Tráng vừa định mở miệng đã bị Từ Quân Nhiên cắt ngang, biểu cảm có chút thay đổi, ánh mắt có chút không vừa ý nhìn Từ Quân Nhiên, thoáng cái lại ngây ngẩn cả người, chỉ thấy biểu cảm trên gương mặt của Từ Quân Nhiên lúc này giống như một tầng sương lạnh, lạnh tựa như băng có thể khiến cho người khác chết cóng, trong ánh mắt lóe lên hào quang, khiến cho người ta có cảm giác không rét mà cũng run.
- Lão tử đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với ngươi.
Cát Đại Tráng trong lòng thầm nói, thận trọng lui lại mấy bước, không ngáng đường của Từ Quân Nhiên nữa.
Từ Quân Nhiên cất bước đến trước mặt của Vương Quốc Duy, trầm giọng lặp lại những lời vừa nãy nói, nhìn Vương Quốc Duy:
- Xin cho tôi một lời giải thích!
Vương Quốc Duy do dự một chút, khẽ cắn môi nói:
- Bí thư Từ, có thể dừng lại nói chuyện một chút chứ?
Từ Quân Nhiên sững sờ, nhìn những biểu lộ có chút kỳ quái của mấy vị lãnh đạo, gật gật đầu bước đến bên cạnh Vương Quốc Duy.
Hai người một trước một sau đi đến một nơi yên tĩnh, Từ Quân Nhiên lúc này mới hỏi:
- Hiệu trưởng Vương, vừa nãy có lời gì không tiện nói ra sao?
Vương Quốc Duy cười khổ đáp:
- Bí thư, không phải không tiện nói, mà là có chút mất mặt. Ngài cũng biết, thể chế hiện tại là trong thôn phụ trách tu sửa kiến thiết tiểu học, trong xã phụ trách tu sửa kiến thiết cấp hai. Bởi vì chỗ này của tôi có lớp cấp hai, cho nên hai chi bộ thôn Tân Liên và Tân Nguyệt, hội thôn ủy không quản. Khiến cho tôi bất luận là hiệu trưởng tiểu học hay không phải tiểu học, trung học hay không phải trung biến thành cây lục bình không có rễ mà hai bên đều kéo không được quan hệ.
Biểu cảm của Từ Quân Nhiên thoáng cái đã trở nên khó coi, hồi lâu cũng không thấy nói gì, sau cùng mới dùng lời lẽ sâu đậm nói với Vương Quốc Duy:
- Hiệu trưởng Vương, thời gian dài như vậy không phát hiện ra vấn đề này, lại để cho một người đã lớn tuổi như ngài phải gánh vác những chuyện này, là tôi chưa làm việc đến nơi đến chốn, tôi ở đây xin lỗi ngài vậy.
Vương Quốc Duy lập tức hoảng loạn, liền vội vươn tay đi đỡ Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, không được, cái này thực sự không thể. Lão phu đảm đương không nổi!
Ông ta thật không ngờ tới, Từ Quân Nhiên một người đường đường là bí thư đảng, ở tuổi mà đường làm quan rộng mở, vậy mà lại cúi đầu với mình, phải biết rằng tuy nói hai người bọn họ là đang tránh ra xa để nói chuyện, những người ở xa xa kia không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng con người đều có mắt để nhìn cả, động tác này của Từ Quân Nhiên, thực sự là được rất nhiều người nhìn thấy.
Từ Quân Nhiên dần dần đứng thẳng người dậy, vẻ mặt trịnh trọng nói với Vương Quốc Duy:
- Hiệu trưởng Vương, tôi đây không phải vì bản thân mình, mà là vì những đứa trẻ ở xã Trường Thanh cảm tạ ngài, trong tình hình khó khăn như vậy, ngài còn khổ tâm duy trì trường học ở trong xã, tấm lòng nhiệt tình này đáng được tôi cúi đầu, tinh thần này, đáng để cho bất kì ai đều phải học tập.
Nói xong, Từ Quân Nhiên thành khẩn nói với Vương Quốc Duy:
- Hiệu trưởng Vương, xin ngài yên tâm, những chuyện ký túc của trường có tôi giải quyết, có khổ nữa cũng không thể làm khổ trẻ nhỏ, có nghèo mấy cũng không thể nghèo giáo dục, chỉ cần Từ Quân Nhiên tôi còn ở huyện Phú Nhạc một ngày, những lời này vẫn luôn có hiệu lực!
Hắn thật sự rất bội phục Vương Quốc Duy, trước đó thật không ngờ tới hóa ra cảnh ngộ của cái trường học này đã đến bước này, cũng thật không ngờ lãnh đạo của hai cái thôn lại không chịu trách nhiệm đến trình độ như vậy, vì sợ gia tăng gánh nặng cho thôn của chính mình, dứt khoát đánh thái cực quyền trên quan trường, lấy sinh mệnh cùng tiền đồ của bọn trẻ ra vui đùa, hiện tại trong lòng của Từ Quân Nhiên tràn đầy lửa giận, hận không thể đem hai tên khốn kiếp kia bắt đi xử bắn.
- Bí thư, ngài vừa rồi…
Từ Quân Nhiên cùng Vương Quốc Duy hai người đi trở lại đám người, lập tức liền có người tò mò lại gần hỏi chuyện, dù sao vừa nãy mọi người đều nhìn thấy, đường đường bí thư đảng ủy xã – Từ Quân Nhiên, trịnh trọng cúi đầu với Vương Quốc Duy một cái, đây rốt cuộc là vì sao chứ?
Từ Quân Nhiên mặt lạnh, nói nhỏ với Cát Đại Tráng, đem những lời vừa nãy nói với Vương Quốc Duy thuật lại một lượt cho Cát Đại Tráng, cuối cùng Từ Quân Nhiên trầm giọng nói:
- Chủ tịch xã, chuyện này tôi thấy để anh đi xử lý đi, tôi cho bọn họ thời gian nửa tháng, ký túc của trường học nhất định phải sửa chữa, nếu ai dám nói không có tiền, thì nói là tôi nói, lão tử sẽ lấy mũ của anh ta xuống!
Nói xong, Từ Quân Nhiên không nói hai lời, quay người rồi rời đi. Dù sao cũng là chủ nhiệm hội ủy thôn của hai cái thôn, một cái trong đó còn là ủy viên đảng ủy xã, Từ Quân Nhiên cũng không muốn làm lớn chuyện.
Thái độ của Cát Đại Tráng đối với Từ Quân Nhiên có chút không vừa ý, nhưng y cũng biết, hiện tại Từ Quân Nhiên cùng giống hệt như thùng thuốc súng rất nhanh sẽ bị nổ tung, trong lòng đang tích tụ ngọn lửa giận muốn được bộc phát, nếu ai chọc giận hắn, làm không tốt bí thư Từ thật sự là muốn nổi đóa đấy, cho nên Cát Đại Tráng đối với lời dặn dò của Từ Quân Nhiên không hai lời, trực tiếp đồng ý luôn.
Chờ Từ Quân Nhiên dẫn người rời khỏi, Cát Đại Tráng lập tức gọi trưởng thôn và bí thư chi bộ đảng của thôn Tân Nguyệt và thôn Tân Liên cùng đến.
- Các ngươi lá gan không nhỏ đấy!
Cát Đại Tráng tự mình đốt một điếu thuốc, cũng không thèm để ý đến thôn trưởng thôn Tân Nguyệt muốn châm lửa cho mình dứt khoát nói.
Bốn người đều ngây người một lúc, không rõ cho lắm vì vậy nhìn thoáng qua Cát Đại Tráng, không biết vị chủ tịch xã đại nhân này ở trong hồ lô đang bán thuốc gì.
- Chủ tịch xã Cát, lời này của ngài là có ý gì?
Cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt của Cát Đại Tráng, thôn trưởng thông Tân Liên – Triệu Vạn Quân thận trọng hỏi với Cát Đại Tráng, y là một tay Cát Đại Tráng đề bạt lên, có quan hệ rất tốt với Cát Đại Tráng, đương nhiên nói ra cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.
Cát Đại Tráng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua nhìn đám người, không mặn không nhạt mở miệng nói:
- Mấy người các ngươi đó, điểm này lòng dạ hẹp hòi quả thật đúng là linh hoạt đến nhà, Vương Quốc Duy lão thư sinh kia bị các ngươi chơi không nhẹ, bây giờ thì tốt rồi, ký túc trường học xảy ra vấn đề, lãoVương người ta trực tiếp đem sự tình nói đến tai của bí thư Từ. Các ngươi nói đi, chuyện này muốn giải quyết như thế nào?
Vừa mới đám người Triệu Vạn Quân còn bình tĩnh thoáng cái mặt đã biến thành trắng bệch, mà đến ngay cả điếu thuốc lá còn ngậm trong miệng thoáng cái đã rơi trên mặt đất, sau một hồi lâu Triệu Vạn Quân mới dùng giọng nói run rẩy hỏi Cát Đại Tráng:
- Cát, chủ tịch xã Cát, Bí thưTừ, Bí thư Từ lão nhân ông ta nói như thế nào?
Tuy tuổi của Từ Quân Nhiên không lớn, thậm chí so với con của vài người ở đây cũng không lớn hơn được mấy tuổi, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn, nhưng ở trong lòng của cán bộ xã Trường Thanh, Từ Quân Nhiên đã trèo lên ngang hàng với ba chữ lão nhân gia rồi. Nói cho cùng, là bởi vì trong lòng họ đối với Từ Quân Nhiên thực sự rất sợ hãi.
Khoảng thời gian trước chuyện chỉnh đốn tài nguyên khoáng sản, nhưng lại khiến cho tất cả cán bộ xã Trường Thanh đều thấy được thủ đoạn cay độc ngoan lệ của bí thư Từ, Hồng Thiên Minh tuy giúp đỡ Điền Hồ làm xong việc, nhưng vào tuần lễ trước, sở trưởng Hồng bị điều đến làm sở trưởng xa xôi và nghèo nhất toàn huyện, lần này đến cả uỷ viên đảng ủy đều không mò được, muốn nói chuyện này đằng sau không có bóng dáng của bí thư Từ, đến quỷ cũng không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận