Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 347: Chính quyền xã.

Đứng lên, Từ Quân Nhiên đi đến cửa, nhìn thị trấn nhỏ bị tuyết trắng bao phủ, hai đầu lông mày hiện lên thần sắc lo lắng.
Lần này bị điều từ Trung ương đến nơi này, nói thật nằm ngoài dự đoán của hắn, vốn là Tôn Chấn An tiết lộ tin tức cho mình, chờ hắn sau khi tốt nghiệp sẽ để hắn đến chính quyền Giang Nam làm thư kí cho Tôn Chấn An, dù sao Lãnh Nhạc đã trao quyền cho cấp dưới đến làm phó bí thư Huyện ủy Võ Đức nửa năm trước rồi.
Nhưng Từ Quân Nhiên không ngờ tới là, chờ đợi bản thân, lại là một lệnh thuyên chuyển, lại ném mình đến một trấn nhỏ phương Bắc này.
Từ Quân Nhiên vốn nghĩ, cho dù dưới cơ sở, mình cũng sẽ quay về Giang Nam hoặc tỉnh chỗ của Tào Tuấn Minh, nhưng ai có thể nghĩ đến, lại là đến nơi này.
Nếu mình nhớ không lầm, tỉnh Tùng Hợp này, vẫn luôn là nơi chịu lực ảnh hưởng yếu nhất của các đại gia tộc ở Thủ đô.
- Cũng tốt, coi như là một loại rèn luyện đi.
Từ Quân Nhiên cười tự giễu, có lẽ liên hệ với mấy gia tộc lớn kia nhiều quá rồi, để tâm trạng của bản thân có chút thay đổi, để xem xét việc khác. Ngược lại quên đi ý muốn lúc đầu của mình đi.
Trời cao hoàng đế ở xa, biển rộng mặc cá bơi, đây là ý nghĩ nửa ngày sau của Từ Quân Nhiên, xuất hiện trong đầu. Tuy lực lượng ở đây mình có thể mượn không nhiều, nhưng mặt khác, bản thân ở đây ngoài việc bôi đen hai mắt ra, không cần lo lắng có người muốn hại. Tuy cấp bậc ở đây chỉ là phó khoa, nhưng Từ Quân Nhiên lại cảm thấy, có lẽ phía trên muốn rèn luyện mình.
- Đến đâu thì hay đến đó.
Từ Quân Nhiên tự lẩm bẩm một câu, trong lòng cũng đã quyết định, ngày mai bớt chút thời gian đến chính quyền bên kia báo danh, dù sao mình còn kiêm chức vụ phó trưởng làng nữa.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên dậy sớm, hơn bảy giờ liền ra cửa, hỏi đường đến chính quyền xã. Theo đường người bên cạnh chỉ, đi gần đến một tiếng, giữa đường còn đi nhờ một cái xe bò, lúc này mới đến trụ sở chính quyền xã Trường Thanh.
Chính quyền xã là một đại viện, lầu nhỏ ba tầng màu trắng, cửa ra vào có một phòng bảo vệ, nhưng Từ Quân Nhiên đứng ở đó xem một lát, phát hiện đi đến cổng bảo vệ cũng không ngăn cản. Xem ra bảo vệ cổng cơ sở chắc cũng biết, tới nơi này đều là người bình thường, cho dù đăng ký cũng không có ích gì.
Từ Quân Nhiên đang muốn cất bước đi vào bên trong. Lại không nghĩ rằng một chiếc xe Jeep từ trong sân đâm ra, chút nữa đụng vào Từ Quân Nhiên, nhìn theo chiếc xe Jeep tuyết phủ đầy xe biến mất trước mắt, Từ Quân Nhiên khẽ cau mày.
Một cái xã nghèo, còn có một chiếc xe Jeep giá trị không nhỏ, ngược lại thực có chút thú vị rồi.
Đi vào đại viện chính quyền, trước mặt xuất hiện mấy bảng hiệu, bắt mắt nhất chính là biển hiệu của Chính quyền nhân dân xã Trường Thanh, bên cạnh là biển hiểu của lực lượng vũ trang, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cùng các bộ ngành. Tất nhiên trong góc, còn có một biển hiệu đồn công an.
Lông mày Từ Quân Nhiên nhướn lên, nhớ mang máng Tạ Mỹ Quyên từng nói, đồn công an xã Trường Thanh có ân oán cá nhân với Mã Tụ Bảo. Mà hôm qua lúc ủy viên Đảng ủy phân công quản lý chính pháp, bí thư chính pháp Tống Công Minh nhắc đến đồn công an, cũng với khuôn mặt không vui, lời nói còn mang vài phần oán hận.
Đứng ở cửa ra vào xem một lúc. Từ Quân Nhiên cất bước tiến vào tòa nhà chính quyền, dọc theo biển số của cửa đi tới cửa của văn phòng Đảng chính.
Cửa văn phòng đang mở, Từ Quân Nhiên nhìn một chút. Đi vào.
Văn phòng Đảng chính không nhỏ, bên trong có năm sáu cái bàn, nhưng chỉ có ba nhân viên văn phòng. Một người đàn ông đang viết cái gì đó lên bảng đen, một người phụ nữ bên cạnh đang cầm một xấp giấy như đang gọi điện thoại, nói cái gì đó với người trong điện thoại. Trước một cái bàn khác, xúm lại khoảng bảy tám người nhìn giống như thôn dân ở trong thôn đến làm việc.
Từ Quân Nhiên quan sát một chút, đợi đến lúc người phụ nữ gọi điện thoại xong, mới đi tới, khách sáo nói:
- Đồng chí, xin chào, tôi tới trình diện.
Người nọ vừa ngồi xuống ghế, cái ghế dưới người phát ra một hồi âm thanh cọt kẹt, rõ ràng là vì lâu năm không được tu sửa. Nghe thấy lời nói của Từ Quân Nhiên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, hơi sững sờ, giống như đang nghĩ sao xã Trường Thanh nơi này lại còn có người đến báo danh. Lập tức kinh ngạc hỏi ngược lại:
- Báo danh? Báo danh cái gì?
Từ Quân Nhiên nhẫn nại trả lời:
- Là như thế này, tôi được cấp trên điều đến chính quyền xã Trường Thanh, hôm nay đến tìm trưởng làng trình diện.
Người phụ nữ kia càng sững sờ, không hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, sau đó quay đầu nói với người đần ông đang viết chữ trên bảng đen:
- Anh Hoàng, năm nay có người mới được điều đến sao?
Người đàn ông được gọi là anh Hoàng lắc đầu:
- Không có, nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta, sinh viên đại học nào không có mắt mới muốn đến đây.
Lúc này người phụ nữ kia mới nhìn về phía Từ Quân Nhiên, khua khua tay nói:
- Tôi nói này cậu sinh viên, có phải cậu đi nhầm không? Đây là chủ nhiệm Hoàng phòng chính quyền, anh ấy nói không có người mới, vậy thì chính quyền xã chúng tôi chắc chắn không nhận được thông báo, tất cả sinh viên mới được điều đến đây, anh ấy đều nhận được thông báo trong huyện.
Thiếu chút nữa Từ Quân Nhiên thở không nổi, cho dù tôi hơi trẻ một chút, các người cũng không cần cho rằng tôi là người mới gì đó chứ?
Nhưng hắn cũng hiểu, đối phương đoán mình là mấy sinh viên mới tốt nghiệp đước điều tới, dù sao lúc này, trường học đều phân phối, có vài sinh viên vì không có cơ hội gì, hoặc điều kiện bản thân hạn chế, cũng chỉ có thể được điều đến nơi nghèo như vậy.
- Tôi muốn gặp trưởng làng của các cô, tôi họ Từ, vừa được điều tới.
Từ Quân Nhiên cũng không ngại tự xưng là phó trưởng làng, nhẫn nại lấy giấy giới thiệu của ban tổ chức Thành ủy ra. Thư giới thiệu này là của ban tổ chức Huyện ủy, bên trên viết “Giới thiệu đồng chí Từ Quân Nhiên đến nhận chức…
Thấy con dấu đỏ, người phụ nữ rõ ràng sửng sốt một chút, đứng lên đi đến bên người chủ nhiệm Hoàng, hai người nhìn một lúc lâu, lúc này chủ nhiệm Hoàng mới có chút ngượng ngùng nói:
- Nếu là như vậy, vậy mời đồng chí chờ một chút, tôi đi tìm lãnh đạo.
Lúc đi tới cửa, anh ta lại xoay người, nói với người phụ nữ:
- Chị Phùng, chị mời đồng chí Từ Quân Nhiên chén nước.
Cho dù nói thế nào, người trẻ tuổi này nếu thật sự là cán bộ được điều đến, làm không tốt sau này còn liên hệ, bản thân không nên đón tiếp không chu đáo người ta.
Khóe miệng Từ Quân Nhiên khẽ nhăn một cái, người phụ nữ đoán chừng có thể làm mẹ của chủ nhiệm Hoàng, anh ta còn gọi đối phương là chị Phùng, đây thật sự là quy tắc của quan trường.
Chị Phùng tìm một cái ly, cầm ấm nước ấm rót cho Từ Quân Nhiên một chén nước, nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Uống nước đi, tôi biết đường từ huyện đến xã chúng ta, lúc cậu đến đây, chịu không ít khổ chứ?
Từ Quân Nhiên cười cười, gật đầu nói:
- Vẫn tốt, nhà tôi cũng là ở nông thôn, cũng không phải là không quen.
Chị Phùng gật gật đầu:
- Người trẻ tuổi có thể chịu được cực khổ là chuyện tốt, bây giờ, nông thôn chính là tình hình như vậy.
Đối với chị lớn này, Từ Quân Nhiên lại có vài phần thiện cảm, dù sao trước đây bản thân chứng kiến qua một vài lão quan liêu, bà ấy coi như rất nhiệt tình, ít nhất đối với người làm đến giải quyết việc không làm mặt lạnh.
- Nhà tiểu Từ là ở đâu? Nghe giọng không giống người bản địa.
Chị Phùng là người thích nói, kéo Từ Quân Nhiên bắt đầu trò chuyện.
- Ồ, tôi là người Giang Nam, học ở Bắc Kinh.
Từ Quân Nhiên vừa uống nước, vừa trả lời.
- Bắc Kinh?
Chị Phùng rõ ràng không nghĩ tới Từ Quân Nhiên sẽ trả lời như vậy, kinh ngạc hỏi:
- Cậu học ở Bắc Kinh?
Dừng một chút, bà ấy lại hỏi bổ sung:
- Học đại học?
Rất rõ ràng, sự tò mò của con người đầu rất nặng, đặc biệt đối với loại việc này càng hứng thú dạt dào.
Từ Quân Nhiên cười cười, trinh độ học vấn của mình không phải là bí mật gì, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra khắp xã Trường thanh, huống chi hắn cũng rõ, cái thân phận sinh viên này, đoán chừng là bùa hộ thân của mình trong vài năm nữa, dù sao đây là thời đại sùng bái kiến thức, lý lịch sinh viên tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, trung tâm trường Đảng như thế này, đối với bất kỳ cán bộ nào mà nói, đều khiến người khác ngưỡng mộ.
- Chính là học ở trường đại học Kinh Hoa.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói với chị Phùng.
Chị Phùng há miệng thật to, cả buổi cũng không nói ra lời. Đại học Kinh Hoa! Đó chính là đại học Kinh Hoa, một trong những trường học nổi tiếng nhất Trung Hoa!
Vì nguyên nhân này, ánh mắt chị Phùng nhìn Từ Quân Nhiên có chút thay đổi, dù sao trong mắt người lớn tuổi này, có thể thi lên đại học, đều là thiền tài có bản lĩnh. Mà có thể thi đậu đại học Kinh Hoa, vậy thì đơn giản chính là thiên tài trong thiên tài.
Lúc này, một thanh niên đầu đinh đi vào văn phòng, thấy chị Phùng liền nói:
- Lão Phùng, còn nước nóng không? Hôm nay lạnh chết người đi được.
Từ Quân Nhiên rõ ràng thấy trong mắt chị Phùng hiện lên sự không vui, nhưng trên mặt bà vẫn mang theo nụ cười nói:
- Có, ở trong bầu ấm, cậu tự rót đi.
Nói xong, bà lại cười nói với người kia:
- Ngô Đào, đây là Từ Quân Nhiên, sinh viên mới đến xã chúng ta, tốt nghiệp đại học Kinh Hoa.
- Tiểu Từ, đây là Ngô Đào, năm trước được điều từ trường kỹ thuật máy móc nhà xưởng đến đây, làm việc ở phòng Nông nghiệp.
Chị Phùng quay đầu lại, nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên không nói gì, cười gật đầu với Ngô Đào, coi như là bắt chuyện, nhưng Ngô Đào kia nghe chị Phùng nói xong, giống như thấy quái vật nhìn Từ Quân Nhiên, quan sát cả buổi mới thốt ra một câu:
- Tốt nghiệp đại học Kinh Hoa đến đây làm việc?Tôi nói này người anh em, cậu đắc tội với hiệu trưởng sao?
Nói xong, lắc đầu đi ra khỏi văn phòng.
Theo suy nghĩ của hắn, đừng nói là đại học Kinh Hoa, cho dù là sinh viên tốt nghiệp đại học tỉnh Tùng Hợp, cũng sẽ không biết đến nơi thâm sơn cùng cốc này, trừ phi là một kẻ xui xẻo đắc tội nhân vật lớn, bị đầy đi. Nếu quả thật như vậy, Từ Quân Nhiên kia cũng không cần liên hệ gì.
Từ Quân Nhiên cười bỏ qua, chị Phùng ở một bên ngược lại nhỏ giọng nói:
- Đừng quan tâm đến ông ta, Ngô Đào người này không tốt lắm, ỷ có cha tốt, cả ngày đi dạo trong văn phòng.
Gật đầu như để ý, khuôn mặt Từ Quân Nhiên lộ ra biểu cảm đương nhiên.
Chính quyền xã Trường thanh này, xem ra cũng không phải hòa thuận như bên ngoài nhìn vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận