Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 107: Phiền phức của Lâm Vũ Tình.

Nghiêm Vọng Tung sững sờ chốc lát, lúc này mới lên xe rời khỏi công xã trấn Lý Gia, mục đích đến đây hôm nay của ông là để bày tỏ thái độ.
Rõ ràng, bày tỏ thái độ của Nghiêm Vọng Tung rất hữu dụng, những đội trưởng đội sản xuất kia sau khi rời đi, nhao nhao đỉ hỏi thăm Từ Quân Nhiên chuyện đội công trình, rõ ràng, Lý Càn Khôn đã nói với họ chuyện đi làm thuê ở Lĩnh Nam, cộng thêm lãnh đạo huyện ủy bày tỏ thái độ, bọn họ đều yên tâm, toàn tâm toàn ý cùng lãnh đạo đánh một trận thật lớn.
Từ Quân Nhiên vừa trả lời họ những chuyện liên quan đến đội công trình và nuôi cá ruộng lúa, trong lòng vẫn nghĩ, làm thế nào để nắm bắt thật nhanh công tác công xã.
Lý Càn Khôn này, là người tốt, nhưng không phải lãnh đạo giỏi, điểm này từ khi họp anh ta đã biểu hiện rõ rồi, trừ lần này vì phòng họp có Bí thư Nghiêm Vọng Tung trấn giữ, bình thường khi công xã họp, lãnh đạo bên trên nói, người bên lưới cũng ríu rít bàn luận, chẳng có chút không khí nghiêm túc của một cuộc họp.
Bình thường những đội trưởng độ sản xuất kia đến công xã, cũng không ít người kêu khổ. Chẳng ai coi vị Bí thư này ra gì. May là người làm chủ thực sự của trấn Lý Gia là mấy cụ già, những đội trưởng đội sản xuất này mới không dám lỗ mãng.
Tuy nhiên Từ Quân Nhiên không hài lòng với tình hình này, trung ương sắp đưa lệnh xóa bỏ công xã, tiến trình xã trấn hóa sẽ triển khai trên phạm vi cả nước, mình muốn làm, thì phải nhanh chóng xây dựng được bộ máy Đảng ủy công xã có quyền uy tuyệt đối. Dù sao, không bao lâu nữa, công xã trấn Lý Gia sẽ xảy ra những thay đổi rất lớn, đối diện với hấp dẫn của đồng tiền, Từ Quân Nhiên lo, không ít người muốn kiếm chén canh.
Quay người trở về đại viện công xã, Từ Quân Nhiên và Lý Càn Khôn vừa thấp giọng nói chuyện, vừa đi, nhưng chưa kịp đi đến cửa, đã có tiếng hét lớn truyền đến:
- Oan cho tôi quá!
Từ Quân Nhiên lập tức nhìn thấy một bà cụ cao lớn quỳ “bịch” trước mặt mình và Lý Càn Khôn, miệng hô to:
- Bí thư, oan cho tôi quá, anh phải làm chủ cho tôi!
Nhìn thấy tình cảnh khó giải thích trước mắt, Từ Quân Nhiên ngây người, khó hiểu nhìn Lý Càn Khôn.
Lý Càn Khôn hơi lúng túng phất tay nhìn Từ Quân Nhiên, hét lớn với một đội trưởng đội sản xuất đang định rời đi:
- Mã Phấn, mau đưa người của đại đội các anh về cho tôi!
Từ Quân Nhiên nhìn chăm chú vài lần, phát hiện hắn có quen người này, khi nhỏ cùng mẹ đi dạy ở các đội sản xuất, đã từng gặp người này, về sau có lúc đến nhà thờ tổ trong trấn chơi, cũng từng gặp bà, là gia đình quân nhân, con đã hy sinh trong trận chiến năm năm trước, hình như là Chiến dịch thứ hai. Kiếp trước Từ Quân Nhiên cũng nhớ mang máng, hình như bà luôn phản ánh tình hình với cấp trên, hình như là chuyện phụ cấp gì đó của mình bị ăn bớt, cụ thể Từ Quân Nhiên không nhớ được, vì thời gian hắn làm việc ở huyện Võ Đức không dài.
Lúc này Từ Quân Nhiên không biết bà muốn phản ánh chuyện gì, dĩ nhiên không thể nào làm chủ cho bà, đành phải nhìn Lý Càn Khôn, đợi anh ta xử lý.
Lý Càn Khôn bất đắc dĩ nhìn bà cụ:
- Lưu Bảo Lũy, chúng ta đều là hàng xóm cũ, bà xem thế này được không, giờ việc của tôi hơi nhiều, đợi tôi và Bí thư Từ nói chuyện xong sẽ nói chuyện với bà, có được không?
Không ngờ bà cụ thoáng nhìn Từ Quân Nhiên, gật đầu:
- Tôi biết Trạng nguyên mà, vậy thì được, đợi hôm khác tôi đến tìm cậu.
Nói xong, cùng đội trưởng đội sản xuất sắc mặt lúng túng kia rời đi.
Quay đầu lại, Lý Càn Khôn nói với Từ Quân Nhiên:
- Đây là vấn đề cũ, có vài đội sản xuất đều có những chuyện như thế này.
Từ Quân Nhiên cau mày:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hừ lạnh một cái, Lý Càn Khôn nói:
- Chẳng phải là mấy tên khốn kiếp Cục dân chính sao, nói là tài chính của huyện đang căng thẳng, nên không có tiền phụ cấp cho gia đình liệt sĩ.
Từ Quân Nhiên không nói gì, nếu mình nhớ không lầm, cục trưởng cục dân chính huyện là người của Tần Quốc Đồng.
Buổi tối tan ca, đã hơn năm giờ, Từ Quân Nhiên trở về nhà thờ tổ, đi chào hỏi thầy giáo, rồi mới quay về nơi ở của mình, sự khác biệt giữa nông thôn với thành phố, sau khi trời tối cảm giác rất rõ ràng, quả thực sau khi trời tối, trừ ánh trăng có thể giúp đỡ một chút, hầu hết thời gian, toàn bộ tiểu trấn đều tối om om, đưa tay ra mà cũng chẳng thấy được năm đầu ngón tay, nhưng đi trên đường nếu đối diện có người, ít nhất phải đến trước mặt vài mét mới có thể nhìn thấy mờ mờ.
Hơn nữa, khi điện chưa được phổ biến như hiện nay, các hộ gia đình đều dùng nến hoặc đèn dầu để chiếu sáng.
Mà lúc này, ttrong ngôi nhà đối diện Từ Quân Nhiên, một ngọn đèn dầu đang sáng.
- Nhớ tôi không?
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Từ Quân Nhiên đi vào trong nhà, đến phía sau một bóng lưng thon dài đang đọc sách dưới ánh đèn dầu, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Vũ Tình quay người lại, trừng mắt liếc Từ Quân Nhiên, vỗ vỗ đôi tay đang để trên vai mình, thấp giọng nói:
- Cậu lại đến làm gì? Không phải đã nói với cậu buổi tối đừng tới sao?
Buổi chiều trước khi tan sở, cô đã lén đến văn phòng Từ Quân Nhiên, bảo hắn tối không cần đến chỗ mình
Lâm Vũ Tình là người đàn bà thông minh, đã hạ quyết tâm sẽ không kết hôn với Từ Quân Nhiên, cô sẽ không muốn Từ Quân Nhiên vì mình, mà có ảnh hưởng gì không tốt.
Không thể không nói, cô càng như vậy, Từ Quân Nhiên càng cảm thấy thiệt thòi cho Lâm Vũ Tình, trong mắt Từ Quân Nhiên, một người phụ nữ đã dâng tấm thân trong trắng cho mình, lại không mong được báo đáp còn muốn mình sống thật tốt, thà làm tình nhân của mình, cũng muốn ở cạnh mình, người phụ nữ như vậy, thật đáng để mình trân trọng.
Hắn không thèm để ý đến bối cảnh thanh danh của Lâm Vũ Tình, trong mắt Từ Quân Nhiên, mình chỉ muốn một người vợ có thể cho mình sự ấm áp và an ủi khi mình mệt mỏi, cạnh tranh lợi ích chốn quan trường, không cần phải kéo dài đến cuộc sống hàng ngày.
Nhưng cho dù Từ Quân Nhiên nói thế nào, Lâm Vũ Tình cũng không đồng ý, thậm chí uy hiếp Từ Quân Nhiên nếu dám công khai quan hệ của họ, cô sẽ tự sát!
Không thể làm gì được, Từ Quân Nhiên đành phải gật đầu.
- Ăn cơm chưa?
Lâm Vũ Tình quay người đứng dậy, nhận lấy áo khoác của Từ Quân Nhiên, dịu dàng hỏi.
Đối với cô mà nói, Từ Quân Nhiên là tất cả.
Phụ nữ là như vậy, dù mạnh mẽ thế nào, thông minh ra sao, một khi rơi vào tình yêu, đều trở thành nhân vật mềm yếu đến mức khiến người ta đau lòng.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Ăn ở chỗ tiên sinh rồi. Đúng rồi, chị Vũ Tình, hôm nay tôi nói với tiên sinh rồi, chị muốn đọc sách, có thể đến chỗ thầy ấy lấy, hơn nữa nếu có chỗ nào chị không hiểu, cũng có thể nhờ tiên sinh giảng cho chị, dù sao thầy ấy cũng là giáo sư Đại học sư phạm thủ đô.
Lâm Vũ Tình nghe vậy khẽ giật mình, lập tức mặt hơi ửng hồng, chần chờ một chút nói:
- Như vậy, cũng được sao?
Trong lòng cô, Long Ngâm Nguyệt là thầy của Từ Quân Nhiên, như vậy có nghĩa cũng là trưởng bối của mình, trên thực tế cha mẹ Từ Quân Nhiên đều đã mất, vị tiên sinh này cũng trở thành một trong mấy vị trưởng bối của Từ Quân Nhiên, mỗi lần gặp tiên sinh Ngâm Nguyệt cô đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, giống như nàng dâu mới lần đầu gặp ba mẹ chồng vậy. Giờ Từ Quân Nhiên bỗng dưng nói mình học hỏi tiên sinh, đây đối với Lâm Vũ Tình mà nói, là niềm vui bất ngờ, có điều, kinh ngạc còn nhiều hơn là vui mừng.
- Haha, chị không mắc cỡ đấy chứ?
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, lập tức cười nói Lâm Vũ Tình.
Lâm Vũ Tình thẹn thùng trừng mắt với hắn, lúc này mới thấp giọng nói:
- Tôi, không biết ở chung với tiên sinh thế nào, cái đó, là ở tiên sinh.
Từ Quân Nhiên là người thông minh, lập tức hiểu ra vì sao Lâm Vũ Tình thẹn thùng, đưa tay ra kéo lấy tấm thân ngọc ngà, dịu dàng nói:
- Không sao đâu, tiên sinh rất tốt. Cũng biết quan hệ của chúng ta, thầy sẽ không làm khó chị đâu.
Lâm Vũ Tình sững sờ, sau đó lập tức ngồi thẳng người, nhìn Từ Quân Nhiên kinh ngạc hỏi:
- Cậu điên rồi sao, không phải đã bảo cậu giữ bí mật sao?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười khổ, ho khan một lúc mới thấp giọng nói:
- Tiên sinh không biết có chuyện gì, nhưng hình như đã nhìn ra điều gì đó, hôm nay đã nói với tôi gì mà thanh niên đừng ham vui, phải chú ý sức khỏe…
Hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ, không biết là có chuyện gì, hình như Long Ngâm Nguyệt nhận ra quan hệ giữa hắn và Lâm Vũ Tình, chiều hôm nay khi hắn đến hỏi thăm, đã nói với hắn chuyện này, loại cảm giác này, khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy giống như đứa trẻ lén làm bậy bị cha mẹ phát hiện vậy.
Rơi vào đường cùng, hắn đành ngả bài với Long Ngâm Nguyệt, nói chuyện mình yêu Lâm Vũ Tình.
Long Ngâm Nguyệt không có thành kiến gì với Lâm Vũ Tình, ở tuổi này của ông, đã nhìn thấu mưa gió thời gian, không để ý gì những lời đòn đại, mà chỉ chú ý đến phẩm hạnh và đạo đức của một người, dù thời gian tiếp xúc với cô bé tên Lâm Vũ Tình chưa lâu, nhưng nhìn thái độ của cô đối với Từ Quân Nhiên, và những gì Từ Quân Nhiên nói, cô gái này có vẻ không tệ.
Hơn nữa, Từ Quân Nhiên nói với Long Ngâm Nguyệt, Lâm Vũ Tình định đến thành phố Bằng Phi, vừa học vừa giúp quản lý đội công trình, càng khiến Long Ngâm Nguyệt có thiện cảm, giờ phụ nữ trọng tình trọng nghĩa như vậy thật sự không nhiều.
Về chuyện Lâm Vũ Tình cam tâm làm tình nhân của Từ Quân Nhiên, Long Ngâm Nguyệt không có phản ứng gì, ông đã hơn sáu mươi rồi, là người của xã hội cũ, với việc tam thê tứ thiếp đã quen mắt, thời dân quốc, chuyện tài tử giai nhân là một đoạn giai thoại. Huống hồ ông cũng tin tưởng Từ Quân Nhiên, sẽ xử lý tốt chuyện tình cảm.
Đương nhiên, những chuyện này Từ Quân Nhiên không nói với Lâm Vũ Tình, hắn chỉ nói với Lâm Vũ Tình, Ngâm Nguyệt tiên sinh để cô theo học tiên sinh.
Lâm Vũ Tình nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới bất đắc dĩ gật đầu:
- Được rồi, hy vọng anh Trần với anh Tào đến sớm một chút.
Rõ ràng Lâm cô nương đối mặt với thầy giáo, cũng sợ phát khiếp.
Từ Quân Nhiên cười ha ha một tiếng, ôm lấy vòng eo thon của Lâm Vũ Tình:
- Sao thế, con dâu xấu sợ gặp ba mẹ chồng à?
Lâm Vũ Tình vỗ vai Từ Quân Nhiên nói:
- Người ta đâu có xấu!
Từ Quân Nhiên từ từ hạ tay xuống, lập tức bế cô lên, nhẹ nhàng đặt trên giường, sau đó thổi tắt ngọn đèn đầu giường.
- Xấu hay không tôi không biết, tôi thích là được…
Lâm Vũ Tình ưm một tiếng, cả phòng đầy sắc xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận