Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 849: Kiếp nạn của Đỗ Vĩ

Đỗ Vĩ nói về chuyện của mình với Tiết Võ. Thật sự với gã, giờ đây việc này là chuyện đắng. Chính mình nói trong nhà có mối quan hệ, nhưng so với người ta thì còn kém xa lắm. Nếu mình không có các học sinh giúp đỡ và không lấy chữ tín trong buôn bán thì đoán chừng đã sớm bị Tiết Võ nuốt rồi.
Mấy ngày trước, có hợp đồng xuất khẩu trang phục. Người ta nói chuyện với Tiết Võ. Kết quả, Tiết Võ nóng vội đưa ra giá cao. Đối phương rơi vào đường cùng nên tìm đến Đỗ Vĩ. Đỗ Vĩ không suy nghĩ cẩn thận vội đón lấy mối hàng này. Sau đó, hắn mới biết chuyện này sẽ đắc tội với Tiết Võ. Chẳng qua lúc đó, Đỗ Vĩ nghĩ Tiết gia không cần hợp đồng làm ăn này , nên nhận lấy mà không hề cân nhắc kỹ. Ai có thể nghĩ, vì việc đó mà tới hôm nay lại gặp Tiết Văn ở chỗ này.
Gần đây, gã cũng cảm giác thấy khác thường trong làm ăn. Công ty của hắn gặp phải những khó khăn nên phải kiểm điểm, rút kinh nghiệm. Nếu như không được các bạn học cũ ở các ban, ngành hỗ trợ thì Đỗ Vĩ đã không ngừng kêu khổ.
Nghe Đỗ Vĩ nói xong, Từ Quân Nhiên hiểu ra. Ở Hoa Hạ, kinh tế chuyển mình nên thường xuyên xuất hiện những sự việc. Có những người dựa vào các Công ty, Xý nghiệp căm thù dân doanh có vốn liếng ít. Người như Đỗ Vĩ cũng có rất nhiều. Rõ ràng là người ta không có ý làm, nên hắn đã làm. Kết quả là hết lần này tới lần khác đắc tội với người. Đối phương đã lợi dụng hết thảy các mối quan hệ để trừng trị hắn. Kết quả sau cùng, chỉ có Đỗ Vĩ là bị phá sản trong sự chán nản.
- Anh em họ Tiết?
Từ Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng. Hắn không nghĩ tới, chỉ mới mấy năm mà Thủ đô lại ra một đôi hảo hạng như thế này.
-Ta hỏi, mấy người ôn chuyện đã xong chưa?
Tiết Văn không phải sốt ruột. Mắt hắn thấy Đỗ Vĩ cùng Từ Quân Nhiên châu đầu, ghé tai nói chuyện và không gọi người động thủ. Hắn cảm thấy, hôm nay, đối phương đã xuống thang. Và, cho dù Đỗ Vĩ có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không có biện pháp xoay chuyển tình thế.
Từ Quân Nhiên lạnh lùng nhìn sang hỏi:
- Cậu làm chuyện này, cha mẹ cậu có biết không?
-Hả?
Bị Từ Quân Nhiên hỏi, hắn ngây người ra một lúc. Thằng này bắt đầu hơi nhiều lời. Rốt cuộc là nó có ý gì đây?
Nhìn qua Từ Quân Nhiên, Tiết Văn cười gượng:
-Mày là ai? Muốn chết sao?
Trong nhà, gã là đứa phản nghịch nhất. Gã ghét nhất người bên ngoài dùng cha mẹ để giáo dục hắn. Hôm nay, Tiết văn không biết Đỗ Vĩ cũng ở chỗ này. Hắn vừa mới đi toilet thì có người nhìn thấy Đỗ Vĩ xuất hiện. Lúc này Tiết Văn mới nhớ tới mấy ngày trước đó nghe ông anh nói chuyện họ Đỗ đoạt của anh một hợp đồng buôn bán. Do dó, hắn tạm thời gọi một nhóm người muốn dạy Đỗ Vĩ một bài học tại đây.
Gã không giống với người anh Tiết Võ. Tiết Võ thuộc lớp người ngang ngược có dã tâm. Việc buôn bán đều ưa thích ngầm mưu quỷ kế. Nếu đối phó với Đỗ Vĩ, thì anh gã cũng theo đường dây khác mà động thủ chứ không đích thân ra tay. Tiết Văn thì lại khác. Gã ăn chơi theo kiểu thiếu gia. Khi biết tin Đỗ Vĩ, phản ứng đầu tiên của gã là hôm nay có thể đánh nó một trận.
Đánh Đỗ Vĩ có để lại hậu quả gì không thì gã không hề cân nhắc tới. Đúng là họ Đỗ là người làm ăn, có thể bắt mình lại sao? Có chăng hắn chỉ bị mẹ mắng vài câu mà thôi.
Nhân viên ngành thương nghiệp quốc doanh, cho tới bây giờ cũng đều là thương lượng trước. Chỉ là một thương nhân thôi, đánh thì đánh.
Lúc này thấy Từ Quân Nhiên như chim đầu đàn, Tiết Văn nổi nóng. Y cảm thấy không hiểu ra sao cả. Tên này cố ý gây phiền toái cho mình đấy. Nếu không năm lần, bảy lượt ra gây chuyện, không phải quấy rồi thì là cái gì?
-Mày là ai mà dám nói như vậy với anh Văn của bọn tao!
Tiết Văn còn chưa mở miệng thì cạnh hắn có tên chó săn đứng ra mắng Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiêu chau mày lại. Đám người kia hung hăng thật không hợp thói thường. Mở miệng, ngậm miệng là cha mẹ lão tử. Chúng không biết nơi đây là địa phương nào nữa.
-Quân Nhiên, đối phương có nhiều người. Chúng ta phải đi thôi.
Lúc này, Đỗ Vĩ đến bên Từ Quân Nhiên nói nhỏ:
-Thằng Tiết Văn này ra ngoài rất hung hăng, nói chuyện với hắn một chút, giới hạn thấp nhất đều không có. Không thể kháng lại ngang ngạnh của nó đâu.
Mọi người đã có mười mấy năm quan hệ. Đỗ Vĩ cũng không nói với mấy bạn cứ đi trước, tôi ở lại đỡ đòn mà nói ra như thế.
Từ Quân Nhiên cười gượng, lắc đầu:
-Không được! Tránh hôm nay, nhưng không tránh được mười năm. Hôm nay, cậu có chúng tôi che trở có thể chạy thoát. Còn ngày mai thì sao? Ngày mốt thì sao? Cậu lại không thể ném công ty đi. Đám người này nhất định không ngừng tìm cậu làm phiền đấy.
Nói xong, Từ Quân Nhiên quay đầu nhìn về phía Tiết Văn:
-Tiết Văn, cậu có dám để cho tôi gọi điện thoại hay không?
Tiết Văn ngây người một lúc. Hắn không nghĩ tới tên này bị nhiều người vây quanh như thế mà còn nghĩ tới gọi điện thoại tìm viện binh. Có khả năng tên này chính là chủ nhân rồi.
Dựa vào tính cách của Tiết Văn, hôm nay nhất định là hắn muốn sửa cho Đỗ Vĩ một bài học. Quanh hắn đang có nhiều đàn em đứng xem. Hơn nữa, Từ Quân Nhiên thể hiện như thế, cho hắn thấy có cảm giác rất kỳ lạ: như mình không hề sợ hãi. Trong nội tâm hắn xuất hiện một câu hỏi nghi ngờ.
Tiết Văn không phải là đồ ngốc. Ở thủ đô có Ngọa hổ, tàng long. Tiết gia dựa vào cấp phó bộ của ông ngoại. Nếu ở nơi khác thì đây là cây đại thụ che trời. Nhưng, đây là thủ đô, đừng nói đại thụ che trời mà tiểu thụ còn chưa tính tới. Nơi Thủ đô rộng lớn này, còn có cao nhân nào vậy? Mặc dù Tiết Văn có thể bình yên vô sự thoải mái qua một thời gian bởi hắn có phương pháp trong từng hoàn cảnh. Mặt khác cũng bởi hắn thông minh chưa bao giờ trêu chọc vào nhân vật lợi hại.
Hắn có thể tùy tiện đánh một tên tiểu thương, nhưng bên trong là thể chế cán bộ. Tiết Văn phảinghĩ kỹ dù sao đánh quan không như đánh người bình thường.
- Mày là ai?
Tiết văn nghĩ và hỏi Từ Quân Nhiên một câu. hắn cũng không muốn chọc dây vào ai đó.
Từ Quân Nhiên vừa định nói chuyện thì sau lưng có tiếng kêu vang lên:
-Anh?
-Hả?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên xoay người lại nhìn thấy nhiều người đang thẳng hướng mình đi tới. Đi đầu là hai khuôn mặt quen thuộc.
-Vũ Hàng, Vũ Hiên?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc nhìn hai người. Đúng là Tôn gia đời thứ ba: Tôn Vũ Hàng và Tôn Vũ Hiên.
-Anh, sao anh lại ở chỗ này? Anh về Bắc Kinh khi nào?
Tôn Vũ Hàng đã nhanh chân đi tới trước mặt Từ Quân Nhiên và hỏi.
So với Tôn Vũ Hàng, ngược lại Tôn Vũ Hiên rất bình tĩnh. Hắn đi tới trước mặt từ Quân Nhiên nói:
-Anh gầy thế.
Lần trước Từ Quân Nhiên về Bắc Kinh thì hai người họ không ở đó. Bây giờ, Tôn Vũ Hàng cũng hơn hai mươi tuổi đang công tác ở cơ sở. Nghe nói, Vũ Hàng đã là Phó Chủ tịch huyện. Còn Tôn Vũ Hiên ở trong quân đội làm đến cấp trưởng. Họ đã thành hy vọng của Tôn gia trong quân đội.
Hai người kia cùng Từ Quân Nhiên khi trở lại Tôn gia đã có quan hệ không tệ. Nhiều năm như vậy, ở Tôn gia, Từ Quân Nhiên cùng các trưởng bối đời thứ hai cải thiện không ít về quan hệ. Đời thứ ba quan hệ với hắn cũng khá. Tôn Vũ Hiên và Tôn Vũ Hàng nằm trong số đó. Từ Quân Nhiên rất gần gũi với hai người này.
-Tôi vừa về mấy ngày nay. Vốn định đến mai về thăm ông ngoại đấy.
Từ Quân Nhiên cười, vươn tay vỗ lên bả vai Tôn Vũ Hàng.
Tôn Vũ Hàng gật đầu;
- Em nói đúng mà. Nghe nói anh dậy cho Hoàng tử Hiên một trận? Tên kia từ Đông Hải phải trở về Bắc Kinh?
Từ Quân Nhiên liếc mắt. ân ân oán oán Chính mình cùng Hoàng tử Hiên. Như thế nào mà như toàn bộ Bắc Kinh cùng biết.
Khoát khoát tay, Từ Quân Nhiên nói thẳng:
-Chuyện này, thực ra bên trong rất phức tạp. Cậu đừng nói nhảm nữa.
Sở dĩ chuyện này gây lớn như vậy, vì Hoàng tử hiên hơi quá đáng. Chuyện của nữ nhân mà bí mật vu cáo mình, mặt khác nguyên nhân trọng yếu – cũng là do Phương Chính ở bên trong trợ giúp mình. Dù sao, thư ký của Chủ tịch mưu hại thư ký của Bí thư, chuyện này mà truyền đi sẽ rất rắc rối. Nên Tưởng Phương Trọng chưa mãn nguyện cũng phải nắm bắt lỗ mũi của Hoàng tử hiên chuyển đi nơi khác. Sau chuyện này, nội bộ tỉnh Đông Hải đấu tranh nên Từ Quân Nhiên không thể nói ra trước mặt nhiều người được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận