Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 116: Nổ súng!

- Anh hối hận, hối hận lắm, vì đã không gặp được em sớm hơn một chút!
Mặt cười lộ rõ vẻ ti tiện bỉ ổi, Trình Hoành Phát đưa tay sờ lên hai đùi trắng như tuyết của Tôn Tĩnh Vân, miệng chậc chậc tán dương:
- Xem làn da này này, người đàn bà bên ngoài mà mạnh mẽ thế này, bên trong động này nhất định còn mạnh gấp trăm lần. Yên tâm, anh đây sẽ làm cho em phải sướng rên lên!
- Phì!
Tôn Tĩnh Vân nhổ một bãi nước miếng vào bàn tay đang sờ mó loạn xạ của Trình Hoành Phát, trầm giọng quát:
- Tao có chết cũng không để cho mày được toại nguyện!
Trình Hoành Phát lại cười hê hê, không hề tức giận, tay xoa xoa lên người, nhìn Tôn Tĩnh Vân nói:
- Để anh nói cho mà nghe này người đẹp, ở đây, cô em có gào rách cả họng cũng không có ai tới đâu. Cho nên cô em hãy ngoan ngoãn mà theo ông đây đi!
Tôn Tĩnh Vân giận dữ, chỉ có thể không tiếp tục giãy giụa, vì toàn thân cô bị trói chặt, dù có giãy giụa thì cũng chỉ càng làm cho Trình Hoành Phát cười khoái trí hơn mà thôi.
Không hiểu vì sao, càng nhìn người đàn bà có vẻ cao quý lại giãy giụa trước mặt, Trình Hoành Phát càng cảm thấy vui sướng, anh ta nhớ tới người đàn bà đã đùa giỡn tình cảm của mình mười năm trước đây, ả ta khi biết nhà anh ta thất thế, đã ngã vào lòng gã con trai của một phó chủ nhiệm hội ủy cách mạng.
Nhưng nay thì đã thành cán bộ sở tài chính thành phố.
Trình Hoành Phát không có cách gì trả thù, bởi lão phó chủ nhiệm hội uỷ cách mạng năm xưa, giờ tuy rằng không còn ở thành phố Toàn Châu, nhưng cũng đã là cán bộ cấp sở. Do đó anh ta chỉ có thể đem lửa giận của mình phát tiết lên thân thể những người đàn bà khác. Đàn bà ở trước mặt anh ta mà càng giãy giụa, Trình Hoành Phát càng có cảm giác được trà đạp và càng cảm thấy khoái cảm dâng cao mãnh liệt.
Trình Hoành Phát lộ ra một điệu cười mà Tôn Tĩnh Vân cảm giác là điệu cười biến thái, vừa cười hí hí y vừa ép sát gần thân thể Tôn Tĩnh Vân
Tôn Tĩnh Vân sắc mặt đỏ bừng, tóc hơi rối, do liên tục giãy giụa nên hơi thở dốc, nhìn Trình Hoành Phát đã sắp áp vào cơ thể mình, cô bất đắc dĩ hạ quyết tâm, dù hôm nay có phải chết cũng không để tên khốn này động đến mình.
Vừa nhìn thấy Trình Hoành Phát đã sát đến bên giường, Tôn Tĩnh Vân đột nhiên dùng hết sức, hai đầu gối ép sát nhau, đạp mạnh một cái vào chỗ giữa hai đùi không hề phòng vệ của Trình Hoành Phát.
- Á! Con khốn này!
Trình Hoành Phát đau đớn kêu lên, dang tay tát cho Tôn Tĩnh Vân một cái, mạnh đến nỗi khiến cô lăn luôn một vòng trên giường, còn Trình Hoành Phát thì cong lưng nửa quỳ trên mặt đất coi bộ dạng như con tôm luộc. Chỗ hiểm của đàn ông nếu bị tấn công mạnh, bất kể là ai cũng đều không thể chịu nổi.
Chỉ thấy lúc này sắc mặt của Trình Hoành Phát đã tái xanh, dáng bộ hung hăng như dã thú muốn ăn thịt người, lảo đảo mãi mới đứng được dậy, quát Tôn Tĩnh Vân một cách hung tợn:
- Con đàn bà thối tha! Ông mày vốn chỉ định chơi chán rồi thả mày về, đã thế ông mày không tìm 8, 10 thằng đến chơi cho mày sống dở chết dở thì ông mày đổi tên mang họ mày!
Vừa bước lên giường, y vừa rắp tâm đã thế không cần tốn công bày trò dịu dàng với con đàn bà thối này nữa, mà phải dày vò ả cho thoả.
Tôn Tĩnh Vân tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô biết rõ hôm nay cô không thể trốn thoát nổi rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng huyên náo, chỉ chốc lát đã có tiếng gõ cửa:
- Anh Phát, anh Phát, xảy ra chuyện rồi!
Trình Hoành Phát chau mày, đứng thẳng dậy, quay người quát lớn:
- Chúng mày khóc tang bố mày à? Có chuyện gì cũng đợi tao một lát!
Tên kia sốt sắng nói:
- Anh Phát, Từ Quân Nhiên mang người đánh tới cửa rồi!
- Cái gì?
Trình Hoành Phát biến sắc, liếc qua Tôn Tĩnh Vân, thoáng lăn tăn, cuối cùng quyết định đợi lát nữa sẽ ăn thịt con đàn bà xinh đẹp này, quay người tự tay mở cửa, y đứng ở vị trí chắn ngang tầm nhìn của bọn người bên ngoài nhìn vào trong, thấp giọng quát:
- Có chuyện gì?
Tên kia nói:
- Không rõ, Từ Quân Nhiên vừa mang theo một người đàn ông, cầm súng xông vào, đòi gặp đích danh anh, nói trong ba phút phải nhìn thấy anh, nếu không sẽ giết người!
- Giết người?
Trình Hoành Phát bỗng có dự cảm không tốt, y cảm thấy hành vi của Từ Quân Nhiên hôm nay có gì đó rất bất thường.
Nhưng Trình Hoành Phát còn chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì thì bên tai đã vang lên một tiếng súng Pàng! Cùng theo đó là tiếng kêu thảm thiết!
- Hỏng rồi!
Trình Hoành Phát biến sắc, vơ lấy một thanh đao chém trên bàn cạnh cửa, sau đó liền chạy thẳng về phía trước.
Cách đó rất xa đã nghe tiếng Từ Quân Nhiên truyền tới:
- Tao nói một lần nữa, để tao vào tìm người, thằng nào ngăn cản, tao lấy mạng thằng đó!
Từ Quân Nhiên đứng đó, trong tay là khẩu súng nòng vẫn còn bốc khói, đứng đằng sau là Tôn Vũ Hiên với sắc mặt âm trầm, tay trái cầm dao găm còn tay phải đang chảy máu.
Vừa rồi, khi Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên đi vào sân, liền bị một đám lớn bao vây.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ, một khi Tôn Tĩnh Vân đã ở trong tay của Trình Hoành Phát thì y nhất định sẽ đích thân giở trò hưởng lạc, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được Tôn Tĩnh Vân, do đó Từ Quân Nhiên mới cố tình quát lớn tiếng mục đích để Trình Hoành Phát ra gặp mình.
Tôn Vũ Hiên muốn xông vào bên trong, nhưng bị Từ Quân Nhiên ngăn lại, với lí do, nếu tuỳ tiện xông vào, nhỡ may bọn kia gây thương tích cho chủ nhiệm Tôn thì càng khó giải quyết?
Nói vậy cốt để Tôn Vũ Hiên không gây ra hành động rút dây động rừng.
Còn trên thực tế, Từ Quân Nhiên đang muốn tạo ra một cái bẫy, cái bẫy cho anh em nhà họ Trình chết không nghi ngờ gì.
Mặc dù có chút có lỗi với Tôn … Tĩnh Vân, nhưng Từ Quân Nhiên lại nắm chắc, đúng vào trước lúc cô phải chịu thiệt sẽ xông vào cứu cô ra, còn cái bẫy này thì mấu chốt ở chỗ, khiến cho Trình Hoành Đạt và em anh ta Trình Hoành Phát biến thành hai kẻ mang tội danh: là thế lực xã hội đen ác ôn của huyện Võ Đức.
Thời đại này, mặc dù có không ít thế lực bạo ác hoành hành, nhưng bên trên lại chẳng có mấy người coi đây là việc đáng để ý. Trừ phi xảy ra chuyện nghiêm trọng, lãnh đạo bên trên mới quyết tâm mạnh tay chỉnh đốn trật tự trị an xã hội, Từ Quân Nhiên nhớ lại, những đợt truy quét mạnh tay thời cuối năm 83 của kiếp trước đều diễn ra sau hàng loạt các vụ trọng án hình sự. Còn hiện nay, mặc dù trên toàn quốc có không ít các vụ án nghiêm trọng xảy ra, các lãnh đạo cấp trên cũng có chút cảnh giác, nhưng vẫn chưa thấy quyết tâm giải quyết triệt để.
Chẳng qua là có vài người hô hào mà thôi, nói một cách chính xác những tiếng hô hào là phải dùng chế tài thật nghiêm minh để trừng trị bọn tội phạm hình sự, cũng chỉ như những đốm lửa le lói của các ngôi sao trên bầu trời, chứ chưa biến thành sức mạnh thực sự.
Mà Từ Quân Nhiên thì muốn làm cho những đốm lửa đó bùng lên trở thành một phong trào truy quét mạnh mẽ thực sự.
- Từ Quân Nhiên, tóm lại, mày muốn gì?
Tên lâu la lớn tiếng quát hỏi, nhưng cũng không dám làm gì, chỉ dơ con dao chỉ chỉ vào mặt Từ Quân Nhiên.
Chúng biết, vì người đàn ông bên cạnh Từ Quân Nhiên đang cầm một khẩu súng, mà lại là súng ngắn thứ thiệt, đã thế, nhìn anh ta lại rất có vẻ hung hăng như muốn ăn thịt người, chỉ cần ai đó có hành động bất cẩn một chút là anh ta sẵn sàng nổ súng ngay, do đó đám người bậu xậu lúc này, mặc dù mồm thì quát rất hăng, nhưng thực tế chỉ được cái ngoài mạnh trong yếu, dù sao thì chẳng ai muốn mình là tên bất cẩn bị dính đạn, vì mỗi người cũng chỉ có một cái mạng mà thôi.
Từ Quân Nhiên lạnh lùng nhìn đối phương, bình tĩnh nói:
- Gọi Trình Hoành Phát ra gặp tao.
Một tên vừa định há miệng nói, thì mặt đã biến sắc, Từ Quân Nhiên chưa kịp quay đầu lại đã nghe một tiếng phịch, cùng với đó là dáng người ngã ngay trước mặt mình cùng Tôn Vũ Hiên, khẩu súng trong tay Tôn Vũ Hiên cũng rơi xuống đất, cánh tay thì bất ngờ dính dao găm.
- Đồ khốn!
Tôn Vũ Hiên nổi giận gầm lên, vừa rút dao găm ra máu đã tứa ra đỏ lòm, đá mạnh một cước vào tên vừa ngã ở phía sau, khiến anh ta đau đớn kêu thảm thiết.
Từ Quân Nhiên cũng kịp phát hiện ra dấu hiệu có tên muốn nhào về phía trước, nhanh như chớp ngồi xuống nhặt khẩu súng lên, đưa tay chỉ súng về phía tên đứng gần mình nhất bóp cò bắn một phát.
Pàng!
Một giây sau, Từ Quân Nhiên bị sức giật hậu quá lớn của khẩu súng giật mạnh suýt thì trật cả khớp, còn tên vừa đâm cho Tôn Vũ Hiên một nhát dao găm lại bắt đầu ôm lấy đùi kêu gào thảm thiết.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Tôn Vũ Hiên cũng không dám tin nhìn Từ Quân Nhiên, thật khó tin, một người trông có vẻ thư sinh yếu ớt như anh ta lại dám nổ súng.
Từ Quân Nhiên cố chịu đựng cảm giác đau ở cánh tay do bị giật ban nãy, cười méo mó nói với Tôn Vũ Hiên:
- Thực ra, tôi muốn bắn thằng đối diện kia kìa. Vừa nói, Từ Quân Nhiên vừa chỉ một tên đã bị doạ cho sợ chết khiếp, tên đó đứng chếch chếch trước mặt Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên, Từ Quân Nhiên ban đầu đã định nhắm trúng anh ta để bắn, nhưng kết quả là do lần đầu bắn súng, hắn không ngờ lực giật lại mạnh như vậy, khiến nòng súng bị giật theo bắn chệch sang tên vừa đâm cho Tôn Vũ Hiên một nhát.
Chỉ có thể nói là tên kia quá đen đủi, gặp phải tay xạ thủ mới như Từ Quân Nhiên.
Lúc này, Trình Hoành Phát cũng mang người xông ra tới nơi, vừa nhìn thấy Từ Quân Nhiên trong tay cầm súng, còn thuộc hạ của mình thì nằm dưới đất kêu rên, Trình Hoành Phát không kìm được chửi ầm lên:
- Từ Quân Nhiên, mày điên rồi à? ĐM mày muốn gì?
Ánh mắt Từ Quân Nhiên đột nhiên sắt lại, liếc sang Trình Hoành Phát, thấy anh ta quần áo vẫn chỉnh tề, lúc này mới có chút yên tâm, nhưng nghe câu chửi của y, Từ Quân Nhiên hơi cau có, hắn luôn xem hai từ bố mẹ là từ thiêng liêng, nên hắn ghét nhất những câu chửi động đến hai chữ này.
Tôn Vũ Hiên nghiêng đầu sang phía Từ Quân Nhiên nói nhỏ:
- Chính nó bắt người đi, nhưng giờ cánh tay tôi đau muốn rụng ra, có bắn cũng không trúng, anh có thể bắn chính xác không?
Những lời của Tôn Vũ Hiên to đến nỗi, ai ở đó cũng nghe rất rõ, Trình Hoành Phát không nhịn được vừa tức vừa cười chỉ vào mũi Từ Quân Nhiên quát:
- Tao thấy mày điên thật rồi tên họ Từ kia! Trình Hoành Phát nhìn lướt qua khẩu súng rồi nói tiếp:
- Nếu mày dám động đến tao chỉ một chút, tao cho mày lết không ra khỏi được nơi này!
Từ Quân Nhiên không thèm để ý y nói gì, mà nhìn về phía Tôn Vũ Hiên.
Tay phải của Tôn Vũ Hiên vừa bị đâm một nhát dao đau đến nỗi súng đang cầm trong tay còn rơi xuống đất, bị Từ Quân Nhiên giành mất quyền nổ phát súng đầu tiên. Lúc này lại biết chính tên đứng trước mặt là tên đã bắt cô đem đi, anh ta đã nổi giận chỉ hận không thể đâm được Trình Hoành Phát một nhát chết tươi.
- Tôi đánh chết tên khốn đó không sao chứ? Tôn Vũ Hiên chợt hỏi một câu, vì nhớ ra lúc trên đường tới đây, Từ Quân Nhiên đã nói nếu muốn cứu người thì nhất thiết phải nghe theo hắn, nếu không Tôn Tĩnh Vân sẽ gặp nguy hiểm. Giờ nhìn xung quanh toàn một lũ đông mang theo đao khí, anh ta đã tin là Từ Quân Nhiên nói thật
Từ Quân Nhiên nheo mắt, thản nhiên đáp:
- Chỉ cần không chết người, bắn bao nhiêu phát cũng được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận