Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 214: Sương mù dày đặc.

- Chuyện này không cần em phải nhúng tay vào.
Sau khi Tôn Tĩnh Vân nói Hồ Hữu tài có vấn đề, Tôn Chấn An đột nhiên nói với cô như vậy.
Tôn Tĩnh vân giật mình, khó hiểu nhìn Tôn Chấn An
- Anh hai, vì sao?
Tôn Chấn An sắc mặt nghiêm trọng, biểu hiện rất nghiêm túc, nhìn Tôn Tĩnh Vân nói:
- Liên quan đến chuyện này có rất nhiều người, em không thích hợp để tham gia vào. Chuyện này đến đây kết thúc, anh không quan tâm nữa.
Tôn Tĩnh Vân trong lòng có chút bất đắc dĩ, chuyện này nếu như cô chỉ tham gia thì thôi, vấn đề là cô căn bản không tham gia vào, là cái tên từ Quân Nhiên kia vì không màng sống chết cứu bạn mà xuất đầu lộ diện.
Thở dài, Tôn Tĩnh vân gật đầu:
- Em biết rồi.
Dừng một lúc, cô có chút bằng đành lòng nói:
- Xem ra, em chỉ có thể để con trai của chị cả tự đau đầu thôi.
Hai người Lãnh Nhạc và Tôn Linh giật mình, nhưng thái độ của Trương Mẫn với Tôn Chấn An lại thay đổi.
Thần sắc trên mặt Tôn Chấn An thay đổi, lộ ra thần sắc hoảng loạn trên mặt của Lãnh Nhạc căn bản sẽ không xuất hiện, đứng phắt dậy
- Em gái, theo anh vào thư phòng.
Nhìn hai bọn họ đi vào thư phòng, Trương Mẫn thở dài, cũng vào theo.
Ở bên ngoài Lãnh Nhạc nhìn Tôn Linh, khó hiểu, hỏi
- Tiểu Linh, bố đây là…
Tính cách của Tôn Linh khá tốt, dù là sinh ra trong một gia đình quan to, nhưng lại không hề có tính tiểu thư kiêu ngạo, ngược lại được thừa hưởng tính dịu dàng của mẹ, hai vợ chồng luôn tôn trọng lẫn nhau, mối quan hệ rất tốt, nghe thấy lời chồng, cô nghĩ 1 chút rồi thấp giọng nói:
- Chuyện của cô em, anh từng nghe chưa?
Lãnh Nhạc cau mày, gật đầu
- Mẹ cũng nói với anh một chút rồi, là cô cả mà năm đó bỏ nhà đi à?
Tôn Linh gật đầu
- Chính xác, lúc em còn nhỏ ở cùng bố mẹ ở nơi khác, ấn tượng với bà cô này không sâu đậm lắm, nhưng bố thỉnh thoảng cũng có lúc bố nhắc về bác cả hoặc chú ba, luôn thổn thức không thôi, bà nội trước lúc lâm chung. Nhắc đến nhiều nhất chính là cô. Nhưng cô rời nhà đi đến tận bây giờ, có lẽ cũng đã hơn 20 năm rồi.
Lãnh Nhạc như có điều khổ tâm, anh ta rất nhạy bén, mặc dù không giỏi về ngôn từ, nhưng đứng trước mặt ai cũng được. Nếu thực sự là cái loại người nói năng thận trọng kia, người ngay thẳng chính trực như Tôn Chấn An cũng sẽ không để cậu ta vào tầm ngắm, hơn nữa còn dạy dỗ cậu ta trở thành người nối nghiệp.
Lúc này, điều cậu ta nghĩ tới, là lời cô út vừa nói. Cái câu người con của chị cả có phải là, một người cô của Tôn gia đã biến mất nhiều năm, giờ được Tôn Tĩnh Vân tìm thấy? Nếu như đúng là như vậy, người này. Làm thế nào lại liên quan đến chuyện của nhà khách dân tộc chứ?
Không chỉ có lãnh Nhạc nghi ngờ, đến cả vợ chồng Tôn Chấn An và Trương Mẫn đang ở trong thư phòng, lúc này cũng đều ngạc nhiên như vậy.
- TEm gái, em nói con của chị gái em, là ý gì?
Tôn Chấn An đứng thứ 2 trong gia đình, Tôn Tĩnh Văn đứng thứ 3, tiếp theo mới là Tôn Chấn Bang, Tôn Chấn Quốc…, mà bố của Tôn Vũ Hiên Tôn Chấn Bình lại là lão đại. Đối với đứa em gái ruột duy nhất, Tôn Chấn An vô cùng thấp thỏm lo lắng cũng có cả nhớ nhung. Năm đó lúc Tôn Tĩnh Văn bỏ đi, ông đang đương nhiệm ở nơi khác, lúc nghe tin vội vàng quay về Thủ đô, chỉ thấy bố đang tức giận lôi đình còn mẹ thì khóc sưng cả mắt, đã nhiều năm qua rồi, ông và mấy anh em yêu thương Tô Tĩnh Vân thêm cả phần của cô em kia nữa, cũng bởi vì cảm thấy có lỗi với Tôn Tĩnh Văn.
Lúc này vừa nghe có thông tin của tôn Tĩnh Văn, chủ tịch tỉnh Tôn kiên định như núi thái sơn thế mà cũng phải thay đổi sắc mặt.
Tôn Tĩnh Vân cười khổ. Cô biết anh cả Tôn Chấn Bình hoặc anh hai Tôn Chấn An nghe được tin này. chắc chắn sẽ phản ứng rất ác liệt, dù sao nói một cách tương đối, thì năm đó khi chị Tôn Tĩnh Văn bỏ nhà đi, bọn họ đều đã trưởng thành, so với Tôn Chấn Bang, em gái lớn lên cùng nhau từ nhỏ đột nhiên mất tích, đối với bọn họ mà nói, thì đả kích hơn nhiều.
- Anh hai, em không dám khẳng định là con của chị cả, chỉ là thấy trên tay cậu ta, có miếng ngọc bội mà bố đã đeo cho chúng ta, giống y hệt.
Ánh mắt Tôn Tĩnh Vân đối diện với Tôn Chấn An, bắt đầu giải thích.
Tôn Chấn An nghe vậy thì lặng người, đôi lông mày dần chau lại.
Trương Mẫn thấy bộ dạng u sầu của chồng, nghĩ một lúc rồi nói:
- Em gái, em làm thế nào mà tìm thấy chị cả?
Tôn Tĩnh Vân lắc đầu:
- Em không nhìn thấy chị cả, chỉ là nhìn thấy miếng ngọc bội kia, em với anh ba đã thương lượng, thử thám thính cậu thanh niên đó, nhưng hắn nói ngọc bội là của cố nhân tặng lại cho.
- Hừm!
Tôn Chấn An lạnh lùng hừ một cái:
- Anh biết ngay em sẽ tìm lão tam để thương lượng mà.
Lè lưỡi tinh nghịch, Tôn Tĩnh Vân không có chút phong độ đại nhân nào, hoàn toàn giống một đứa trẻ, nở nụ cười ngây thơ nói với Tôn Chấn An:
- Anh hai, anh cũng biết, em với anh Ba hay nói chuyện mà, nếu nói với anh hay anh cả, hai người nhất định sẽ bảo với bố.
Tôn Chấn An thở dài, không có cách nào với vẻ mặt này của em gái, đành bất đắc dĩ nói:
- Các em nghĩ sai rồi, anh với anh cả đâu phải là trẻ con, khi chuyện chưa chắc chắn, nào dám nói với bố chứ? Bố già rồi, sức khoẻ em không phải không biết, căn bản không thể chịu được sự kích động mạnh. Lần trước chuyện của em, ông đã tức giân, đến cả thủ trưởng cấp cao nhất cũng đều khuyên ông, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi, không được để cơ thể quá mệt.
Nói xong, ông nhìn Tôn Tĩnh Vân:
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Thế là Tôn Tĩnh Vân đem chuyện mình ở Thủ đô đươc Từ Quân Nhiên cứu, lần thứ hai là ở nghĩa địa Cửu cung sơn gặp Từ Quân Nhiên, trong lúc vô ý nhặt được ngọc bội của cậu ta, phát hiện nó giống y hệt miếng mà chị cả khi đó bỏ nhà đã mang đi, sau đó nói chuyện với anh ba Tôn Chấn Quốc, tới huyện Võ Đức chuẩn bị tìm Từ Quân Nhiên để hỏi về chuyện này, cuối cùng lại lần nữa được cậu ta cứu, kết quả là hỏi cậu ta xem miếng ngọc bội ấy có phải đồ gia truyền Tôn gia không ở trong viện, Từ Quân Nhiên nhất quyết phủ nhận, hơn nữa còn nói đây là của một người bạn tặng cho.
Sắc mặt Tôn Chấn An theo lời nói của Tôn Tĩnh Vân ngày càng trở nên nghiêm trọng, cuối cùng đợi đến khi Tôn Tĩnh Vân nói xong, mới trầm giọng nói:
- Em không tìm người hỏi về người ở huyện Võ Đức sao?
Tôn Tĩnh Vân lắc đầu:
- Chuyện này ngoai e và anh ba ra, không có ai biết nữa. Bọn em cũng không có thời gian và sức lực để đi điều tra.
Nằm ngoài dự đoán, Tôn Chấn An gật đầu:
- Các em làm đều không có vấn đề gì.
Ông rất hiểu sự lựa chọn của mấy em mình, bọn chúng làm hoàn toàn không sai, chỉ dựa vào miếng ngọc bội mà nhận người thân, đúng chuyện không bình thường cho lắm, chỉ trong kịch nam mới có, trong gia đình như Tôn gia, nếu như tuỳ tiện tiếp xúc với một người không rõ lai lịch, đó là chuyện không thể. Chưa nói những cái khác, đơn giản là dư luận bên ngoài, cũng đủ để làm thanh niên này tan xương nát thịt.
Điều quan trọng là, Tôn Tĩnh Vân hoàn toàn không nhìn thấy Tôn Tĩnh Văn, chỉ dựa vào miếng ngọc bội, cô không dám khẳng định Từ Quân Nhiên là người mình đang cần tìm.
Nhà cao cửa rộng thì cũng có nỗi khổ của nhà cao cửa rộng, làm quan đến cấp của ông cụ Tôn rồi, chuyện của gia đình không chỉ còn là chuyện gia đình nữa, mà sẽ là chuyện lớn ảnh hưởng đến vận mệnh của rất nhiều người. Tôn Chấn An có thể thưởng tượng ra, một khi Tôn Tĩnh Vân mang đứa trẻ đó về Tôn gia, bố sẽ bù đắp những thiệt thòi bao năm qua cho đứa trẻ đó như thế nào. Giả dụ người thanh niên đó thực sự là người của Tôn gia thì không sao, nhỡ không phải, thì sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
- Xem ra, có thời gian anh phải đi huyện Võ Đức một chuyến xem sao.
Tôn Chấn An trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói.
Kiểu chuyện như thế này, Tôn gia sẽ không nhờ đến người khác, chỉ có thể do con cái trong Tôn gia tự mình đi kiểm chứng.
Nhưng sau đó lông mày ông lại chau lại:
- Đợi đã, Từ Quân Nhiên? Có phải cán bộ rất thân cận với lão đại của Tào gia, còn được thủ trưởng cao nhất đích thân biểu dương?
Tôn Chấn An luôn cảm thấy cái tên Từ Quân Nhiên nghe rất quen, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, hỏi.
Tôn Tĩnh Vân nghe thấy liền gật đầu:
- Chính là cậu ta. Lúc đầu lúc em gặp cậu ta, cậu ta đang ăn cơm với lão nhị của Tào gia Tào Tuấn Vĩ, cậu ta là bạn đại học của Tào Tuấn Minh, bọn họ ở cùng một ký túc, còn có con của bí thư Lĩnh Nam là Tằng Văn Khâm.
Mặt Tôn Chấn An hơi biến sắc, nói với vợ:
- Bà Trương, bà gọi tiểu Nhạc vào đây.
Trương Mẫn trên mặt đầy sợ hãi quay người bước ra, một lúc sau liền gọi Lãnh Nhạc vào, bà ta thì ở bên ngoài cùng con gái.
Nhìn Lãnh Nhạc, Tôn Chấn An hỏi:
- Hồ Hữu Tài gần đây có nói với con điều gì liên quan đến nhà khách dân tộc không?
Lãnh Nhạc biết chuyện quan trọng, nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
- Không có, ông ta hỏi con ý kiến của bố về việc nhà khác dân tộc nhận thầu, con nói tất cả đều theo quy chế mà làm.
Dừng lại một chút, cậu ta nói với Tôn Chấn An:
- Thủ trưởng, ý ngài là, Hồ Hữu Tài giơ cờ hiệu với con…
Vẻ mặt Tôn Chấn An rất lạnh lùng, như nhìn thấu người đối diện:
- Xem ra, có người cảm thấy cờ hiệu của thủ trưởng ta rất tốt, định mượn dùng một chút đây.
Kinh Nghiệm đấu tranh chính trị của ông quá nhiều rồi, vừa phân tích một chút, biết ngay trong này chắc chắn có uẩn khúc, mà vấn đề lớn nhất, chính là phát sinh ở chỗ phó chủ nhiệm văn phòng uỷ ban tỉnh, cục trưởng cục quản lý các cơ quan sự vụ Hồ Hữu Tài.
Chuyện trong nhà chỉ người trong nhà biết, Tôn Chấn An rất hiểu Lãnh Nhạc, biết thằng con rể này tính thận trọng đến mức làm người khác thấy phát phiền, điểm này rất giống ông, nhưng nói không phải khoa trương, bởi vì bản thân là người có duyên gặp cậu ta, làm cho Lãnh Nhạc gần như là bản sao của mình trong chốn quan trường, dù là từ tính cách hay cách làm, lãnh Nhạc bây giờ, ít nhất cũng giống đến sáu phần. Người như vậy, sẽ không vì chút lợi nhỏ mà động tâm.
Như vậy cũng có thể nói, lời Tôn Tĩnh Vân vừa nói, Lãnh Nhạc cùng với Vu Trạch Diễn liên thủ lấy thông tin nhà khách dân tộc nhận thầu, 10 thì có đến 8 9, là có người cố ý tung hoả mù.
Nên biết, thông tin này ngay lập tức thâu tóm được ông thủ trưởng đương nhiệm cùng với mấy người thường uỷ uỷ ban tỉnh đoàn bảo vệ, thì có nghĩa là gần nửa thường uỷ uỷ ban tỉnh, cho nên dù thông tin từ ai mà ra, thì người nói ra, rất đáng nghi ngờ.
Tôn Chấn An nheo mắt, tay gõ bàn, thầm nghĩ:
- Là ai nhỉ? Đứng sau trợ giúp, muốn xem trò cười của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận