Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 455: Anh tính toán cái khỉ gì.

Rất nhiều chuyện trên thế giới này, có đôi khi đều là việc bất đắc dĩ. Giống như một người nếu đi lầm đường, cho dù sau khi quay lại, cũng lo lắng việc mình từng làm sai bất cứ lúc nào cũng sẽ dẫn tới một thứ hậu quả nào đó sau này.
Tâm trạng của Từ Quân Nhiên lúc này là như vậy. Hắn không biết nên giải thích điều này như thế nào với dân chúng. Giải thích mình không giống những ông quan khác, không phải lãnh đạo lớn cao cao tại thượng, không phải là những người chấp trách không coi dân ra gì. Mặc dù hắn biết thừa, những người này căn bản không tin lời giải thích của mình. Vì không biết bắt đầu từ khi nào, người dân Trung Quốc đã quen, cái gọi là công bộc, hầu như đều là cao cao tại thượng.
Trong lòng thầm thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên dừng bước, vẫy tay với một chàng trai gần mình nhất, ý là bảo cậu ta đi tới.
Cậu thanh niên kia vừa nhìn thấy Từ Quân Nhiên vẫy mình, hí ha hí hửng chạy tới. Mặc dù không quen Từ Quân Nhiên, tuy nhiên cậu từng nhìn thấy mấy cán bộ công an đi cạnh Từ Quân Nhiên, trong lòng khẳng định đây chắc chắn là quan lớn.
Từ Quân Nhiên đợi cậu tới cạnh mình, cười hỏi:
- Chàng trai, cậu là người ở đâu?
Người nọ cười hì hì:
- Ở ngay phía trước, thôn Trần Gia.
Từ Quân Nhiên biết thôn Trần Gia, ở ngay cạnh thôn Mã Gia, cũng là thôn thuộc xã Trường Thanh, giống thôn Mã Gia, là thôn sống nhờ vào khai thác mỏ, thôn Mã Gia và thôn Trần Gia, ý nghĩa theo tên, một là chủ yếu người họ Mã, một là chủ yếu người họ Trần.
- Hiện tại trong thôn có bao nhiêu người?
Từ Quân Nhiên khẽ hỏi cậu thanh niên.
- Không nhiều lắm, đều lên núi đào mỏ rồi, những năm đầu thì nhiều người, những năm đó khoảng trăm mấy hộ.
Từ Quân Nhiên hơi sững sờ, lập tức hiểu, ý của cậu hẳn là nói, hiện tại trong thôn không còn mấy người, phần lớn đều đi đào mỏ ở khu núi đối diện mỏ than Hồng Tinh.
Nhìn cậu thanh niên có chút thật thà này, Từ Quân Nhiên cười cười nói:
- Sao cậu không đi?
Chàng trai ngại ngùng cười cười, hơi ngượng nghịu trả lời:
- Mẹ tôi không cho đi, bảo tôi ở nhà cưới vợ.
Từ Quân Nhiên không kìm được cười ha hả nói:
- Vậy cậu lấy vợ chưa?
Cậu chàng kia càng thêm khó xử, không ngừng lắc đầu:
- Vẫn chưa…
Từ Quân Nhiên ngược lại cảm thấy y rất thuần phác, cười cười nói:
- Đã xem mắt chưa?
Cậu chàng sung sướng đáp:
- Gặp mấy người rồi, người tôi thích người ta lại không thích, người thích tôi, tôi lại không thích.
Từ Quân Nhiên liếc mắt nhìn Diệp Hữu Đạo, không kìm được bật cười, chàng trai này thật là đáng yêu, rất có cảm giác thanh niên nông thôn thuần phác.
- Tiểu tử, cậu tên gì?
Diệp Hữu Đạo cười hỏi cậu.
Cậu chàng nói:
- Tôi tên là Mã Siêu, tên do mẹ nhờ người đặt cho đấy.
- Mã Siêu?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Tên tướng thời Tam quốc, haha, không tồi không tồi.
Mấy người lại thong thả hàn huyên vài câu, qua một lúc trở nên thân quen, Diệp Hữu Đạo bỗng nhiên cười hỏi:
- Nghe nói gần đây có người chết đúng không?
Mã Siêu cẩn thận nhìn những người xung quanh, lúc này mới hạ giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Không ai nghe nói về người chết, tuy nhiên trong núi này ngày nào cũng như sét đánh…
Từ Quân Nhiên dường như có điều suy nghĩ gật gật đầu, vừa định nói, chỗ cách đó không xa truyền tới âm thanh huyên náo. Từ Quân Nhiên cau mày, Diệp Hữu Đạo nhìn thoáng qua nói với Từ Quân Nhiên:
- Là giám đốc mỏ than Hồng Tinh tới.
Từ Quân Nhiên sững sờ, hắn không biết nhiều lắm về giám đốc mỏ của mỏ than Hồng Tinh, tuy nhiên nghe nói đánh giá về người này không được tốt lắm.
Mỏ than Hồng Tinh là doanh nghiệp cung cấp than mỏ cho các doanh nghiệp công nghiệp lớn trong huyện, giám đốc mỏ tên là Trịnh Thủ Nghĩa, mấy năm trước lúc ở trường Đảng Thành ủy bồi dưỡng, là bạn hàng của Chu Trạch Thành. Chu Trạch Thành vẫn luôn gọi y Trịnh Thủ Nghĩa. Trịnh Thủ Nghĩa còn có một biệt hiệu khác, tên là “ huy hoắc quang” (tiêu hết tiền)
Sở dĩ nói như vậy là có nguyên nhân, vị giám đốc Trịnh Thủ Nghĩa này lần lượt từng làm nhân vật số một của bốn thôn trấn. Ban đầu, Trịnh Thủ Nghĩa chỉ là Chủ tịch xã của xã nào đó, sau khi thôi chức, để lại 39 đồng 5 hào trong quỹ tài chính xã lại cho người kế nhiệm. Sau đó, Trịnh Thủ Nghĩa lại được điều tới một xã khác làm Bí thư, coi như là thăng chức, hết một nhiệm kì, điều ngang tới một trấn khác làm Bí thư. Lần này, tài chính để lại cho người sau chỉ có 4 hào. Thời gian Trịnh Thủ Nghĩa giữ chức ở thị trấn thứ ba lâu hơn một chút. Đợi lúc y đi, tài chính thị trấn không chỉ không còn lấy một xu, còn để lại một khoản nợ mấy chục ngàn cho người kế nhiệm. Không ngờ lúc này, lãnh đạo kì sau không chịu, lên huyện làm ầm ĩ. Không lâu sau, tài chính huyện đành thay Trịnh Thủ Nghĩa lau sạch mông, tài chính huyện trả món nợ một lần mấy chục ngàn của thị trấn đó. Như vậy mới khiến người kế nhiệm yên tâm bình tĩnh lại một chút, cũng chính bắt đầu từ lúc đó, mọi người bắt đầu đặt biệt hiệu cho Trịnh Thủ Nghĩa, gọi y là “huy hoắc quang”
Chu Trạch Thành coi chuyện này là chuyện cười kể cho Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên nghe qua, khi đó Từ Quân Nhiên nói, cách làm giống như Trịnh Thủ Nghĩa, nếu ở vào thời chiến thì có thể coi là lập đại công, vườn không nhà trống, không để lại cho kẻ địch chút đường sống nào.
- Tên đó là lão hồ ly.
Diệp Hữu Đạo sợ Từ Quân Nhiên không biết rõ tình huống của Trịnh Thủ Nghĩa, ở bên cạnh nhắc nhở.
Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu, thấy Trịnh Thủ Nghĩa bước nhanh tới, từ rất xa Trịnh Thủ Nghĩa đã giơ tay ra, rất khách sáo nói với Từ Quân Nhiên:
- Đội trưởng Diệp, Bí thư Từ, thật xin lỗi, chân thành xin lỗi, khiến hai người gặp thêm phiền toái.
Y thật ra không muốn tới, chỉ vì người chết này vừa nhìn đã biết có liên quan tới mỏ than, giám đốc mỏ than như mình không tới thì không ổn.
Đối với lời của y, Từ Quân Nhiên không hài lòng. Bản thân là Bí thư Đảng ủy xã Trường Thanh, trong khu vực xảy ra vụ án hình sự nghiêm trọng như vậy, Từ Quân Nhiên xuất hiện ở đây là đương nhiên. Trịnh Thủ Nghĩa anh tới bày ra bộ dạng ông chủ, rõ ràng chính là không coi Bí thư đảng ủy Từ Quân Nhiên ra gì.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu, so với giám đốc mỏ than này, Bí thư Đảng ủy xã như mình đúng là không bằng. Dù sao chỉ là về mặt cấp hành chính, hai người kém nhau hai bậc, nhưng hắn đã hỏi thăm rõ ràng, Trịnh Thủ Nghĩa này hiện tại là đường đường cấp chính Sở. Mặc dù cấp chính Sở của doanh nghiệp quốc doanh cũng chính là cấp phó chủ tịch huyện ở địa phương, nhưng ai bảo doanh nghiệp của người ta tốt, mỏ than Hồng Tinh đảm nhiệm vai trò nhà cung ứng than cho mấy doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn của huyện Phú Lạc. Địa vị của ông giám đốc mỏ Trịnh Thủ Nghĩa này đương nhiên cũng là nước lên thuyền lên, cũng được coi là quyền cao chức trọng. Đặc biệt là so với những Bí thư đảng ủy xã trấn bình thường như Từ Quân Nhiên, càng có chút không đáng nói.
- Giám đốc Trịnh khách sáo quá rồi, đã là vụ án hình sự, địa phương cũng phải bụng làm dạ chịu.
Từ Quân Nhiên nhìn Trịnh Thủ Nghĩa, dửng dưng mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận