Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 590: Hôn sự (tiếp).

- Tiểu tử ngươi chắc không cần cả đời mà chỉ cần mấy năm nữa thôi chắc là sẽ cưỡi lên đầu lên cổ ta rồi!
Tôn Chấn Bang cười cười mắng Từ Quân Nhiên một câu rồi nói tiếp:
- Quân Nhiên, cậu ba nói với cháu một câu từ tận đáy lòng này. Các cháu còn trẻ, yêu đương không sao cả, cũng không có ai có ý định ngăn cấm gì cháu, nhưng còn chuyện hôn nhân đại sự thì không thể do cháu tự ý quyết định được. Đặc biệt là dạo gần đây, biểu hiện của cháu rất nổi bật. Mọi người ở thủ đô đang rất chú ý đến cháu. Hiện nay đã có hai nhà đến nhà ta đặt vấn đề xem mặt. Lão gia hi vọng ở cháu rất nhiều. Cháu nói xem, liệu mọi người có dễ dàng để cho cháu yêu đương lăng nhăng ở bên ngoài hay sao?
Nghe những lời Tôn Chân Bang nói, Từ Quân Nhiên cười nhạt. Dù không tiếp lời nhưng rõ ràng trong lòng hắn đang có ngọn lửa giận.
Từ Quân Nhien không nói gì, Tôn Chấn Bang lại tiếp tục:
- Cậu ba biết tiểu tử ngươi đang nghĩ gì. Nếu là những cô gái bình thường thì chắc chắn là cháu sẽ không vừa mắt, nhưng cô gái mà ông ngoài chọn cho cháu lần này không phải là một người bình thường. Cô gái đó cũng là một mỹ nữ có tiếng ở thủ đô, còn có tiếng hơn cả dì cháu. Nếu không phải do mối quan hệ chiến hữu vào sinh ra tử nhiều năm của hai lão gia hai bên, thì chuyện tốt này đâu đến lượt cháu.
Từ Quân Nhiên chau mày. Mặc dù hắn biết bản thân hắn rất được hoan nghênh, nhưng không hiểu vì sao nghe Tôn Chấn Bang nói như vậy, thì đột nhiên hắn lại có một cảm giác rất khó chịu.
- Cậu ba, cháu là cháu còn Tôn gia là Tôn gia. Chuyện hôn sự của cháu không cần mọi người phải lo.
Trầm mặc một hồi lâu, Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng nói môt câu khiến cho Tôn Chấn Bang chìm vào suy ngẫm.
Tôn Chân Bang cười khan mấy tiếng, dường như cho rằng Từ Quân Nhiên đang nói đùa, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy Từ Quân Nhiên nói gì. Lão không ngồi yên được nữa mới trịnh trọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, cậu nói cho cháu biết, hôn nhân đại sự không phải là chuyện nhỏ. Cháu đừng có…
Không đợi cho lão nói dứt câu, Từ Quân Nhiên lặp lại một lần nữa:
- Cháu là cháu, Tôn gia là Tôn gia. Chuyện hôn sự của cháu không cần người khác phải lo thay cháu!
- Cháu. Quân Nhiên à, cậu cũng đã từng một thời trai trẻ, cậu hiểu tâm trạng của cháu hiện giờ. Nhưng mà cậu thấy cháu vẫn còn trẻ người non dạ lắm.
Tôn Chấn Bang nghĩ ngợi một hồi rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Cháu cũng không suy nghĩ xem, kết hôn chẳng qua cũng chỉ là một cái danh phận, còn yêu ai, thương ai thì vẫn là do cháu. Còn phải xem cháu có bản lĩnh để giữ được người cháu yêu thương hay không. Còn phải xem cháu có bản lĩnh để làm tốt được cả hai bên hay không.
Từ Quân Nhiên thở dài. Hắn biết rất rõ, trong con mắt của rất nhiều những bậc lão thành cách mạng, thì vấn đề về tác phong này không đáng để lưu tâm. Dù sao thì ngay từ ban đầu, cái gọi là nhị ngũ bát đoàn này cũng đã có những cách diễn đạt rất buồn cười. Cái gọi là vấn đề tác phong ấy cũng không thể nào lật đổ được một người lãnh đạo. Từ Quân Nhiên biết có rất nhiều các tướng lĩnh khai quốc quyền cao chức trọng cũng có đến mấy người phụ nữ.
Nhị ngũ bát đoàn là từ ngữ xuất hiện sau khi Trường Chinh kết thúc. Lúc đó do nguyên nhân chiến tranh mà có rất nhiều các cán bộ cấp cao, trung trong quân đội mất vợ, không thì vợ mất tích, hoặc cô đơn một thân một mình trong suốt một khoảng thời gian dài và trở thành đối tượng quan tâm của tổ chức. Lúc này, do môi trường chiến tranh tàn khốc, nên cấp trên đã đưa ra quy định bắt buộc phải phù hợp với tiêu chuẩn “nhị ngũ bát đoàn”: tuổi đời 25 trở lên, tuổi Đảng (hoặc quân đội) từ 8 năm trở lên, chức vụ từ cấp đoàn thể trở lên. Với quy định như vậy, lúc này các cán bộ phù hợp với điều kiện trên ở trong bệnh viện, trường học lần lượt từng người, từng người một kéo nhau đi xem mặt.
Cái gọi là xem mắt cũng chỉ là gián tiếp. Ví dụ như đến một đơn vị nào đó nói chuyện, thị sát, rồi xem có cô gái nào vừa ý hay không. Đây dường như là một bí mật công khai. Dưới những tình huống như vậy, nhân vật nữ chính vẫn không hay biết gì cả, đành phải trở thành ứng cử viên bị động. Lúc đó, trình tự thông thường sẽ là: những người “nhị ngũ bát đoàn” đi chọn, sau khi chọn được rồi thì báo cho người giới thiệu. Sau đó bộ phận làm công việc chính trị của bộ đội, cũng là một danh từ gọi thay thế cho tổ chức đi tìm người con gái được chọn để nói chuyện. Chỉ cần là cô gái đó không phản đối quyết liệt thì nhất định sẽ được liệt vào danh sách đối tượng được quan sát và bồi dưỡng. Những người khác không có quyền nhòm ngó đến. Đợi đến khi hai người qua lại đến một mức độ nào đó, thì mới bước vào giai đoạn mấu chốt, đó là hôn lễ của hai người vốn dĩ không hề có kinh nghiệm yêu đương gì cả. Sau hôn lễ, người phụ nữ đó sẽ được điều động khỏi đơn vị cũ để đi theo đơn vị của chồng. Nếu như là bộ đội chiến đấu ở tiền tuyến, thì chỉ cần cấp bậc của người chồng đủ cao thì cũng có thể đi theo.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, các Lão gia không hề để tâm, không có nghĩa là Từ Quân Nhiên không để tâm, cũng không có nghĩa là Lâm Vũ Tình và Vương Hiểu Nhu không để tâm.
Trầm ngâm một hồi lâu, Từ Quân Nhiên mới chậm rãi nói:
- Cậu ba, cậu nói lại với ông ngoại, chuyện hôn sự của cháu, cháu không cần phải liên kết với nhà khác. Nếu như liên kết với nhà khác có thể giải quyết được vấn đề, thì trong lịch sử đã không có cái gọi là sự tích hòa thân.
Ngưng một lát, Từ Quân Nhiên nói một cách chắc chắn:
- Nếu như còn có người nhúng tay vào chuyện tình cảm của cháu, thì đừng trách cháu trở mặt.
Nói rồi hắn dập máy cái bộp, không để cho Tôn Chấn Bang có cơ hội giải thích thêm điều gì.
Thời gian cứ như vậy qua đi. Thoát cái cũng sắp đến tết rồi. Cuộc sống của Từ Quân Nhiên cũng dần trở nên bận rộn. Dù gì hắn cũng là Chủ tịch. Mặc dù vẫn chưa trải qua cuộc bầu cử chính thức, nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết rõ rằng, trong tương lai hắn còn phải làm ở Huyện Phú Lạc này hai, ba năm nữa.
Vào ngày 26/12, Từ Quân Nhiên ngồi trong xe số 2 từ tỉnh thành về huyện Phú Lạc. Từ Quân Nhiên ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn vừa mới tham gia cuộc họp báo cáo về công việc cuối năm do Thành ủy tổ chức. Trong cuộc họp, việc xây dựng nền kinh tế của huyện Phú Lạc được Bí thư Thành ủy Trần Đại Dũng nhiệt liệt biểu dương. Đồng thời khi nghĩ đến cái khuôn mặt cười mà như không cười của Hoàng Thanh Vân, Từ Quân Nhiên đã cảm thấy chán ghét rồi. Người nhà họ Hoàng này gây phiền phức cho hắn không chỉ một lần. Bây giờ gã lại trở thành Chủ tịch thành phố. Xem ra sau này, hai người vẫn còn phải va chạm nhiều.
Về phần Trần Đại Dũng thì lại nhiệt tình hơn với Từ Quân Nhiên rất nhiều. Thậm chí, còn bớt chút thời gian ngồi nói chuyện với Từ Quân Nhiên, bảo với hắn rằng nếu có thời gian lên tỉnh thì nhất định phải đến tìm y. Từ Quân Nhiên nghĩ thôi cũng thấy có chút nực cười. Không lâu trước đó vẫn còn việc ai nấy làm, thậm chí Trần Đại Dũng còn tính toán với hắn. Thế mà chớp mắt bây giờ lại quay sang lôi kéo hắn. Chốn quan trường này đúng thật sự chỉ có lợi ích, chứ không tồn tại kẻ thù nào mãi mãi.
Từ từ mở mắt, Từ Quân Nhiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trên cửa kính xe in bóng của hàng cây dương khuất dần phía sau. Đột nhiên nghe thấy lái xe ở phía trước nói:
- Chủ tịch, hình như phía trước có chút rắc rối, chúng ta có cần xuống xem một chút không?
Nói rồi cho xe đi chậm lại. Năm nay Tiểu Vương mới có ngoài hai mươi tuổi, đang ở tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Trên đường gặp chuyện bất bình, mà bình thường sẽ không thể nào gặp được những chuyện người bắt nạt người như thế này. Hom nay nhìn thấy rồi thì cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Từ Quân Nhiên nghe vậy nhìn lên phía trước thì nhìn thấy cách đầu xe của hắn khoảng mười mấy mét có mấy người đàn ông đang vây quanh một cô gái mặc quần áo bông màu đỏ cười hi hi ha ha nói cái gì đó. Xem bộ dạng của mấy tên đó thì cũng chẳng phải là người tử tế gì. Cô gái tay xách một va li hành lớn rất lớn, chắc là đang chờ xe bus.
- Mấy tên lưu manh, muốn ăn đòn đây mà!
Tiểu Vương hùng hùng hổ hổ nói, rồi tiện tay rút cái dùy cui ở bên cạnh ghế lái ra. Cái này là do Cục công an đặc biệt cấp phát cho y. Dù sao làm lái xe của Chủ tịch, có lúc cũng phải chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho chủ tịch chứ.
Từ Quân Nhiên chau mày:
- Qua đó xem sao.
Còn chưa đợi cho hắn dứt lời thì mấy tên côn đồ kia đã ngã lăn ra đất rồi. Hình như là bị cô gái đó đánh.
Từ Quân Nhiên ngây người ra:
- Chuyện này…
Tiểu Vương bật cười:
- Hóa ra là con nhà võ.
Vừa rồi hắn còn nhìn thấy rất rõ ràng, cô gái đó động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, còn chưa dùng đến chiêu thứ ba đã khiến cho bốn tên lưu manh ngã lăn ra đất rồi. Từng tên, từng tên rên rỉ không bò dậy được. Còn cô gái thì thái độ ngược lại. Cô ta không thèm quan tâm mà tiếp tục đi về phía trước.
Từ Quân Nhiên nghĩ ngợi rồi nói với Tiểu Vương:
- Đuổi theo cô ta.
Chiếc xe jeep từ từ đỗ ngay bên cạnh cô gái. Từ Quân Nhiên hạ cửa kính xe xuống, lên tiếng hỏi:
- Cô muốn đến Huyện Phú Lạc à? Tôi đưa cô đi một đoạn.
Cô gái ngoái đầu lại nhìn. Đập vào mắt của Từ Quân Nhiên là một khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp đến thoát tục. Cô gái nhìn Từ Quân Nhiên ngây ra một lát sau đó mới lên tiếng hỏi:
- Anh là người xấu hả?
Từ Quân Nhiên cười khổ, hắn còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Vương đã lên tiếng:
- Đây là Chủ tịch Từ của huyện chúng tôi, cô ăn nói thì để ý một chút.
- Họ Từ à?
Cô gái lẩm bẩm một mình rồi mới gật đầu mở cửa bước lên xe. Từ Quân Nhiên vội vàng ngồi tránh sang bên kia để nhường chỗ cho cô gái, trong lòng cảm thấy thật ngạc nhiên. Cảm giác mà cô gái này mang đến cho hắn đó là kiểu cảm giác thoạt nhìn thì điềm đạm, nho nhã, nhưng mà thực chất thì đó là kiểu tính cách rất lạnh lung và kiêu ngạo. Hắn vốn nghĩ lời mời chào của hắn chỉ là vô ích, nhưng ai mà ngờ được cô gái này không nói nhiều mà lên xe luôn.
Chiếc xe từ từ khởi động, Từ Quân Nhiên ngại ngùng nói:
- Xin lỗi cô, trị an ở huyện chúng tôi có chút vấn đề.
Thân làm Chủ tịch mà tận mắt nhìn thấy người khác bị đùa bỡn, trên mặt Từ Quân Nhiên không lấy gì làm vẻ vang cho lắm, đành phải kiên nhẫn giải thích.
Cô gái liếc nhìn Từ Quân Nhiên, đầy hứng khởi hỏi:
- Anh chính là vị Chủ tịch hai mươi bốn tuổi đó sao? Nghe nói anh có đến mấy cô bạn gái?
- Hả?
Từ Quân Nhiên ngây người ra một lát. Thật không ngờ đối phương lại quan tâm đến vấn đề này. Nhìn dáng điệu thì có vẻ là biết danh của hắn rồi. Không ngờ nhìn cô gái này có vẻ thanh tú, xinh đẹp nhưng tinh quái như vậy. Cô gái này chắc không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ? Lần đầu tiên gặp mặt mà lại đi hỏi người ta những câu như thế này?
Khẽ chau mày, Từ Quân Nhiên lạnh nhạt nói:
- Có những người ta nói sao thì biết vậy thôi.
Nói rồi hắn nhắm mắt lại không để ý gì đến cô gái nữa. Còn cô gái thì cũng không có ý kiến gì, cứ nhìn chằm chằm Từ Quân Nhiên không thôi. Dường như cô không thấy bị ảnh hưởng bất cứ điều gì cả.
Khoảng mười phút sau, xe từ từ tiến vào Huyện Phú Lạc, tốc độ xe chậm dần. Từ Quân Nhiên ngồi dậy, hỏi cô gái:
- Nhìn độ tuổi của cô thì chắc là sinh viên của học viên y hả?
Cô gái liếc nhìn Từ Quân Nhiên không nói gì.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lòng hắn thầm nghĩ, cô gái này không biết từ đâu đến. Sao lại để cho hắn gặp phải cô không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận