Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 192: Phiền phức lớn của Vương Vĩ Đạt.

- Đúng vậy, đúng vậy, người một nhà, người một nhà mà.
Lý Trấn Phong dường như chẳng nghe rõ Từ Quân Nhiên nói gì đã cười ha ha, dù trong lòng hiếu kỳ về mạng lưới quan hệ của Từ Quân Nhiên muốn chết, nhưng anh ta vẫn ngửa mặt lên trời cười ha hả, không thể nào đoán được suy nghĩ của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên không nói gì thêm, chỉ cười cười:
- Tôi không quấy rầy Cục trưởng Lý nữa, tôi còn có chút việc, nếu anh không vội trở về thành phố, đợi hôm nào tôi mời anh đi ăn.
Lý Trấn Phong gật đầu:
- Chúng tôi còn phải đợi kết quả xét duyệt đã, có chuyện gì cứ tới nhà khách tìm tôi là được.
Đôi khi người thông minh nói chuyện với nhau rất đơn giản, Từ Quân Nhiên giúp Lý Trấn Phong làm xong việc này, dĩ nhiên Lý Trấn Phong cũng biết thế nào là bánh ít đi qua, bánh quy đi lại.
Ngồi trên xe bus, trong lòng Từ Quân Nhiên không hề bình lặng, hắn có một thói quen tốt, đó là thích suy ngẫm về con người, suy ngẫm về mỗi người bên cạnh hắn, thậm chí sau khi đạt được một vị trí trên con đường quan chức ở kiếp trước, hắn còn thích lập một bảng liệt kê những mối quan hệ giao tiếp của người bên cạnh mình, sau đó viết ra bảng đen, đặt trong phòng làm việc của mình.
Không coi nhẹ bất kỳ một nhân vật nhỏ nào, cũng không sợ hãi bất kỳ một nhân vật lớn nào, trên chiến lược coi trọng đối phương, trên chiến thuật coi rẻ đối thủ.
Đây chính là kinh nghiệm quan trường sau khi trải qua thiên chùy bách luyện ở kiếp trước của Từ Quân Nhiên.
Hắn không tự đại là sau khi nhìn thấy khí thế bá vương của mình Lý Trấn Phong đường đường là một quan chức cấp trưởng phòng sẽ cúi đầu quy nạp mình, chuyện này cho dù Lý Trấn Phong có làm Từ Quân Nhiên cũng sẽ không tin, đều là hồ ly ngàn năm, đừng ai đùa liêu trai, mọi người đều đặt sự thông minh của nhau ở một điểm thỏa đáng.
Cho nên dù là Lý Trấn Phong hay Từ Quân Nhiên cũng đều biết rõ, đừng thấy hai người hôm nay khách khí với nhau, người không biết còn tưởng hai người là anh em tốt cắt máu ăn thề, nhưng trên thực tế khoảng cách giữa hai người vẫn rất lớn, trước khi Từ Quân Nhiên thể hiện được năng lực gì đáng để Lý Trấn Phong kết giao, cùng lắm hắn chỉ là một cỗ phiếu tiềm năng, giữ Lý Trấn Phong và Từ Quân Nhiên, có nhân tình, có giao tình, nhưng nhân tình và giao tình này, dùng lần nào ít đi lần đó.
Cho dù Từ Quân Nhiên là cán bộ trẻ được lãnh đạo trung ương điểm tên biểu dương, là thanh niên được Dương Duy Thiên tâm phúc của Chu Dật Quần coi trọng, đối với Lý Trấn Phong mà nói, Từ Quân Nhiên muốn có địa vị bình đẳng với anh ta, còn phải trải qua một vài chuyện nữa, bằng không anh ta sẽ không đi hợp tác với người vừa mới bước vào đời chỗ đứng còn chưa ổn định.
Làm quan không phải chơi đồ hàng, người có tài hoa có bản lĩnh rất nhiều, nhưng chưa chắc cuối cùng có thể đi đến vị trí quyền lực.
Về phần Từ Quân Nhiên, hắn hiểu rất rõ điểm này, nhân tình ấm lạnh kiếp trước kiếp này, khiến hắn có thể nhìn rõ vị trí của mình, hiện giờ Từ Quân Nhiên có thể làm được thế này, là nhờ bản lĩnh biết trước mọi chuyện, không ngừng khuếch trương mạng lưới quan hệ của bản thân, chôn hạt giống, đợi đến lúc bản thân gặp phải chỗ nước cạn, gặp phải cơn sóng gió, những người trong mạng lưới này, sẽ trở thành trợ lực để hắn bay lên chín tầng mây.
Như Lý Trấn Phong hôm nay, trong một khoảng thời gian ngắn hẳn là Từ Quân Nhiên chưa dùng đến anh ta, nhưng anh ta nợ mình một món nợ nhân tình, vẫn cần phải trả.
Trên đời này cái khó trả nhất là nợ nhân tình, đặc biệt là nợ nhân tình trong chốn quan trường, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hoặc là người vô cùng thân thiết, Từ Quân Nhiên tuyệt đối sẽ không nợ người khác nhân tình, hắn muốn làm chủ nợ, chứ không muốn nợ nhân tình của người ta.
...
...
- Giám đốc của các anh đâu?
Khi Từ Quân Nhiên bước vào Tiệm cơm Dân tộc, đứng cả nửa ngày trời cũng chẳng ai thèm để ý đến mình, lúc này mới nhớ ra tiệm cơm này, nhân viên phục vụ đều là mấy cái bát sắc, dĩ nhiên là sẽ không có thái độ phục vụ nhiệt tình như sau này, trên cơ bản đều là đứng ở đó đợi khách hàng tự tới chỗ mình chọn món ăn.
Rơi vào tình thế bắt buộc, Từ Quân Nhiên đành phải tự đến phía trước quầy hàng mở miệng hỏi.
Nhân viên phục vụ kia đang đứng tính sổ sách, liếc nhìn Từ Quân Nhiên:
- Anh tìm giám đốc có việc gì?
Tiệm cơm Dân tộc thuộc đơn vị sự nghiệp, nhân viên phục vụ là nhân viên biên chế chính thức, dĩ nhiên cũng có chút vênh váo, cũng may cách ăn mặc, khí chất của Từ Quân Nhiên không bình thường, người thường không dám coi thường hắn, cho nên thái độ của nhân viên phục vụ cũng coi như không tệ.
Từ Quân Nhiên cười cười,
- Tôi tìm giám đốc Trịnh của các anh, tôi là bạn anh ấy.
Người nọ nửa tin nửa ngờ nhìn Từ Quân Nhiên:
- Anh họ gì?
Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi họ Từ, đến từ Toàn Châu, anh cứ nói với giám đốc các anh như vậy là được rồi.
Tự xưng là bạn của giám đốc, chắc hẳn là nhân vật không đơn giản, người nọ làm việc ở Tiệm cơm Dân tộc đã lâu, biết rõ tính tình giám đốc Trịnh Vũ Thành nhà mình, thích kết giao với những người bạn tam giáo cửu lưu, nói không chừng người trước mặt là bạn của anh ta.
- Vậy anh chờ một chút, tôi bảo người đi mời giám đốc của chúng tôi.
Khách khí nói với Từ Quân Nhiên một câu, người nọ gọi một người đến, thì thầm bên tai vài câu, coi bộ là người đi thông báo cho Trịnh Vũ Thành rồi.
Chỉ chốc lát sau Trịnh Vũ Thành ra đón, hàn huyên với Từ Quân Nhiên, vừa cười vừa nói:
- Số cậu hôm nay hên thật đấy, ông anh đây vừa có hai bình rượu ngon, để cậu được rửa mắt một chút, thế nào?
Từ Quân Nhiên cười cười, biết Trịnh Vũ Thành và Vương Vĩ Đạt giống nhau, thích uống rượu, vừa gật đầu vừa cùng anh ta đi lên lầu.
Đến phòng giám đốc của Trịnh Vũ Thành, Từ Quân Nhiên vừa vào cửa đã nhìn thấy Vương Vĩ Đạt đang ngồi vuốt vòng eo chai rượu không chịu buông tay, không kìm được mở miệng cười nói:
- Em nói này anh Vương, anh có cần khoa trương như vậy không? Chỉ một bình rượu thôi mà.
Vương Vĩ Đạt trừng mắt:
- Cậu thì biết cái gì! Đây là rượu ngon tôi nhờ người mang từ nước ngoài về, là Lafite gì đó! Nghe nói là vua Pháp đã từng uống rồi.
Từ Quân Nhiên hơi sửng sốt, không ngờ người Trung Quốc thời đại này lại có người có thể kiếm được Lafite, đây chính là điển hình và đại diện của nước Pháp, hương vị ngào ngạt, vận luật ưu nhã, cấp độ cực kỳ phong phú, có phong thái độc nhất vô nhị của rượu vang Bordeaux, là điển hình hoa lệ. Với tư cách là một trong năm trang trại rượu nổi tiếng thế giới, Lafite đại diện cho nhãn hiệu và chất lượng.
Có điều, ở tỉnh Giang Nam những năm tám mươi, có người có thể mua được Lafite, thật sự khiến Từ Quân Nhiên bất ngờ.
- Anh Vương, rượu này ở đâu ra vậy?
Từ Quân Nhiên im lặng nhìn, cười hỏi Vương Vĩ Đạt.
Vương Vĩ Đạt chỉ nhìn chai rượu, thuận miệng đáp:
- Là một thương nhân Hồng Kông tặng, nói là mua ở nước ngoài, là Lafite 79 năm gì đó.
Cau mày, Từ Quân Nhiên cũng không hiểu lắm về Lafite, vì nổi tiếng nhất của loại rượu này hồi đó là 82 năm hoặc 88 năm, Lafite 79 năm gì đó, Từ Quân Nhiên chưa từng nghe nói tới, nhưng có lẽ vẫn có.
Trịnh Vũ Thành nhìn Vương Vĩ Đạt cười cười, nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu đừng để ý đến anh ấy, anh ấy là người yêu rượu, khó khăn lắm mới thấy rượu Tây, nên sung sướng lắm.
Nụ cười trên mặt Từ Quân Nhiên không thay đổi, lơ đãng hỏi:
- Sao thương nhân kia lại nghĩ đến việc tặng rượu cho anh Vương vậy?
Trịnh Vũ Thành cười nói:
- Còn không phải vì chuyện mua máy móc à, người đó muốn nhập một trăm máy Xưởng cơ giới của chúng ta, kết quả tiền bạc chậm trễ, khoản tiền này trả muộn hai ngày, lúc đầu giao tiền đặt cọc một trăm ngàn tệ, sau đó lại tặng cho anh Vương của cậu hai chai rượu ngon, nhờ anh ấy giúp, gửi hàng trước, rồi mới chuyển tiền sang.
Anh ta nói xong câu này, Từ Quân Nhiên thầm căng thẳng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, giọng nói đắng chát thấp giọng nói với Trịnh Vũ Thành:
- Anh Trịnh, anh không đùa đấy chứ?
Trịnh Vũ Thành hơi kinh ngạc:
- Chuyện này bình thường mà, cậu không biết, loại máy anh ta muốn mua rất đắt, tôi nghe lão Vương nói, một máy hơn hai chục ngàn, một trăm máy là hai triệu bạc đó. Đây là vụ làm ăn lớn, tiền bạc xảy ra vấn đề là bình thường.
Cả buổi Từ Quân Nhiên không nói gì, nhưng trong lòng hiểu rõ, trong thời kỳ này những chuyện như vậy rất thường xảy ra ở các doanh nghiệp nhà nước, thời này mọi người rất coi trọng chữ tín trong kinh doanh, cũng chẳng ai có tâm địa gian giảo, người bán và người mua đều dựa vào danh dự, hợp đồng gì đó, chỉ cần không tệ quá là được.
Nhưng chuyện này dù Từ Quân Nhiên nghĩ thế nào, cũng cảm thấy kỳ quặc, có lẽ do kiếp trước nhìn thấy quá nhiều bè lũ xu nịnh trong giới làm ăn, giờ hắn đột nhiên cảm thấy, cách làm của thương nhân Hồng Kông kia, cũng tương tự với nhiều trường hợp mình đã gặp ở kiếp trước.
Trầm ngâm một chút, Từ Quân Nhiên đứng lên cười nói với Vương Vĩ Đạt:
- Anh Vương, có thể cho em xem chai rượu một chút được không.
Vương Vĩ Đạt cười cười, đưa chai rượu cho Từ Quân Nhiên:
- Vừa hay, có mấy chữ như gà bới trên chai rượu này tôi đọc không hiểu, cậu là sinh viên, đọc có hiểu không? Tên nhóc đó nói là hàng Pháp, bên trên là tiếng Pháp, ngay cả tiếng Nga tôi cũng không hiểu, đừng nói là tiếng Pháp.
Từ Quân Nhiên cười cười, thời này người biết ngoại ngữ không nhiều, phần lớn đều học tiếng Nga, tiếng Anh cũng chỉ có vài sinh viên vừa tốt nghiệp mới học một ít, ở những địa khu cơ sở tỉnh Giang Nam, căn bản chẳng có mấy người biết ngoại ngữ, hắn nhớ mang máng, thành phố Toàn Châu sau này có một câu chuyện cười, cuối những năm 80 có một khách nước ngoài đến thăm, cả Thành ủy Toàn Châu không kiếm được một phiên dịch biết tiếng Anh, về sau có một giáo viên Trung học làm phiên dịch tạm thời, có thể thấy người biết ngoại ngữ là nhân tài hiếm có.
Nhìn chai rượu trong tay vài lần, Từ Quân Nhiên nhíu mày, tuy hắn không hiểu tiếng Pháp, nhưng trên chai rượu vừa có tiếng Anh và tiếng Pháp, sau khi đọc nội dung bên trên, sắc mặt Từ Quân Nhiên trầm lại.
Vương Vĩ Đạt và Trịnh Vũ Thành nhìn sắc mặt Từ Quân Nhiên, hai người lập tức cảm thấy lạ, nhất là Trịnh Vũ Thành, vừa nãy nghe mấy câu hỏi tận gốc tận nguồn vấn đề của Từ Quân Nhiên, anh ta không tin người thanh niên này lại vô duyên vô cớ hỏi những chuyện này.
Do dự một chút, Trịnh Vũ Thành thử thăm dò Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, có chỗ nào không bình thường à?
Từ Quân Nhiên thở dài, không nói, nhưng trong lòng đã có chủ ý.
Tuy không biết kiếp trước Vương Vĩ Đạt vượt qua cửa ải khó khăn này thế nào, nhưng Từ Quân Nhiên tuyệt đối không thể trố mắt nhìn anh ta bị người ta hãm hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận