Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 399: Thế giới này thật hiểm ác.

Theo cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, bọn người này căn bản là chết không có gì đáng tiếc. Nếu có thể, hắn muốn phang được thẳng cây côn vào đầu tên đàn ông kia. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, hai tên này tuy là một nam một nữ nhưng đứa trẻ thì lại trong tay ả đàn bà. Nếu hắn không cẩn thận để cho đứa bé bị thương, thế thì không thể bỏ qua được. Thế nên Từ Quân Nhiên lại nhẹ nhàng thả lỏng tay, lấy túi của mình lên cười nói với tên đàn ông:
- Tôi đi vệ sinh.
Tên đàn ông không để ý lắm việc Từ Quân Nhiên cầm túi ra ngoài. Dù sao ai đã từng ra khỏi nhà cũng biết một điều rằng không được để ví tiền ở trong toa xe. Người đông phức tạp mà.
Đợi Từ Quân Nhiên ra ngoài xong, tên đàn ông đứng dậy đi ra cửa nhìn xung quanh. Sau đó y mới khẽ thì thầm hỏi ả đàn bà:
- Đứa trẻ thế nào rồi?
Ả đàn bà vừa ngủ say lúc nãy, giờ vội vàng xoay người lại, nói vội:
- Tôi thấy tên tiểu tử kia có vẻ không ổn.
Tên đàn ông khoát khoát tay:
- Có gì mà không ổn. Chỉ là một tên sinh viên. Vả lại, chúng ta chỉ còn có tiếng đồng hồ nữa là xuống Tân Châu rồi, sợ nó làm quái gì.
Ả đàn bà im lặng một hồi, không nói gì thêm.
Từ Quân Nhiên rời khỏi toa nằm đi đến toalet. Hắn lấy ra một cuốn nhật ký, rồi lại lấy bút máy, viết mấy chữ vào giấy, sau đó mới thu đồ rời khỏi toalet. Khi hắn đi ngang qua phòng trực của nhân viên bảo vệ, ngó xung quanh không thấy ai, Từ Quân Nhiên liền đi vào, để giấy ở trên bàn.
Khi trở lại giường nằm, Từ Quân Nhiên thản nhiên nhìn sang phía ả đàn bà đang giả vờ ngủ, trong lòng khẽ cười thầm.
Trẻ con ngủ bốn năm tiếng đồng hồ liên tiếp cũng không đi vệ sinh lần nào, lại còn đi tàu nữa chứ?
Đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không tin rằng đứa trẻ không bị đánh thuốc.
Tàu vẫn chầm chậm đi về phía trước, lúc đi lúc dừng. Tai hắn đã nghe thấy tiếng còi hụ báo điểm dừng, lông mày từ từ nhíu lại. Sắp đến Tân Châu tới nơi rồi. Vừa rồi tên đàn ông đã nói chúng sẽ xuống ở Tân Châu, thế mà cảnh sát nhà tàu còn chưa đến. Không đến nữa là chắc chắn xảy ra chuyện.
- Người anh em, chúng tôi phải xuống xe rồi. Có duyên thì sẽ gặp lại.
Tên đàn ông trung niên thu các thứ trên bàn, cười tủm tỉm nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên đang mở miệng định nói gì đó thì cửa toa xe bỗng có người đẩy ra. Từ bên ngoài tiến vào hai người một nam, một nữ. Họ ăn mặc đồng phục cảnh sát, trên túi da võ trang màu đen có kèm theo vũ khí cảnh giới. Viên nữ cảnh sát dùng ngón tay trỏ bên phải chỉ thẳng vào Từ Quân Nhiên và gã đàn ông, nói:
- Thành thật đi. Nói các anh đấy, đứng dậy.
Từ Quân Nhiên và gã đàn ông vội vàng đứng dậy. Hắn tinh ý phát hiện ra tên đàn ông có vẻ bối rối. Viên cảnh sát nam nhìn quét một lượt rồi hỏi:
- Ai báo án?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Từ Quân Nhiên không ngờ, nhưng tên đàn ông trung niên lại lóe lên một tia lạnh lẽo. Y vội vàng cười cười, nói:
- Có ai báo án đâu, đồng chí cảnh sát. Có phải đồng chí nhầm rồi không? Chúng tôi đều là dân thường mà.
Từ Quân Nhiên vẫn im lặng không nói gì.
Lúc này, phía sau hai viên cảnh sát đã lố nhố bóng dáng bốn năm người mặc đồng phục nhà tàu. Xem ra họ đều là người trên tàu, chắc nhìn thấy tin nhắn của hắn mà chạy đến.
- Tiểu Quách, cô đưa người kiểm tra chứng minh thư của họ.
Viên cảnh sát lớn tuổi hơn quan sát Từ Quân Nhiên và gã đàn ông rồi nói. Vừa nói y vừa chỉ sang ả đàn bà đang nằm, nói với tên đàn ông:
- Gọi bà ta dậy, công an kiểm tra đột xuất.
Tên đàn ông dù có ngu xuẩn thì giờ cũng đã nhìn ra rồi. Rõ ràng không hiểu y để ra sơ hở lúc nào mà để người thanh niên trước mặt phát hiện ra. Có điều nhìn bộ dạng của Từ Quân Nhiên, chắc cũng không có chứng cớ nên mới chỉ tố giác y thôi. Chính vì vậy, trong lòng y vẫn nuôi một hi vọng. Dù sao trước kia y cũng đã từng làm chuyện này, cũng đã gặp những trường hợp như thế này, lần nào cũng thoát được, hi vọng lần này cũng thế.
Mấy người lần lượt xuất trình chứng minh thư cho bên công an. Viên cảnh sát xem qua rồi lại đưa trả lại cho bọn họ.
Viên cảnh sát nam nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên nhưng không nói gì.
- Sếp, không vấn đề gì.
Nhân viên phụ trách kiểm tra quay người nói với viên cảnh sát nam.
Viên cảnh sát nam gật gật đầu, đang định quay người thì nghe thấy viên nữ cảnh sát nói:
- Chị kia, phiền chị đưa chứng minh thư đây.
Mọi người đều ngạc nhiên. Khi kiểm tra chứng minh thư thì ả phụ nữ đó đang ngủ. Nhân viên nhà tàu bình thường cũng hay gặp trường hợp này, đã hỏi về quan hệ giữa tên đàn ông và ả đàn bà. Sau khi nghe nói họ là vợ chồng thì không chú ý nữa. Nhưng giờ không ngờ người nữ cảnh sát lại đòi chứng minh thư của ả ta.
Mấy nhân viên phục vụ nhà tàu đều có vẻ không hài lòng. Nửa đêm kiểm tra đâu phải là chuyện hay. Không biết thằng khốn nào chơi trò đùa dai lại để lại thư nhắn trong phòng cảnh vệ. Hắn nhắn lại không những ở trên tàu có bọn buôn người, mà còn đang mang theo một đứa trẻ con. Nhưng mà người ta là ông bà ngoại đưa cháu đi thăm bố mẹ nó. Toa xe này cũng không lớn, cũng không có chuyện trốn vé, không có đồ hàng cấm, cũng không có phạm nhân giết người. Nếu không nhanh chóng thả người thì còn tìm kiếm phiền toái làm gì.
Nhưng điều ngạc nhiên không ai ngờ tới là ả phụ nữ vẫn vờ như không nghe thấy, tiếp tục ngủ.
Ngay lập tức, viên cảnh sát cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Ồn ào thế mà vẫn ngủ được, nếu không phải điếc thì chắc chắn là có mờ ám gì rồi.
Y đi lên mấy bước, dùng đèn pin chọc vào ả phụ nữ trung niên, gọi:
- Nói chị đấy, dậy đi.
Ả phụ nữ ngồi dậy với vẻ không thoải mái lắm. Nhìn thấy trong toa đều là cảnh sát và nhân viên phục vụ, ả miễn cưỡng lấy chứng minh thư ra.
- Hả, là người Liêu Bắc.
Viên cảnh sát nam phụ trách nhìn thoáng qua rồi hỏi :
- Đi đâu, làm gì ?
Tên đàn ông nói giọng dè chừng:
- Chúng tôi đi Tân Châu, sau đó đổi xe lên Liêu Bắc. Đi thăm con gái và con rể, nhân tiện cho cháu đi cùng.
- Cháu ngoại à?
Nữ cảnh sát liếc qua đứa trẻ, rõ ràng đang nghi ngờ gì đó.
Thấy thái độ đó, tên đàn ông vội vàng giải thích:
- Cháu tôi tên là A Đản. Các cháu làm ăn bận rộn, làm ở mỏ dầu, tôi và vợ vẫn chăm lo con cho chúng nó.
Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều thấy hơi kỳ lạ. Theo như cách nói của người đàn ông này thì việc này cũng đúng. Dù sao bây giờ có rất nhiều người từ nông thôn lên học đại học. Vì lý do công tác và học tập bận rộn nên giao con cho bố mẹ chăm giùm. Đó cũng không phải là việc gì mới lạ.
Lúc này, trưởng tàu đi tới. Sau khi nghe báo cáo y liền tới đây. Nhìn thấy hai viên cảnh sát, sau đó lại nhìn những người trong toa, y khoát khoát tay:
- Lão Vương, nếu điều tra xong rồi thì đi thôi.
Từ Quân Nhiên biến sắc. Hắn ngay lập tức phát hiện ra trong cái thở phào của ả đàn bà lộ ra chút đắc ý trong mắt. Không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn nhảy ra, nói:
- Không được. Không được di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận