Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 587: Viện binh đến rồi.

- Tên nào là nghi phạm?
Viên cảnh sát đi đầu khoảng ngoài 30 tuổi, mặt chữ quốc lỗ chỗ những vết rỗ. Vừa bước vào nhìn thấy Vương Hiểu Nhu và ông cậu đứng ở trong sân, nheo mắt dò xét Vương Hiểu Nhu một lượt từ trên xuống dưới một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi.
Ông cậu mặt biến sắc, nói nhỏ vào tai Vương Hiểu Nhu:
- Đó là Phó đồn trưởng đồn cảnh sát địa phương, họ Lưu.
Vương Hiểu Nhu cau mày. Xem ra tên Đồn trưởng Lưu này là do Lưu Lão Lục gọi đến. Có điều không biết giữa bọn chúng có quan hệ thân thích gì không.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt của Đồn trưởng Lưu trở nên nghiêm nghị nhìn cậu của Vương Hiểu Nhu:
- Ông chính là Đan Cường? Hiện nay Lưu Hồng Quân tố giác rằng ông đánh ông ta. Theo quy định thì ông cần theo chúng tôi về để tiếp nhận điều tra. Nhưng ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm việc theo luật pháp.
Lúc nói câu này, trên mặt ông ta nhìn trông thật sự nghiêm túc, nhưng trong bụng thì lại như mở cờ. Trong một lần tham gia cuộc họp ở trên Huyện, y nhìn thấy Cục trưởng Cục công an Huyện nói như vậy nên học theo, không ngờ bây giờ lại có lúc dùng đến.
Về phần Vương Hiểu Nhu thì Đồn trưởng Lưu không lưu tâm đến, chẳng qua cũng chỉ là một cô gái xinh đẹp mà thôi. Theo như lời của Lưu Hồng Quân nói, thì gia đình của Đan Cường cũng không có bà con thân thích nào ghê gớm cả. Chỉ có một đứa cháu trai trước đây là du côn trên phố, hiện nay là chân sai vặt trong Văn phòng chính phủ Huyện. Bản thân Đan Cường trước đây là Kế toán cho đội sản xuất. Chút gia thế nhỏ mọn này trong mắt của Đồn trưởng Lưu không là cái gì cả. Nếu mang ra so sánh với thân phận của người nhà Lưu Hồng Quân là Cục trưởng Cục tài chính thì không còn nghi ngờ gì nữa, Đan Cường là người đáng bị ức hiếp, chịu chút thiệt thòi đó cũng là điều đương nhiên.
Trong lòng gã nghĩ như vậy, nhưng mà Vương Hiểu Nhu lại không cho phép. Cô vừa nhìn thấy mặt tên cảnh sát đó muốn bắt người đưa đi thì trong lòng thấy không thoải mái. Các người không thèm hỏi nguyên do sự tình mà đã muốn bắt người. Làm gì có cái kiểu làm việc như thế này chứ?
Vì vậy Vương Hiểu Nhu đứng chắn trước mặt cậu, lớn tiếng hỏi:
- Các người định làm gì? Tại sao lại đòi bắt cậu tôi đi chứ, rõ ràng là y…
Chỉ chỉ Lưu Lão Lục đang dương dương tự đắc đứng bên cạnh Đồn trưởng Lưu:
-Rõ ràng là y đánh cậu tôi, các người dựa vào cái gì mà đòi bắt cậu tôi đi chứ? Là do nhà y có người ở trên Huyện sao?
Cô vì chuyện em trai mình bị bắt mà từ trước đến giờ không có chút thiện cảm gì với cảnh sát. Rồi cô càng sợ hơn nữa đó là sau khi cậu bị bọn chúng đưa đi phải chịu khổ, tức giận đến nỗi nói chuyện không chút khách sáo.
Lúc này, Đồn trưởng Lưu đã không thể nhịn được nữa rồi. Trong lòng thầm nghĩ, người xinh đẹp như vậy, ăn mặc, trang điểm đều giống như người trên thành phố thế mà lại không biết tốt xấu? Nói vài câu ngọt ngào thì có phải có có thể cho qua chuyện không cần làm lớn lên không. Lại thích ngang bướng à? Ông mày sợ ai chứ?
Nghĩ đến đây, Đồn trưởng Lưu cau mày chỉ vào Vương Hiểu Nhu hỏi Lưu Lão Lục:
- Nó đã ra tay chưa?
Lưu Lão Lục nào đã hiểu rõ ý của Đồn trưởng Lưu, vội vã gật đầu:
- Ra tay rồi, ra tay rồi. Cái con này rất láo, nó cào tay tôi..
Rồi giả vờ giả vịt chìa tay ra cho mấy tên cảnh sát xem.
Đồn trưởng Lưu “ừm” một tiếng rồi phất phất tay:
- Đưa hết đi.
Mấy tên cảnh sát cười hi hi rồi bước lên lôi Vương Hiểu Nhu. Bọn chúng đều muốn nhân cơ hội để làm chuyện bỉ ổi. Vương Hiểu Nhu nhìn thấy thần sắc trong mắt mấy tên cảnh sát đang bước đến, tức đến đỏ mặt, liên tiếp lùi lại mấy bước, hét lớn:
- Đừng có động vào tôi, tôi tự đi được!
Cô không biết nét đẹp dễ thương của sự tức giận xen lấy chút ngại ngùng càng khiến cho mấy gã đàn ông kia trong lòng không cưỡng lại được.
Lưu Lão Lục đắc ý nhìn Vương Hiểu Nhu, trong lòng thầm nghĩ, xem bộ dạng của cô xem, ngước mắt lên trời, bây giờ chẳng phải ngoan ngoãn mà xin ông đây tha thứ?
Người chị họ sợ đến mức chỉ còn biết đứng đó mà khóc. Ngoài cửa đứng hàng loạt những người dân hiếu kì trong thôn, mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao.
Đồn trưởng Lưu giận sôi người, trong lòng tự nhủ, mày dám bướng với ông à? Không trị được mày thì ông mày còn làm Trưởng đồn cảnh sát làm gì nữa. Lão quay lại quát mất tên cảnh sát viên:
- Lão Tiền, Tiểu Lí, các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Lôi nó lên xe!
Đúng lúc đang náo loạn này thì đột nhiên nghe thất bên ngoài tiếng còi xe inh ỏi, vừa to vừa vội vàng. Xem ra mấy người dân đứng xem vẫn còn chưa biết lối nhường đường, tiếng theo đó dồn dập lên tiếng còi xe cảnh sát. Dường như có đến mấy chiếc xe đồng loạt cùng rú còi một lúc khiến cho những người dân đứng đó hoa mắt chóng mặt. Người dân náo loạn lên rồi dẹp sang hai bên nhường đường. Phía trước cổng, Vương Hiểu Long và một người thanh niên trẻ tuổi vội vàng bước vào. Cả hai đều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bình thường. Người cậu từ dưới đất nhổm dậy nói lớn:
- Hiểu Long, cháu đến muộn chút nữa thì cậu và chị cháu đều bị bọn chúng bắt đi mất rồi!
Vương Hiểu Long mặt biến sắc, nhìn thấy vẻ mặt của cậu và chị gái thì nhất thời muốn ra tay, nhưng không ngờ người đứng bên cạnh kéo lại nói nhỏ:
- Chú ý đến hình tượng. Cậu không xem thân phận của cậu bây giờ là gì? Động tay động chân với bọn chúng cậu không sợ bẩn tay sao?
Vương Hiểu Long còn chưa kịp lên tiếng thì Vương Hiểu Nhu ở bên này đã kinh ngạc nhìn người thanh niên đi vào cũng cậu hỏi:
- Trương Phi, sao cậu lại đến đây vậy?
Vương Hiểu Nhu đương nhiên biết rất rõ quan hệ giữa Trương Phi và Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên cũng không giấu Trương Phi chuyện gì cả. Có lúc mấy người đi ăn cùng nhau, Trương Phi cũng biết Từ Quân Nhiên rất quan tâm đến người được gọi là “bạn tốt” Vương Hiểu Nhu này. Lần này quay lại làm việc, vừa hay gặp Vương Hiểu Long, mọi người đang ngồi nói chuyện nên vội vàng cùng nhau đến đây.
- Chị Hiểu Nhu, chị yên tâm đi, việc này cứ giao cho em.
Trương Phi cười hi hi nói với Vương Hiểu Nhu.
Ở cổng, Diệp Hữu Đạo cũng vội vàng bước vào. Lúc y vừa vào đến cửa đã khiến cho Đội trưởng Lưu sợ khiếp vía. Đây chẳng phải là Cục trưởng Diệp hay sao? Sao lão lại đến đây chứ?
Trong ngành Công an ở Huyện Phú Lạc này, Diệp Hữu Đạo là một người rất có tiếng. Ông làm Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự rất nhiều năm, hiện nay là người đứng đầu Cục công an Huyện, có thể nói là quyền lực vô biên. Đúng lúc hôm nay đang ăn cơm cùng với Trương Phi và Vương Hiểu Long thì thấy Vương Hiểu Long nghe điện thoại xong phải đi ngay. Hỏi ra mới biết là chị gái cậu ta bị người ta ức hiếp. Diệp Hữu Đạo đứng đó đập bàn, cái này còn biết trời đất là gì nữa không? Bạn của Chủ tich Từ bị người ta ức hiếp? Y là do một tay Từ Quân Nhiên đề bạt lên làm Cục trưởng Cục công an huyện. Như thế này liệu còn mặt mũi gì nữa chứ? Tính y vốn như thiên lôi, sau này làm Cục trưởng rồi cũng vẫn không thay đổi, lập tức quát tháo gọi người, khiến cho mấy người cảnh sát kia còn cho rằng xảy ra vụ án gì lớn. Cục trưởng chỉ đạo, Đại đội trưởng dẫn đầu đoàn, thêm vào là mấy người Tiểu đội trưởng và mười mấy nhân viên cảnh vệ lái theo hai chiếc xe cảnh sát và một xe thùng nhanh chóng rời khỏi Cục cảnh sát. Suốt dọc đường còi rú inh ỏi, khiến cho ai cũng phải dõi mắt nhìn theo. Trên phố huyện náo loạn hết cả. Lúc này Từ Quân Nhiên vừa mới kết thúc cuộc họp ở Văn phòng Huyện đứng ở cửa sổ nhìn thấy xe cảnh sát vội vã rời đi thì trong lòng thầm thở dài. Nghe nói cảnh sát rất vất vả, xem ra điều này là có thật. Chuẩn bị đến giờ tan ca rồi còn xảy ra chuyện. Xem ra, buổi tối họ không được ngủ rồi.
Diệp Hữu Đạo vừa bước vào đến sân thì nhìn thấy cảnh tượng náo loạn, cau mày hỏi:
- Việc này rốt cuộc là thế nào?
Lúc này trong lòng y đang cố nén lửa giận. Nếu như biết rằng bạn của Từ Quân Nhiên bị người ta bỡn cợt ở ngay trên đất của mình, thì Diệp Hữu Đạo đúng là không còn biết giấu mặt vào đâu. Dù sao thì ở Huyện Phú Lạc này có ai mà không biết rằng, nếu như không có Từ Quân Nhiên thì cả đời Diệp Hữu Đạo cũng chỉ là một Đội trưởng đội cảnh sát hình sự mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận