Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 882: Một vị Bồ tát lớn

Từ Quân Nhiên cũng không quen thuộc với hệ thống hành chính Nam Châu lắm. Về phần người phía sau lưng Trần Ái Quốc, hắn lại càng không hứng thú muốn biết. Hắn chỉ muốn biết Trần Ái Quốc này rốt cục có thể gây nên bao nhiêu sóng gió.
- Cậu, sao cậu lại không nghe lời như vậy chứ?
Vẻ mặt Trương Lệ Hoa bất đắc dĩ nhìn Từ Quân Nhiên. Chị không thể nào hiểu nổi tại sao người thanh niên này lại không nghe lời như vậy. Chẳng lẽ muốn gây chuyện tới mức không thể vãn hồi được hay sao?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, đưa mắt trấn an Trương Lệ Hoa:
- Chị Trương, tôi biết chị muốn tốt cho tôi. Nhưng thật ra tôi cũng muốn xem một chút, vị Sở trưởng Trần này cuối cùng muốn làm việc gì.
Suy nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên nói với Trương Lệ Hoa:
- Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?
Vừa rồi hắn bảo Trương Lệ Hoa gọi điện thoại đi nhưng Trương Lệ Hoa không có hành động gì, chắc là cũng không tin Từ Quân Nhiên.
Trương Lệ Hoa gật đầu, chỉ chỉ quầy mình vẫn ngồi, bất đắc dĩ nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu tự nhiên đi.
Chị cũng đã nhận ra căn bản người thanh niên này là người rất có ý thức tự chủ, cho dù mình có nói gì đi nữa thì hắn cũng không nghe. Hôm nay chỉ có thể cầu khẩn Trần Ái Quốc không làm lớn chuyện này, đến lúc đó chính mình có thể nghĩ cách cứu vãn được người thanh niên này.
Từ Quân Nhiên không biết mâu thuẫn trong lòng Trương Lệ Hoa. Hắn chỉ gọi điện thoại cho Thư ký Đoạn Văn Hiên của mình mà thôi.
- Xin chào.
Tiếng nói với Đoạn Văn Hiên vang lên trong điện thoại. Anh ta cũng không biết rốt cục là ai nhưng có thể gọi điện cho mình thì rõ ràng là biết mình rồi.
- Là tôi đây.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói. Hắn tin rằng Đoạn Văn Hiên có thể nhận ra giọng nói của mình.
Quả nhiên Đoạn Văn Hiên là một người nhanh nhạy, lập tức phản ứng ngay:
- Bí thư Từ, ngài có chỉ thị gì?
Anh ta cũng không phải kẻ ngu. Đã hết giờ làm, Bí thư Từ vẫn gọi điện tới, khẳng định là có chuyện quan trọng muốn chỉ đạo mình. Dù sao thân là thư ký, chia sẻ lo lắng cho lãnh đạo cũng là chuyện của mình.
- Tôi đang ở cạnh khu nhà của thành ủy. Anh gọi đồng chí phụ trách cục thành phố tới đây một chút.
Từ Quân Nhiên báo địa chỉ xong liền ngắt điện thoại. Về chuyện cụ thể thế nào thì Từ Quân Nhiên cũng không nói rõ. Hắn rất hiếu kỳ, rốt cục chuyện này sẽ dẫn tới hậu quả thế nào.
Lúc Từ Quân Nhiên gọi điện thì Trần Ái Quốc cũng không nhàn rỗi. Mặc dù vừa bị Từ Quân Nhiên đánh mấy cái khiến y tỉnh táo ra không ít nhưng càng tỉnh táo y càng không thể nuốt trôi cục tức này.
Từ khi làm sở trưởng, Trần Ái Quốc cũng chưa từng gặp thiệt thòi lớn như vậy bao giờ.
Trở lại trụ sở, kêu gọi một hồi, Trần Ái Quốc liền mang theo bảy tám người tới khách sạn của Trương Lệ Hoa. Hiện giờ y đã hầu như tỉnh rượu rồi, nói trắng ra là chỉ vì muốn đỡ tức thôi.
Xe cảnh sát gào thét dừng trước cửa khách sạn. Trần Ái Quốc mang theo đám người khí thế hung ác lao xuống xe, đi vào khách sạn thấy Từ Quân Nhiên đang bình thản nhìn mình.
- Thằng ranh kia, lá gan thật không nhỏ.
Mắt thấy Từ Quân Nhiên đang ngồi chỗ đó, Trần Ái Quốc giận quá hóa cười.
Từ Quân Nhiên nhún nhún vai:
- Lá gan của tôi luôn luôn không nhỏ. Tôi chỉ tò mò là rốt cục anh dựa vào đâu mà kiêu ngạo vậy?
- Dựa vào đâu sao?
Trần Ái Quốc nở nụ cười lạnh, trong giây lát liền rút khẩu rút bên hông ra đặt lên bàn:
- Ông mày dựa vào mỗi cái này!
Khẩu súng nặng nề nện lên bàn phát ra tiếng động rất lớn, khiến mọi người phải hít sâu một hơi.
Những người đi theo Trần Ái Quốc tới thì vẫn bình thản như không nhưng người trong khách sạn đều bị hù dọa. Dù sao lúc này thân phận cảnh sát là đại biểu cho cơ quan quân sự của quốc gia. Trần Ái Quốc đã móc cả súng ra rồi, tất cả mọi người biết chuyện này lớn rồi.
- Sở trưởng Trần, sở trưởng Trần, đây là hiểu lầm thôi.
Trương Lệ Hoa vội vàng nói liên tục với Trần Ái Quốc. Thật lòng chị không muốn làm to chuyện này. Mặc dù mình có thể gặp chút thiệt thòi nhưng chị cũng không muốn người thanh niên có lòng tốt như Từ Quân Nhiên lại bị Trần Ái Quốc trả thù.
Cười lạnh một tiếng, Trần Ái Quốc nhìn thoáng qua Trương Lệ Hoa, nghiến răng nói:
- Bà chủ Trương, hiện giờ cầu xin tha thứ sao? Tôi nói cho cô biết, không kịp nữa rồi. Hôm nay dù là ông trời có tới đây tôi cũng phải xử người này.
Sắc mặt Trương Lệ Hoa nhăn nhó, còn chưa kịp nói chuyện thì Từ Quân Nhiên đã đứng lên, đi tới trước mặt Trần Ái Quốc, nhấn mạnh từng câu:
- Ai cho anh cái quyền đó?
- Hả?
Trần Ái Quốc nghe Từ Quân Nhiên nói liền ngẩn người ra, ngạc nhiên hỏi ngược lại một câu.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên âm trầm, hai mắt lấp lánh có thần nhìn Trần Ái Quốc, hỏi từng câu một:
- Tôi hỏi anh là ai cho anh cái quyền đó, làm chuyện như vậy trước mặt nhân dân? Là ai cho anh quyền được dùng quyền lực trong tay mình làm chuyện vô sỉ như vậy? Là ai cho phép anh dám có hành vi tùy ý như thế?
Từ Quân Nhiên càng nói càng tức giận, càng nói càng kích động. Đến cuối cùng hắn dứt khoát vỗ bàn, chỉ vào mũi Trần Ái Quốc quát lớn:
- Anh làm chuyện như thế mà không khiến Đảng thất vọng sao? Không khiến nhân dân thất vọng sao? Không khiến bộ cảnh phục trên thân anh thất vọng sao?
Trần Ái Quốc ngây ngẩn cả người. Trong nháy mắt nọ đột nhiên y cảm thấy trên người đàn ông trước mặt này tỏa ra một luồng hơi thở khiến người ta ngưỡng mộ. Dù tuổi hắn không lớn bằng Trần Ái Quốc nhưng y lại cảm thấy khi mình đối mặt với người thanh niên này liền có cảm giác hơi lo lắng không đủ, dù là nhìn đối phương một chớp mắt cũng khiến mình thầm có cảm giác e dè.
- Tôi…
Ngoài dự đoán của mọi người, Trần Ái Quốc không nói lên lời. Bởi vì mỗi câu nói của Từ Quân Nhiên đều đứng ở phía cao hơn về đạo đức, dùng tư thái bề trên nói ra. Trần Ái Quốc không còn chỗ nào để ẩn trốn cả.
Vào lúc này từ ngoài cửa truyền tới hàng loạt tiếng xe phanh gấp, ào ào một đám người lao vọt vào, cầm đầu là mấy người khiến Trần Ái Quốc phải ngẩn ra.
- Anh, anh rể, sao anh lại tới đây
Trần Ái Quốc kịp lấy lại tỉnh táo, đi tới trước một người đàn ông cũng mặc cảnh phục, ngạc nhiên hỏi. Nhưng khi thấy chẳng ai để ý tới câu hỏi của mình, lúc này y mới nhận ra anh rể mình không ngờ lại không phải đứng đầu nhóm người này.
Người đàn ông cầm đầu đại khái năm mươi tuổi, sắc mặt màu đồng cổ, trên người mang theo hàn khí, bước nhanh tới trước mặt Từ Quân Nhiên, cúi người một cái nói:
- Bí thư Từ, Chu Kiếm nhận lệnh tới báo cáo.
Người này chính là Phó thư ký (bây giờ gọi là chủ nhiệm) Ủy ban Chính trị Pháp luật/Ủy ban Chánh pháp Thành ủy Nam Châu, kiêm Cục trưởng cục công an Chu Kiếm.
Bí thư Từ?
Nghe câu này, đột nhiên Trần Ái Quốc cảm thấy sau lưng mình lạnh ngắt. Rốt cục anh ta đã hiểu mình chọc phải phiền toái lớn tới mức nào rồi. Nhìn gương mặt người thanh niên trông như có người đang nợ tiền hắn ở trước mặt kia, bỗng nhiên Trần Ái Quốc có cảm giác muốn xỉu.
Rốt cục tôi chọc phải Đại Phật gì rồi chứ?
Một khắc này, trong lòng Trần Ái Quốc kêu khóc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận