Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 131: Một câu nói bừng tỉnh người trong mộng.

- Đồng chí Từ Quân Nhiên, xin chờ chút.
Một giọng nói vang lên, mấy người Từ Quân Nhiên và Kim Thừa Hữu liền dừng bước.
Quay đầu, Từ Quân Nhiên nhìn thấy thư ký Lưu Bân của Chu Đức Lượng đang đi tới.
- Trưởng phòng Lưu, có chuyện gì sao?
Từ Quân Nhiên nghênh tiếp, hỏi Lưu Bân một câu. Hắn biết nếu không có chuyện gì Lưu Bân ắt sẽ không gọi mình lại.
Lưu Bân mỉm cười gật đầu nói với Từ Quân Nhiên Nhiên:
- Có chút chuyện.
Nói xong, y khách khí bắt chuyện với vợ Kim Thừa Hữu, hiển nhiên trước đây bọn họ đã quen biết nhau.
Một lúc sau, Lưu Bân mới quay người nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Chu có nhắn rằng cậu không được đi, ông ấy muốn gặp cậu.
- Sao?
Từ Quân Nhiên hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ ra tại sao người đứng đầu Tỉnh ủy lại muốn gặp mình.
Kim Lệ và Kim Thừa Hữu nhìn nhau, cũng cảm thấy có phần ngoài ý muốn. Vốn hai người định dẫn Từ Quân Nhiên tới viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh để gặp mặt các chuyên gia, bàn bạc các vấn đề ở huyện Võ Đức. Chỉ có điều xem ra ý định này không thể thực hiện rồi.
- Chị dâu, em đi theo Trưởng phòng Lưu có chút chuyện, không thể đi cùng mọi người rồi.
Từ Quân Nhiên ổn định tinh thần, nói với Kim Lệ.
Kim Lệ gật đầu:
- Chúng tôi nghỉ ngơi ở nhà khách Huyện ủy, cậu xong việc thì có thể tới, anh ba của cậu tới rồi đó.
Cô nói vậy hiển nhiên có ý bảo Từ Quân Nhiên không cần lo lắng những chuyện khác.
Hiện giờ đầu óc Từ Quân Nhiên đang rối loạn, nghe Kim Lệ nói vậy liền khẽ gật đầu, quay người cùng Lưu Bân đi vào phía trong.
Đi tới bên ngoài phòng hội nghị, Từ Quân Nhiên ngồi với mấy vị Bí thư lãnh đạo, thỉnh thoảng lại có người châu đầu ghé tai, dùng ánh mắt đề phòng đánh giá Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên chỉ xem như không thấy, khép hờ mắt suy nghĩ.
Rốt cục Chu Đức Lượng muốn gặp mình là vì chuyện gì?
Từ Quân Nhiên cũng biết bản thân mình không có khí chất bá vương quái gì cả, vừa rồi biểu hiện trong phòng hội nghị mới có thể khiến vị quan lớn cấp bộ này có vài phần nể trọng. Hơn nữa nghe ý của Lưu Bân thì Chu Đức Lượng sớm đã muốn gặp mình. Nói cách khác khi ông ta vừa tới huyện Võ Đức đã muốn gặp hắn.
Có thể khiến Bí thư số một của một tỉnh biên cương điểm danh gặp mặt, đối với bất kỳ ai cũng đều cảm thấy cao hứng trong lòng, nhưng trong lòng Từ Quân Nhiên lại không hề cảm thấy cao hứng chút nào.
Nói cho cùng hắn cảm thấy bản thân không có tư cách gì đáng để Bí thư tỉnh ủy coi trọng như vậy. Thậm chí để thư ký bên người tới gọi mình tới gặp. Điều này nói rõ bản thân đã có chuyện khiến vị Bí thư Chu này chú ý. Nói cách khác, Chu Đức Lượng gặp mình là do mình đã có những hành động khiến ông ta chú ý.
Nghĩ kỹ lại, từ sau khi sống lại hắn đã làm không ít chuyện, nhưng có thể khiến nhân vật lớn như Chu Đức Lượng chú ý cũng không có nhiều. Trong đầu Từ Quân Nhiên nhanh chóng liệt kê những chuyện có thể khiến Chu Đức Lượng chú ý tới.
Không thể không nói kinh nghiệm quan trường kiếp trước quá quý giá với Từ Quân Nhiên, ít nhất có thể khiến hắn khi gặp chuyện lớn không bị rối loạn. Người bình thường khi được người đứng đầu Tỉnh ủy cho gọi nhất định sẽ có phần hoảng sợ. Nếu là những thanh niên vừa tham gia công tác e là còn luống cuống tay chân. Nhưng Từ Quân Nhiên lúc này lại vững như bàn đá ngồi im một chỗ, không để ai nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Lưu Bân vẫn luôn im lặng quan sát Từ Quân Nhiên, thấy vậy khẽ gật đầu. Chàng thanh niên này không tồi chút nào.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ hồi lâu cũng có chút đầu mối.
Từ sau khi trọng sinh, nếu như có chuyện gì có thể khiến lãnh đạo Tỉnh ủy chú ý tới, thì hắn cảm thấy một là chuyện liên hợp ký tên với Tào Tuấn Minh vào bài báo ở thủ đô. Hai là công trình xây dựng và nuôi cá trong ruộng lúa ở thị trấn Lý gia. Phía trước là vấn đề lý luận, việc sau là vấn đề con đường công tác ở cơ sở.
Ngoại trừ hai chuyện này, Từ Quân Nhiên không tìm ra được việc nào có thể khiến lãnh đạo Tỉnh ủy coi trọng, còn muốn gặp riêng hắn.
Sau khi nghĩ hồi lâu, Từ Quân Nhiên nhếch mép cười, trong lòng nghĩ ra chủ ý ứng đối với Chu Đức Lượng.
Vừa lúc đó, cửa phòng họp mở ra, Chu Đức Lượng đi đầu, đoàn người phía sau đều là lãnh đạo các ban nghành khác nhau ở tỉnh, còn cán bộ huyện Võ Đức đi tít phía sau. Đẳng cấp bọn họ kém quá nhiều, đương nhiên không có tư cách đi trước.
Chu Đức Lượng dừng bước, nói với Hô Diên Ngạo Ba và Trần Tinh Duệ:
- Lão Trần, đồng chí Ngạo Ba, ở đây giao cho hai người. Đối với các phần tử phạm tội nguy hiểm, chúng ta cần xử lý nghiêm túc. Nên bắt thì phải bắt, đáng giết phải giết, không buông tha cho bất kỳ kẻ xấu nhưng cũng không thể oan uổng người tốt.
Nói xong, ông hướng hai người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đằng sau, nói:
- Đồng chí Kính Mẫn, đồng chí Dật Quần, tôi cảm thấy rất hài lòng với công tác của các người. Tôi cũng tin tưởng, sự kiện phát sinh ở huyện Võ Đức lần này, bất quá chỉ là một sơ hở trong toàn bộ công tác của thành phố. Nhưng, tôi hy vọng hai người có thể bảo đảm chuyện như vậy sẽ không phát sinh lần thứ hai.
Từ Quân Nhiên và Lưu Bân sớm đã đứng lên. Mọi người tránh vào trong hành lang. Lúc này hắn mới nhìn rõ mặt hai người, phát hiện họ chính là lãnh đạo ngồi ở hàng trước chính giữa trong cuộc họp vừa rồi. Xem ra đây là Bí thư Thành ủy Trương Kính Mẫn và Chủ tịch thành phố Chu Dật Quần.
Người đàn ông già hơn gật đầu, cung kính nói với Chu Đức Lượng:
- Bí thư Chu xin cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của Tỉnh ủy. Phối hợp với sở Công an tỉnh, tiến hành trừng trị nghi phạm một cách nghiêm túc. Kiên quyết quét sạch khối u ác tính trong thành phố Toàn Châu chúng ta.
Từ Quân Nhiên âm thầm suy đoán, ông ấy nhất định là Trương Kính Mẫn rồi.
Chu Đức Lượng thỏa mãn gật đầu, lúc này mới bước ra bên ngoài. Lưu Bân và Từ Quân Nhiên đi theo đằng sau, mọi người cùng hướng ra phía ngoài bệnh viện.
Từ Quân Nhiên lờ mờ nhìn thấy Hô Diên Ngạo Ba và Trần Tinh Duệ đang thấp giọng phân phó điều gì. Xem ra bọn họ chính là người phụ trách tổ chuyên án vụ Tôn Tĩnh Vân lần này.
Một đám tiễn Chu Đức Lượng đến cổng bệnh viện huyện. Ông dừng bước, nói với người bên cạnh:
- Tất cả mọi người cứ làm việc của mình. Các đồng chí của thành phố Toàn Châu cũng không cần đi theo tôi nữa. Đồng chí phụ trách Huyện ủy huyện Võ Đức đi cùng là được rồi.
Lời vừa thốt ra, sắc mặt mọi người liền thay đổi. Cũng may Trương Kính Mẫn phản ứng nhanh chóng, gật đầu nói:
- Vâng, Bí thư, tôi và Chủ tịch Dật Quần xin phép về trước.
Nói xong, ông ta quay sang vẫy Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên. Đợi sau khi hai người đến liền nói:
- Nhiệm vụ tiếp đãi lãnh đạo tỉnh giao lại cho các người.
Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên nhìn nhau, liên tục gật đầu.
Khi xe của lãnh đạo thành phố rời đi, lãnh đạo huyện cũng bị Chu Đức Lượng đuổi đi hết, rất nhanh chỉ còn lại những lãnh đạo chủ chốt chịu trách nhiệm ở Huyện ủy và UBND huyện, còn có những nhân viên văn phòng Tỉnh ủy đi thị sát cùng Chu Đức Lượng.
Chu Đức Lượng mỉm cười nhìn Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên:
- Các người cũng về lo công việc của mình. Tôi muốn đi dạo thị trấn một chút, được không?
Nghiêm Vọng Tung sững sờ, không biết trả lời như thế nào. Đây chính là người đứng đầu Tỉnh ủy, nếu xảy ra chuyện gì, ngay cả ông ta có cả trăm mạng cũng không chuộc tội được.
Khổ sở nhìn Dương Duy Thiên, Nghiêm Vọng Tung hy vọng y lúc này sẽ có được ý kiến gì hay.
Nhưng bản thân Dương Duy Thiên cũng không hiểu nhân vật số một Tỉnh ủy này rốt cuộc đã phát bệnh thần kinh gì, tự dưng lại đuổi hết tất cả mọi người đi, sau đó một mình đi dạo trên đường cái? Chẳng lẽ muốn cải trang vi hành?
Đúng lúc này, Chu Đức Lượng mỉm cười vẫy tay gọi Từ Quân Nhiên và Lưu Bân:
- Đồng chí Tiểu Từ, cậu đến đây.
Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung sững sờ nhìn nhau, đã thấy Từ Quân Nhiên vẻ mặt khổ sở đi theo Lưu Bân.
- Bí thư Chu, chào ngài.
Từ Quân Nhiên cung kính chào hỏi Chu Đức Lượng, sau đó quay sang chào Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên:
- Bí thư Nghiêm, Chủ tịch huyện Dương, xin chào.
- Tiểu Từ, làm sao cậu…
Nghiêm Vọng Tung ngẩn người hỏi. Rõ ràng ông ta đã nhìn thấy Từ Quân Nhiên đi rồi mà.
Chu Đức Lượng mỉm cười:
- Là tôi gọi Tiểu Từ đến, bảo cậu ấy dẫn đường. Hai người trở về đi.
Lãnh đạo tỉnh lên tiếng, cho dù Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên cảm thấy khó hiểu trong lòng, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, mang theo những người khác rời khỏi. Dù sao Chu Đức Lượng cũng không đi một mình, còn có cán bộ khác của Tỉnh ủy. Bọn họ sẽ về chuẩn bị công tác tiếp đãi.
Chu Đức Lượng đi phía trước, Từ Quân Nhiên đi thấp hơn nửa bước đằng sau. Cách hai người không xa là Lưu Bân và một số cảnh sát mặc thường phục của tỉnh. Những người khác đều bị Chu Đức Lượng đuổi đi hết.
Thị trấn huyện Võ Đức trên thực tế cũng không rộng lắm. Nếu đi bộ thì chỉ cần một tiếng là có thể đi qua đi lại mấy vòng. Lúc ấy, Từ Quân Nhiên có thể nhanh như vậy tìm ra chỗ Trình Hoành Phát bắt Tôn Tĩnh Vân chính là nguyên nhân này. Nếu khu vực quá lớn, khoảng cách xa như vậy, cho dù bọn họ có chạy đến thì sợ là sự tình không cách nào cứu vãn được.
Người đi trên đường cũng không nhiều lắm. Lúc này nông dân đang bận rộn mùa vụ, cũng không có thời gian đi dạo xung quanh. Người buôn bán trên đường cũng không nhiều. Ngẫu nhiên bắt gặp một tiệm tạp hóa, nhưng đa phần là bỏ hoang.
- Tiểu Tử, cậu là người sinh ra ở đây à?
Đi được một lát, Chu Đức Lượng bỗng lên tiếng hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên đi đằng sau, nghe Chu Đức Lượng hỏi, vội vàng bước lên hai bước, gật đầu đáp:
- Vâng thưa Bí thư. Tôi là người của thị trấn Lý gia huyện Võ Đức. Từ nhỏ lớn lên ở đây. Cho đến khi học đại học mới rời quê hương.
Chu Đức Lượng cười ha hả:
- Không tệ, không tệ. Học thành tài về đền đáp quê hương. Từ một điểm này cũng biết cậu giỏi hơn người khác rất nhiều.
Được Bí thư Tỉnh ủy khích lệ, Từ Quân Nhiên tất nhiên là không dám nhận, khiêm tốn vài câu.
Khoát tay, Chu Đức Lượng thản nhiên nói:
- Tôi đây là nói thật. Cậu cũng không cần khiêm tốn.
Dừng một chút, ông ta tiếp tục hỏi một câu khiến cho sắc mặt Từ Quân Nhiên thay đổi.
- Bài báo có tên Tào Tuấn Minh, thật ra là cậu viết à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận