Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 229: Ai làm chủ thăng trầm?

Điều Lãnh Nhạc không hiểu, Lưu Bân cũng chẳng hiểu.
Lúc này gã đang ngồi trong một góc văn phòng của Đại hội Tỉnh Ủy, im lặng lắng nghe các vị lãnh đạo Tỉnh Ủy bàn luận về sự kiện nhận thầu tiệm cơm Dân tộc đang ngày một đình đám.
Bộ trưởng bộ thống chiến Tỉnh Ủy là Trương Trạch Phong lúc này vẻ mặt kích động nói:
- Hiện nay một số đồng chí trong bộ phận tuyên truyền của chúng ta có vấn đề, căn bản là lên dây đàn xằng bậy, chuyện chế độ trách nhiệm bao thầu lớn như vậy, ngay cả Trung Ương và Tỉnh Ủy cũng đang tiến hành nghiên cứu thử nghiệm, tại sao lại giống trống phô trương đưa lên trên mặt báo để bàn luận? Tôi thấy đây là kết quả của đồng chí nào đó phụ trách thẩm hạch đã không chịu trách nhiệm mà đàn xằng đàn bậy.
Lúc ông ta nói mắt cứ nhìn về phía Tôn Chấn An đang ngồi im phăng phắc, dường như còn đang nhắm tịt mắt lại, do dự một lúc lại nói:
- Sợ là sợ, đồng chí ký giả của chúng ta tuổi đời còn nhỏ, bị người khác lợi dụng mà không biết, nếu thế thì gây to.
Thấy Tôn Chấn An chẳng có vẻ gì muốn mở miệng, Trương Trạch Phong lúc này mới thở dài một cái.
Nói thật ra, tình hình cục diện hiện tại quá ư phức tạp, con trai thì gặp chuyện, bị người lấy làm điển hình, bản thân không thể không cứu, nhưng vấn đề là, vấn đề báo chí nói về chuyện bao thầu nhà khách Dân tộc, ngặt nỗi lại là đại tiểu thư Tôn gia viết. Người bên dưới không nắm rõ tình hình, những người trong Thường Ủy Tỉnh Ủy có ai mà không biết chứ? Chủ tịch Tỉnh tiền nhiệm sở dĩ bị điều đi, chẳng phải vì muốn hạ cơn giận của lão Tôn nên mới bất đắc dĩ phải làm như vậy, nếu không chủ tịch Tỉnh Lộ ở Giang Nam đã làm bao nhiêu năm nay, thành tích cũng khá, có lý do gì mà phải trực tiếp bị điều về Thủ đô cơ chứ.
Nói cho cùng, chẳng phải là do đại tiểu thư Tôn gia ở Giang Nam xảy ra chuyện, cần có người đứng ra chịu trách nhiệm, mà Lộ Trường Ba chính là con ma xui xẻo ấy.
Nghĩ đến đây, Trương Trạch Phong cũng không nhịn được thầm lắc đầu trong lòng, tên Hồ Hữu Tài này bị điên rồi hay sao, không ngờ lại chơi trò này, khi không thí cả mạng mình.
Đối với con người Hồ Hữu Tài, ấn tượng của gã đối với ông ta cũng không tồi, tin rằng chẳng chỉ có mình mình, những người khác đều có ấn tượng tốt đối với ông ta, làm việc khéo léo cẩn thận, thái độ ứng xử với mỗi một lãnh đạo Tỉnh Ủy đều rất tốt, còn có tin đồn nói rằng năm sau rất có khả năng ông ta sẽ được làm bí thư Thành Ủy, nói thật, nếu không phải xảy ra sự việc này, Trương Trạch Phong có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Hồ Hữu Tài lại là người mưu mô như vậy.
- Điều Bộ trưởng Trương nói cũng có phần hợp lý, chuyện lần này tôi thấy, chúng ta nên rút kinh nghiệm, cẩn trọng mà suy ngẫm lại.
Người lên tiếng nói là Trưởng bí thư Tỉnh Ủy Nhâm Cửu Linh, cũng chính là cha ruột của Nhâm Thâm.
Bọn họ đều là người rất thông minh, nhất quyết không bàn chi tiết sự việc, bao gồm chuyện cải tổ bao thầu nhà khách Dân tộc, đã chẳng ai đề cập đến, đây đương nhiên cũng là do bản thân họ chột dạ mà ra, cũng có người không muốn đắc tội với Tôn Chấn An, dù sao hiện giờ mọi người đều biết, người phanh phui câu chuyện trên mặt báo, chẳng ai khác chính là đại tiểu thư Tôn gia.
Trần Sở Lâm nghe hai lão đồng đảng phát biểu ý kiến, trong lòng cũng cười khổ không thôi, gã không ngờ tới, sự việc lại diễn biến ra thế này.
Vốn dĩ phút ban đầu khi đám người Vu Trạch Diễn nhúng tay vào chuyện bao thầu nhà khách dân tộc, lúc đó căn bản là gã chẳng xem chuyện này ra gì, bản thân phản đối thì phản đối chuyện này như vậy, nhưng Trần Sở Lâm hiểu rất rõ, đây hẳn là một vụ làm ăn một vốn vạn lời, nhất là vào thời điểm hiện tại, Trần Sở Lâm cũng nhìn ra, theo đà dao động chính sách ở phía trên, các cá thể kinh doanh ắt hẳn sẽ có một hướng phát triển rực rỡ, đây là một thế cục không cách nào ngăn cản được, tuy bản thân vì vấn đề chính kiến hệ phái chẳng thể bày tỏ thái độ, nhưng đối với hành vi của Tôn Tử, gã dự định sẽ nhắm một bên mắt mở một bên mắt.
Dù sao tuổi tác đã cao, vị trí hiện tại cũng chẳng ngồi được bao lâu, nếu có cơ hội, cũng hy vọng con cháu đời sau có cuộc sống tốt một chút.
Nếu không với tính cách của Trần Sở Lâm, những việc mà Vu Trạch Diễn lấy cờ hiệu của gã làm, gã sao có thể không hay không biết được? Chẳng qua giả làm lão hồ đồ mà thôi.
Nhưng bất kể gã suy nghĩ như thế nào, đều không thể ngờ tới, sự việc đi đến cuối cùng, lại diễn biến thành cục diện như thế này.
Hiện giờ, bất luận là mình cũng tốt, hay là Chu Đức Lượng hoặc giả Tôn Chấn An cũng vậy, tất cả đều từ người xem kịch trở thành người trong cuộc, nếu không thể tìm được cách giải quyết, không khéo là xảy ra chuyện lớn, ít nhất là không thể giao phó với cấp trên, với lão bách tính của toàn tỉnh.
Nhân vật nghi vấn chủ chốt nhất là Hồ Hữu Tài đã chết, người chỉ thị đằng sau lưng cũng biến mất vô hình vô dạng, với con mắt của người ngoài nhìn vào, người có nguy cơ nỗi loạn nhất chính là mình, nhưng bản thân Trần Sở Lâm hiểu rõ, đừng nói là nỗi loạn, bản thân căn bản chẳng hề có tiếp xúc qua lại gì với Hồ Hữu Tài. Càng khỏi phải nói, trong đó có liên can đến Vu Trạch Diễn, sao bản thân có thể để Hồ Hữu Tài gây chuyện được chứ? Có thể nói, nếu chẳng phải có người làm lớn chuyện trên báo chí, bản thân cũng thật sự có miệng mà nói không rõ lời, nếu nói như vậy, người thanh niên phơi bày chuyên này, cũng đã giúp mình một chuyện lớn rồi.
Đồng dạng đạo lý, Chu Đức Lượng cũng rất phiền não, Hồ Hữu Tài là người mà gã đề bạt, tuy nói rằng thông qua mối giao hảo với Tôn Chấn An, lại cộng thêm những lời mà Lưu Bân đã nói với mình, khiến Chu Đức Lượng khẳng định rằng, Hồ Hữu Tài chắc chắn đã bị người khác lợi dụng, mục đích muốn gây chuyện náo loạn trong Tỉnh Ủy Giang Nam, nhưng sự thật rốt cục người này là ai thì giờ nó đã trở thành một bí mật đi theo Hồ Hữu Tài về suối vàng mất rồi, giờ bên ngoài cứ liên tục lan truyền, là một Tỉnh Ủy như bản thân mình muốn mượn tay triệt tiêu quyền lực kẻ khác, gây mâu thuẫn tranh đấu giữa hai bên Tôn Chấn An và Trần Sở Lâm.
Trong lòng tự hỏi, Chu Đức Lượng hiểu rất rõ, thủ đoạn của người làm việc này rất lợi hại, ít ra hắn đã điểm ngay tử huyệt của bản thân, nếu như bản thân nghe được tin chuyện Lãnh Nhạc có liên quan đến vụ bao thầu nhà khách dân tộc không phải từ miệng của Tôn Chấn An mà từ miệng của Lưu Bân trước, lại cộng thêm bản thân luôn không hợp vói Trần Sở Lâm, hoàn toàn có khả năng sẽ phát sinh xung đột với bọn họ.
Ngẫm nghĩ nếu chuyện này không phải bị chàng thanh niên Từ Quân Nhiên vô tình phanh phui, mối nguy hiểm có thể nảy sinh, khiến Chu Đức Lượng một người đã thăng trầm quan trường nhiều năm, cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, đến lúc đó e rằng lại là một cục diện không thể thu hồi được, bản thân là tay đắc lực của Tỉnh ủy, không khéo cũng sẽ bị mất điểm trong mắt Trung Ương, thậm chí còn bị điều chức.
Khẽ lắc đầu, Chu Đức Lượng đối với chàng thanh niên Từ Quân Nhiên, lúc này cũng có chút không nhìn thấu rồi, quậy chuyện lớn như vậy, thật sự chỉ để giúp bạn bè hay sao?
- Sự việc này, theo tôi thấy như vậy, thành lập tổ công tác trong Tỉnh, chuyên trách sự việc cải chế bao thầu nhà khách dân tộc, Bí thư người là tổ trưởng, còn chúng tôi là tổ viên, chúng ta đi bước nào vững bước đó, từng bước thực thi dụng ý của Trung Ương, mọi người thấy như thế nào?
Tôn Chấn An thấy mọi người ai cũng trầm mặc im lặng, bèn thở dài một cái cất tiếng nói.
Ông ta cũng hiểu rõ tâm tư của mọi người, hiện giờ mọi người ai cũng nghĩ bản thân mình muốn mượn cớ sự việc lần này để công kích Trần Sở Lâm và Chu Đức Lượng, gầy dựng quyền uy của bản thân tại tỉnh Giang Nam, nhưng trên thực tế ông ta biết rằng, thời gian bản thân đến nơi đây rất ngắn, căn bản không thâm hậu đến thế, vớt vác một tí lợi ích thì không thành vấn đề, nhưng nếu nói muốn gầy dựng sự nghiệp, con đường phía trước còn dài lắm.
Chỉ có điều, em gái Tôn Tĩnh Vân lại nghe lời của Từ Quân Nhiên thật, đem chuyện bao thầu nhà khách dân tộc trực tiếp phát biểu văn chương trên nhật báo Giang Nam, khiến Tôn Chấn An rất ư bất ngờ.
Trong ấn tượng của Tôn Chấn An, Tôn Tĩnh Vân chúa ghét nhất là phương thức này, nhưng không ngờ rằng, lần này vì Từ Quân Nhiên, không ngờ lại phá lệ.
- Tên nhóc này, cũng thật có chút ý nghĩa đó.
Trong đầu nháy lên suy nghĩ như vậy, Tôn Chấn An bất giác nghĩ tới không biết Lãnh Nhạc và Từ Quân Nhiên đã bàn chuyện thế nào rồi, dưới tình hình này, cần phải an phận, nếu không quả thật sẽ dẫn đến đại loạn tỉnh Giang Nam, những người có mặt ở đây đều không thoát khỏi bị liên lụy.
Cứ nghĩ đến chuyện Tôn Tĩnh Vân lại đi mang tờ báo phát cho đồng nghiệp ở Thủ đô, để người trên đó đăng lên mặt báo, Tôn Chấn An cũng không nhịn được nhức đầu một phen.
Đúng thế, sở dĩ Tỉnh Ủy Giang Nam phải nằm trong tư thế như nghênh đón kẻ thù lớn, cũng chính là vì, bài báo liên quan đến bao thầu nhà khách dân tộc của Tôn Tĩnh Vân mà ra, đương nhiên đưa lên mặt báo của Thủ đô, nói một cách không phô trương, thì tỉnh Giang Nam giờ đã nổi tiếng rồi đấy!
Đây cũng chính là nguyên do, bất luận là Trần Sở Lâm hay Chu Đức Lượng, đều một lòng một dạ muốn nhanh chóng ém gọn sự việc này xuống.
Vấn đề của tỉnh Giang Nam, tỉnh Giang Nam tự mình giải quyết, nếu không giải quyết được, thế thì để Trung Ương giải quyết!
Đây cũng chính là nội dung cuộc điện thoại mà Chu Đức Lượng đã nghe sáng nay, người gọi điện, là người có thứ hạng quyền lực trong Thủ đô, vị trí đứng hàng thứ 3.
Mà tất cả những chuỗi sự việc này, người ngoài không hay biết nhưng Tôn Chấn An lại biết rất rõ, đều là một tay chàng thanh niên Từ Quân Nhiên đạo diễn mà ra, tuy người ngoài không nhìn ra, tất cả chuyện này là do bản thân mình đạo diễn, dù sao Tôn Tĩnh Vân cũng không em gái của mình, bản thân trong sự việc lần này cũng là kẻ bị hại, con rể bị hàm oan, danh tiếng bản thân cũng suýt bị người khác hủy hoại, cho nên làm ra chuyện kịch liệt thế này cũng là có nguyên do cả, điều quan trọng hơn cả, chính là bản thân vừa mới đến tỉnh Giang Nam, cần phải có một cơ hội để lập uy.
Tất cả bằng chứng, dường như đều chứng tỏ, là bản thân vì có người muốn ám hại mình, nên mới làm lớn chuyện như vậy.
Đương nhiên, tin tức trước đó làm sao mình biết được, rất nhiều người đều đang hoài nghi, chỉ là khổ nỗi không có chứng cứ, chỉ đành quy bản thân vào viện tin tức linh thông.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Chấn An không khỏi thầm thở dài, quả thật không thể lường được, quan trường bôn ba nhiều năm như vậy, bản thân mình lại bị một tên nhóc hai mươi tuổi đầu cho một bài học, còn phải chùi mông giúp người ta nữa.
Quả nhiên, sau khi nghe Tôn Chấn An bày tỏ thiện ý,Trần Sở Lâm là người đầu tiên gật đầu đồng ý:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Tỉnh .
Giờ ông ta đang bị tình nghi, đương nhiên không bứt ra được, dù sao đám người Vu Trạch Diễn dưới sự nghiêm lệnh của mình đã lui ra khỏi cuộc tranh giành bao thầu, sự việc còn lại, không cần mình phải bận tâm nữa.
Chu Đức Lượng sau khi nghe vậy cũng gật đầu nói:
- Đồng chí Chấn An suy nghĩ rất thấu đáo, tôi đồng ý.
Các vị bô lão cũng đã đồng ý rồi, những người còn lại đương nhiên cũng sẽ không nhiều lời, người có thái độ cứng rắn nhất là bí thư chính pháp Tỉnh Hô Duyên Ngạo Ba, cũng bày tỏ ý tán đồng dưới ánh nhìn đầy ngạc nhiên của mọi người. Khiến mọi người ai nấy đều khá là hoài nghi, vị Bí thư Hô Duyên đã vỗ bàn trên hội nghị công tác bí Thư này, rốt cục là vì người trong sở Tỉnh suýt nữa bị tay chân của Vu Trạch Diễn bao vây, hay là thuần túy chỉ vì muốn biểu thị sức mạnh của Thường Ủy Tỉnh Ủy mới nhậm chức trên hội nghị Thường Ủy Tỉnh Ủy.
Xem ra, sự việc dường như đã được thu xếp đâu vào đấy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận