Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 124: Người nhà của mẹ.

- Sao cậu lại tới đây?
Thấy Từ Quân Nhiên đẩy cửa đi vào phòng bệnh, Tôn Tĩnh Vân sững sờ, mở miệng hỏi thăm ân cần.
Tôn Vũ Hiên cố chấp đặt giường bệnh của mình bên cạnh giường Tôn Tĩnh Vân, không ai ngăn cản nổi đành để mặc anh ta như vậy. Lúc này, anh ta đang nhìn cánh tay bị băng bó của Từ Quân Nhiên rồi dẩu mồm lên nói:
- Chỉ bị trật khớp thôi mà, có cần làm quá lên thế không?
Từ Quân Nhiên cười khổ, chỉ Hồng Nhan Hân và Uyển Tiêu Nguyệt sau lưng mình rồi nói với Tôn Tĩnh Vân:
- Chị Tôn, đây là hai đồng chí ở văn phòng huyện ủy, lão bí thư sợ chị có vấn đề gì bất tiện nên bảo họ tới chăm sóc chị.
Tôn Tĩnh Vân cười dịu dàng rồi gật đầu với hai người và nói với Từ Quân Nhiên:
- Vậy giúp tôi cám ơn bí thư Nghiêm của các vị nhé.
Tôn Vũ Hiên ở bên cạnh đang định nói gì đó thì bị Tôn Tĩnh Vân trừng mắt:
- Vũ Hiên, cháu giữ yên lặng chút đi.
Tôn Tĩnh Vân nhìn Từ Quân Nhiên rồi chậm rãi nói:
- Bí thư Từ, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?
Từ Quân Nhiên sững sờ, lúc này hắn mới nhớ tới, Tôn Tĩnh Vân đang ở trong phòng bệnh đơn.
Hắn hơi do dự nhưng rồi vẫn gật đầu:
- Được.
Uyển Tiêu Nguyệt và Hồng Nhan Hân nhìn nhau rồi gật đầu:
- Chúng tôi nghỉ ngơi ở bên ngoài, có chuyện gì chủ nhiệm Tôn cứ gọi chúng tôi là được.
Tôn Vũ Hiên chép miệng, ngượng ngùng nói:
- Cháu vào nhà vệ sinh một chút.
Ngay sau đó, trong phòng chỉ còn lại hai người Tôn Tĩnh Vân và Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên nhìn mặt Tôn Tĩnh Vân rồi vừa cười vừa nói:
- Chị Tôn, có chuyện gì bây giờ có thể nói được rồi chứ?
Tôn Tĩnh Vân gật đầu, thò tay lấy một vật từ trong ngực ra rồi giơ ra trước mặt Từ Quân Nhiên:
- Cái này là của cậu phải không?
Từ Quân Nhiên vừa trông thấy thứ Tôn Tĩnh Vân lấy ra liền ngây ngẩn cả người.
Vì thứ trong tay cô ta đang cầm là di vật mẹ hắn đã để lại cho hắn.
- Cái này, sao cái này lại ở trong tay chị?
Từ Quân Nhiên bật hỏi theo bản năng. Hắn luôn nghĩ rằng miếng ngọc bội này nằm trong vali hành lý của mình.
Hắn bỗng nhớ đến việc từ sau khi từ thủ đô về, hắn vẫn chưa nhìn thấy nó. Hắn luôn tưởng rằng nó vẫn nằm trong va li, không ngờ lại nằm ở chỗ Tôn Tĩnh Vân.
Tuy nhiên Từ Quân Nhiên không nói gì ngay mà lại nhìn về phía Tôn Tĩnh Vân.
Sở dĩ hắn có phản ứng như vậy vì bỗng nhiên, Tôn Tĩnh Vân lại hỏi Từ Quân Nhiên một chuyện:
- Chủ nhân của cái này họ Tôn phải không?
Những lời này của Tôn Tĩnh Vân khiến Từ Quân Nhiên ngây người.
Hắn sững sờ nhìn Tôn Tĩnh Vân, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ như một cái máy móc hiện đại, nếu là Từ Quân Nhiên trước khi trọng sinh, chỉ sợ đã bị vấn đề của Tôn Tĩnh Vân làm cho mất hết lý trí, không biết nên làm thế nào được. Dù sao, Từ Quân Nhiên trước đây chỉ là một thanh niên mới tốt nghiệp đại học, gặp chuyện như vậy nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ cũng là chuyện bình thường, đặc biệt đối phương còn đưa ra miếng ngọc bội mẹ mình để lại rồi nói chuyện mẹ mình họ Tôn.
Vì trong trấn Lý gia, mẹ của Từ Quân Nhiên đều tự xưng là họ Lâm.
Thấy Từ Quân Nhiên không nói lời nào, Tôn Tĩnh Vân cũng không vội. Miếng ngọc bội này cô ta nhặt được lúc rời khỏi núi Cửu Cung, lập tức nghĩ đến đây là thứ do Từ Quân Nhiên đánh rơi, có lẽ sau khi cô đưa cho hắn, hắn lại đánh rơi cũng nên.
Tuy nhiên, lúc đó Từ Quân Nhiên đã không biết kết cục như thế. Tôn Tĩnh Vân muốn trả lại cho hắn, cũng chỉ có thể đợi đến khi có cơ hội gặp lại anh em Tào Tuấn Minh rồi nhờ họ giúp. Dù sao, hôm đó, khi lần đầu tiên gặp Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên đi cùng Tào Tuấn Vĩ.
Nhưng điều Tôn Tĩnh Vân không ngờ tới là, khi cô ta mang miếng ngọc bội này về nhà, lúc lấy ra ngắm nghía đã bị anh trai nhìn thấy.
Anh ba của Tôn Tĩnh Vân cũng chính là chú ba của Tôn Vũ Hiên hiện nay đang làm Bộ trưởng Bộ tài chính, quyền lực nắm trong tay không nhỏ, được xem là một nhân vật tàn nhẫn, nổi tiếng ở thủ đô. Hỉ nộ ái ố vô thường, lòng dạ thâm sâu, khó dò.
Nhưng chính con người đó lại tỏ ra rất kỳ lạ khi nhìn thấy miếng ngọc bội kia.
- Em gái, em lấy thứ này ở đâu vậy?
Lão tam nhà họ Tôn tên là Tôn Chấn Bang, đeo mắt kính.
- Anh ba, sao vậy?
Tôn Tĩnh Vân ngạc nhiên hỏi.
Tôn Chấn Bang cầm miếng ngọc bội nhìn hồi lâu rồi do dự nói:
- Lúc chị hai ra đi hình như đã mang theo thứ này.
Lúc chị hai nhà họ Tôn bỏ nhà đi, Tôn Tĩnh Vân còn nhỏ, ấn tượng của cô ta với người chị hai này cũng không sâu đậm. Nhưng năm nay, Tôn Chấn Bang đã hơn 40, ấn tượng với chị hai rất sâu đậm.
Tôn Tĩnh Vân nghe anh ba nói như vậy liền ngây người.
- Anh ba, anh nói đây là đồ vật của chị hai sao?
Tôn Tĩnh Vẫn kinh ngạc nhìn Tôn Chấn Bang, hỏi một câu như thể vẫn chưa dám tin.
Tôn Chấn Bang gật đầu:
- Lúc chị hai rời khỏi nhà, đồ đem theo cũng không nhiều, trong đó có một miếng ngọc bội mẹ đưa cho chị ấy. Lúc nhỏ khi gửi chị hai về quê để nuôi, mẹ đã đeo lên cổ chị ấy.
Thấy đồ vật đang nằm trong tay Tôn Tĩnh Vân, Tôn Chấn Bang liền nói:
- Anh nhớ cái đó rất giống cái này.
Dù sao thời gian trôi đi, mọi thứ đều thay đổi, Tôn Chấn Bang cũng không nhớ rõ cho lắm, chẳng qua chỉ thấy bề ngoài khá giống mà thôi.
Tôn Tĩnh Vân đem chuyện của Từ Quân Nhiên nói ra, sau đó mới nói với anh trai:
- Miếng ngọc bội này là của cậu ta.
Tôn Chấn Bang trầm ngâm rồi chậm rãi nói:
- Chuyện này, anh thấy, trước hết đừng nói với cha vội. Cha tuổi đã cao, không chịu được kích động, ngộ nhỡ có chuyện gì…
Tuy không nói rõ nhưng Tôn Tĩnh Vân biết, Tôn lão gia nhớ thương người con gái lớn nhiều năm trời chưa trở lại bên mình đến mức nào. Người già thường hoài cổ, ngay cả nguyên lão cũng thế, máu mủ tình thân là thứ vĩnh viễn không thể thay đổi.
- Em tìm cơ hội nghe ngóng bên phía Tào Tuấn Minh về chuyện này. Trước tiên đừng nói với anh cả, anh hai vội. Anh cảm thấy, đứa trẻ Từ Quân Nhiên này không đơn giản.
Tôn Chấn Bang là người đa mưu túc trí, chỉ suy nghĩ trong giây lát liền đưa ra quyết định.
Hiện nay, anh cả và anh hai nhà họ Tôn đều không ở thủ đô, họ đều đang công tác ở các địa phương. Chuyện này vẫn chưa có kết luận cuối cùng, nói với họ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng chuyện này Từ Quân Nhiên không biết. Chỉ là sau khi nghe Tôn Tĩnh Vân nói đến chuyện này liền vô cùng sửng sốt, trong đầu lướt qua vài suy đoán. Cuối cùng hắn hốt hoảng lắc đầu:
- Thật ngại quá, miếng ngọc bội này là của một vị trưởng bối đưa cho tôi, ông ấy họ Long.
Tuy hắn không biết Tôn Tĩnh Vân có ý gì, nhưng không biết vì sao, trong đầu hắn có ý nghĩ kháng cự, kháng cự bản thân nói ra miếng ngọc bội này là do ai đưa cho hắn, như thể có một sức mạnh ngầm đang khống chế đồ vật này vậy.
Vì thế, Từ Quân Nhiên liền nói miếng ngọc bội này do một người họ Long đưa cho mình. Hắn không hề nói dối, đúng là Long Ngâm Nguyệt đã đưa cho hắn miếng ngọc bội này.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên không nghĩ rằng, nói với Tôn Tĩnh Vân chuyện về miếng ngọc bội này là chính xác.
Nghe được câu trả lời của Từ Quân Nhiên, rõ ràng Tôn Tĩnh Vân hơi thất vọng, cô ta còn tưởng rằng đấy là miếng ngọc bội chị hai để lại. Dừng lại trong giây lát, cô ta lại hỏi:
- Người tặng cậu miếng ngọc bội này vẫn ở đây chứ?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không còn ở đây nữa. Bác ấy đã ra nước ngoài rồi.
- Đàn ông?
Tôn Tĩnh Vân lại sững sờ.
Từ Quân Nhiên lại gật đầu:
- Là đàn ông. Sao vậy, chị Tôn có chuyện gì sao?
Tôn Tĩnh Vân lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là miếng ngọc bội này có chút liên quan đến một người thân của tôi.
Cô ta liếc Từ Quân Nhiên rồi chậm rãi nói:
- Chủ nhân ngọc bội là chị tôi.
Từ Quân Nhiên chỉ “ồ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Không khí đã đến mức này, Từ Quân Nhiên tuy có hơi xấu hổ nhưng đã hiểu được, sở dĩ Tôn Tĩnh Vân đến huyện Vũ Đức, 8, 9 phần là vì chuyện của miếng ngọc bội. Tuy không biết miếng ngọc bội này có quan hệ gì với nhà họ Tôn, nhưng Từ Quân Nhiên không có chút hứng thú nào với nó.
Kiếp trước hay kiếp này, hắn đều không biết câu chuyện đằng sau miếng ngọc bội, hắn cũng không muốn dựa vào nó để đi tìm ai rồi dựa dẫm vào quan hệ nào. Với Từ Quân Nhiên, người thân của hắn chính là những người dân ở trấn Lý gia, chứ không phải là người không biết có tồn tại hay không?
Quan trọng hơn cả là, Từ Quân Nhiên không còn là cha nuôi hèn yếu như trước, lúc này, tâm trí của hắn đã thành thục một cách đáng sợ. Tuy không biết miếng ngọc bội này đại biểu cho cái gì, nhưng Từ Quân Nhiên hiểu rõ, nếu không phải rơi vào tình huống vạn bất đắc dĩ, vì sao mẹ lại phải rời khỏi nhà họ Tôn? Còn nữa, nếu quả thật muốn để đứa con của mình tới nhà họ Tôn nhận người thân, sao mẹ lại không nói rõ trong di chúc? Mà chỉ bảo Từ Quân Nhiên tới nghĩa trang núi Cửu Cung bái tế.
Nghĩ kỹ những điều này, đột nhiên Từ Quân Nhiên lại không có cảm giác gì với những người thân đột nhiên xuất hiện như thế này.
- Đúng rồi, chắc lãnh đạo thành ủy đã nhận được tin, chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ có người đến huyện Võ Đức thăm chị.
Dường như Từ Quân Nhiên nhớ ra cái gì đó nên nói với Tôn Tĩnh Vân.
Tôn Tĩnh Vân ngây người, mày nhíu chặt:
- Tôi không muốn gặp họ.
Phải chịu ủy khuất lớn như vậy, thật lòng, Tôn Tĩnh Vân không còn gì để nói với lãnh đạo thành phố Toàn Châu.
Từ Quân Nhiên cười khổ, hắn đã sớm đoán trước được Tôn Tĩnh Vân sẽ có phản ứng như thế này. Chỉ là, hắn không ngờ, tính khí của tiểu thư nhà họ Tôn lại ghê gớm như vậy, dù sao đó cũng là cán bộ cấp cao, nói không gặp là không gặp, rõ ràng cô ta đã thực sự tức giận.
Tuy nhiên, cô ta nói không gặp nhưng cũng không thể không gặp. Từ Quân Nhiên phải khuyên nhủ Tôn Tĩnh Vân, dù sao, chuyện này mà dựa theo tính cách của cô ta, cả thành phố Toàn Châu sẽ náo loạn lên mất.
- Chị Tôn, tôi thấy, chuyện này vẫn nên giải quyết trong êm đẹp thì hơn. Chị thấy phải không? Dù sao cũng không cần lộ liễu quá làm gì.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói với Tôn Tĩnh Vân.
Tôn Tĩnh Vân vốn đang sững sờ liền hiểu ra ngay ý tứ trong lời nói của Từ Quân Nhiên, mặt bỗng đỏ ửng lên. Cô ta cũng là người thông minh, biết nếu giải quyết hai anh em Trình Hoành Đạt, chắc chắn không thể lấy danh nghĩa lưu manh, dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh tiết của mình. Đường đường là Tôn đại tiểu thư phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, nếu truyền ra ngoài, không biết sẽ bị người khác bàn ra tán vào như thế nào nữa. Vì thế, cách tốt nhất để xử lý chuyện này là tìm một lý do khác để xử lý anh em nhà họ Trình.
Nếu không, cô ta gánh không nổi những lời đàm tếu của mọi người.
Tôn Tĩnh Vân trừng mắt liếc Từ Quân Nhiên rồi hừ một tiếng:
- Chỉ được cái mưu ma chước quỷ thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận