Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 118: Chấn động Huyện ủy.

- Bắn súng ngắn?
Biểu hiện của Tôn Vũ Hiên lập tức trở nên cổ quái.
Y cũng là đàn ông trưởng thành. Cho dù có thuần phác cũng hiểu được một số chuyện nào đó. Nghe Từ Quân Nhiên nói xong, trong đầu liền suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Từ Quân Nhiên hiểu ra trong lời nói của mình có chút sơ hở, xấu hổ nhìn Tôn Tĩnh Vân, phát hiện cô không có phản ứng gì mới thở phào một cái, nói:
- Chị Tôn, tôi đã cho người báo lại với lãnh đạo chính quyền huyện. Chúng ta không cần về gấp.
Tôn Tĩnh Vân gật đầu nói:
- Tất cả nghe theo lời cậu. Dù sao thì cậu cũng quen với tên khốn khiếp đó.
Nghe Từ Quân Nhiên nói, Tôn Tĩnh Vân liền khẳng định hắn quen với tên bắt cóc kia. Bằng không thì làm sao có thể trực tiếp tìm đến chỗ này.
Ba người cùng nhau bước ra ngoài. Khi ra đến tiền viện, quả nhiên không còn một bóng người. Xem ra đám đàn em đã đưa Trình Hoành Phát đi bệnh viện. Dù sao cũng có hai người bị thương, cần phải chữa trị gấp.
Đi được một lát, khi còn cách nhà khách huyện ủy hai ba trăm mét, trước mắt liền thấy một đám người chạy tới. Người dẫn đầu chính là Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên, vẻ mặt người nào cũng tràn đầy lo lắng.
Giờ phút này, Nghiêm Vọng Tung là người lo lắng nhất. Vừa nãy, ông ta nghe chính miệng Sở Văn Thiên nói ra thân phận của Tôn Tĩnh Vân. Sau khi biết rõ thân phận con gái của Tôn lão gia ở thủ đô, Nghiêm Vọng Tung thiếu chút nữa muốn ngất đi. Phải biết rằng, thủ trưởng duy nhất của ông ta năm đó trong quân đội chính là Tôn lão.
Dương Duy Thiên lại càng thêm lo lắng. Phải biết rằng thân phận của Đại tiểu thư Tôn gia không phải bình thường. Nếu thật xảy ra chuyện ở huyện Võ Đức này, làm không tốt, toàn bộ tỉnh Giang Nam sẽ gặp phải cơn địa chấn ngay.
Toàn bộ nhân viên của Huyện ủy đều chạy ra tìm người. Bên tai nghe được tiếng súng vang, liền lần theo tiếng súng tìm tới, quả nhiên nhìn thấy Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên đang dìu Tôn Tĩnh Vân đi tới. Trên người Tôn Tĩnh Vân còn khoác chiếc áo của Từ Quân Nhiên.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nghiêm Vọng Tung chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng, choáng váng muốn ngã ra đường. Còn Dương Duy Thiên thì ánh mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất. Nếu không phải có người ở bên cạnh đỡ được, đoán chừng hai nhân vật số một số hai của huyện Võ Đức phải té xỉu rồi.
Bọn họ cho rằng, Tôn Tĩnh Vân đã bị làm nhục.
Vừa nghĩ tới con gái của Tôn lão gia chịu thiệt thòi lớn trên địa bàn mình quản lý, bị người ta làm nhục, Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên không hẹn mà cùng nhau nghĩ tới một kết cục bi ai. Chỉ sợ tiền đồ của mình xem như đã chấm dứt.
Trong lúc bọn họ đang tuyệt vọng đến cực điểm, Từ Quân bước nhanh đến vài bước, đến trước mặt mọi người nói:
- Lão Bí thư, Chủ tịch huyện Dương, tôi đã cứu được chủ nhiệm Tôn rồi. Chỉ là phần tử phạm tội thừa dịp chúng tôi cứu người mà chạy mất. Chủ nhiệm Tôn không bị thương, hữu kinh vô hiểm.
Bốn chữ “hữu kinh vô hiểm” nói ra, Từ Quân Nhiên nhìn qua Nghiêm Vọng Tung, chớp mắt vài cái, nhẹ gật đầu.
Nghiêm Vọng Tung là hạng người như thế nào chứ. Khi nghe Từ Quân Nhiên nói, ông ta cảm thấy có chỗ gì đó không ổn. Đợi đến khi Từ Quân Nhiên nói xong bốn chữ cuối, còn nháy mắt vài cái, trong đầu liền lóe lên ý nghĩa, liền hiểu ngay Tôn đại tiểu thư không bị thiệt thòi gì.
Cái gọi là hữu kinh vô hiểm, chính là ám chỉ cơ thể Tôn Tĩnh Vân không có bất kỳ tổn hại nào, chỉ là bị đối phương hù dọa một chút thôi.
Đối với Nghiêm Vọng Tung mà nói, tin tức này không hề nghi ngờ chính là linh đan diệu dược rất có tác dụng. Nhất là ông ta nhìn ra được, Từ Quân Nhiên cũng không phải đang an ủi ông ta. Tôn Tĩnh Vân chỉ bị kinh hãi mà thôi.
Dương Duy Thiên cũng hiểu ra, gật đầu với Từ Quân Nhiên, thấp giọng nói:
- Vất vả rồi!
Từ Quân Nhiên mỉm cười. Hắn biết rõ, lúc này đây, toàn bộ chính quyền huyện Võ Đức, thậm chí là đám lãnh đạo chính quyền chỉ sợ đã thiếu hắn một phần nhân tình. Bởi vì sự việc ngày hôm nay nhất định là không giấu được. Con gái Tôn lão gia thiếu chút nữa bị người ta làm nhục ở huyện Võ Đức. Chuyện này chẳng khác nào một bạt tai vào mặt tỉnh Giang Nam. Nếu không phải hắn cứu được nạn nhân hoàn hảo trở về, làm không tốt, tỉnh Giang Nam sẽ có một trận gió tanh mưa máu. Ai cũng đoán không được vị lão nhân gia mất đi đứa con gái sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Nghiêm Vọng Tung bước đến vài bước, đến trước mặt Tôn Tĩnh Vân, gương mặt áy náy nói:
- Chủ nhiệm tôn, thật sự xin lỗi.
Tự trách lúc này là thật lòng. Người ta là đến nhậm chức ở phòng Nông nghiệp phát triển nông thôn huyện Võ Đức. Kết quả lại xảy ra chuyện một khuê nữ thiếu chút nữa đã bị hủy hoại tấm thân trong sạch trong tay đám lưu manh. Cao môn đại hộ xuất thân Thủ đô chắc chắn chưa bao giờ nhận được sự “đãi ngộ” này.
Tôn Tĩnh Vân miễn cưỡng cười, nói:
- Lão Bí thư Nghiêm, chuyện này không trách ngài được. Tôi chỉ có một yêu cầu, hy vọng ngài có thể nghiêm trị hung thủ.
Dương Duy Thiên bước đến từ sau lưng Nghiêm Vọng Tung, trầm giọng nói:
- Xin Chủ nhiệm Tôn cứ yên tâm. Huyện ủy Võ Đức chúng tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng.
Tâm trạng của ông ta và Nghiêm Vọng Tung là giống nhau. Chuyện lần này nhất định phải có người gánh trách nhiệm.
Từ Quân đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Hung thủ là Trình Hoành Phát và đám đàn em của anh ta. Tôi và đồng chí Tôn Vũ Hiên trong quá trình vật lộn với bọn họ mà cứu Chủ nhiệm Tôn ra được. Nếu không phải đồng chí Tôn mang theo súng, sợ là hai người chúng tôi bị bọn họ sát thương rồi. Trình Hoành Phát và một tên nữa đã bị bắn trọng thương, đoán chừng lúc này đang ở trong bệnh viện. Ngoài ra, cánh tay đồng chí Tôn cũng bị thương. Chúng ta cần đến bệnh viện băng bó một chút.
Nghiêm Vọng Tung liếc mắt nhìn Dương Duy Thiên, gật đầu nói:
- Được, chúng tôi đi cùng các người.
Nói xong, Nghiêm Vọng Tung quay sang nói với Dương Duy Thiên:
- Chủ tịch huyện Dương, lập tức thông báo cho đội cảnh sát của phòng Công an huyện, nhanh chóng bắt Trình Hoành Phát và người của y. Không được buông tha cho bất cứ kẻ nào.
Trong lòng ông ta thật sự rất khó chịu. Sự việc ngày hôm nay nếu không có Từ Quân Nhiên, chỉ sợ đời này ông ta không thể tự tha thứ cho mình.
Dương Duy Thiên gật đầu. Ông ta suy tính có chút chu đáo hơn, liền quay sang nói với Bí thư Chính pháp ủy Lý Đông Viễn sau lưng:
- Bí thư Lý, để cho người của đội hình cảnh hành động. Thuận tiện theo dõi gia đình đồng chí Trình Hoành Đạt.
Ông ta nghĩ rất đơn giản. Nếu em trai Trình Hoành Đạt làm ra chuyện như vậy, tên tội phạm kia còn không trốn trong nhà Trình Hoành Đạt sao?
Dừng một chút, Dương Duy Thiên thấp giọng nói với Nghiêm Vọng Tung:
- Bí thư Nghiêm, có nên báo cáo lại chuyện này cho lãnh đạo chính quyền Thành ủy không?
Dù sao chuyện này liên quan đến Tôn gia. Nếu không báo cáo với Thành ủy, chỉ sợ về sau sẽ không có câu trả lời thỏa đáng.
Nghiêm Vọng Tung gật đầu nói:
- Chủ tịch huyện anh cứ an bài.
Ông ta cũng biết, mình ở Thành ủy cũng chẳng thể nào nói xen vào được. Để cho Dương Duy Thiên báo cáo thì thích hợp hơn.
Dương Duy Thiên gật đầu, nói với Tôn Tĩnh Vân:
- Chủ nhiệm Tôn, tôi phải đi báo cáo cho các lãnh đạo Thành ủy. Trước để cho Bí thư Nghiêm đi cùng cô đến bệnh viện, được không?
Lúc này, thái độ của Tôn Tĩnh Vân rất quan trọng. Khi ông ta báo cáo chuyện này với lãnh đạo Thành ủy, cũng muốn nhắc đến trọng điểm này.
Cũng may Tôn Tĩnh Vân chỉ bị kinh hãi, nhưng không mất đi lý trí. Mấu chốt là cô cũng không bị thiệt thòi gì. Cho nên cũng chẳng có tức giận gì.
- Chủ tịch huyện Dương, vậy thì làm phiền anh.
Tôn Tĩnh Vân gật đầu. Chuyện này nhất định là không giấu được rồi. Cô và cháu trai đều bị thương, nhất định sẽ truyền đến tai gia đình ở thủ đô.
Dương Duy Thiên thở phào một hơi. Vừa nãy khi ông ta hỏi đến vấn đề này, thật sự sợ Tôn Tĩnh Vân sẽ không tha thứ.
Dương Duy Thiên dẫn người rời đi. Phó chủ tịch huyện Tần Quốc Đồng mang theo một đám người đi theo mấy người lão Bí thư Nghiêm và Tôn Tĩnh Vân cùng đến bệnh viện. Lúc này, Tần Quốc Đồng cũng không kịp thông báo cho Trình Hoành Đạt. Trong đầu ông ta đang suy nghĩ Trình Hoành Đạt có thể làm hại đến ông ta hay không.
Khi Từ Quân Nhiên nói người bắt Tôn Tĩnh Vân là Trình Hoành Phát, Tần Quốc Đồng thở phào một hơi. Sau khi nghe Sở Văn Thiên nói ra thân phận của Tôn Tĩnh Vân, ông ta cứ như treo giữa không trung. Dùng chữ chờ đợi và lo lắng để hình dung cũng không chút quá đáng.
Đây chính là con gái đại lão ở thủ đô đấy!
Lăn lộn trong quan trường, cho dù là không học vấn, không nghề nghiệp, dựa vào tạo phản để lập nghiệp, Tần Quốc Đồng vô cùng biết rõ địa vị và lực ảnh hưởng của Tôn lão. Con gái của ông xảy ra chuyện lớn ở huyện Võ Đức, đối với chính quyền huyện Võ Đức, thậm chí toàn bộ Thành ủy thành phố, chính là một thảm họa. Không nói đến lửa giận của ông cụ đó rốt cuộc sẽ khiến cho cục diện chính trị tỉnh Giang Nam sinh ra nhiều biến hóa, chỉ cần cái tên bắt Tôn Tĩnh Vân đi, có thể chắc chắn, những người có quan hệ với gã tuyệt đối một người cũng không thoát.
Sau khi Sở Văn Thiên nói Tôn Tĩnh Vân bị bắt, phản ứng đầu tiên của Tần Quốc Đồng là xem xét xem chuyện này có quan hệ gì với con trai ông ta hay không? Mặc dù bình thường ông không quan tâm con cái cho lắm, nhưng Tần Quốc Đồng biết, Tần Thọ Sinh tuyệt đối là một trong những thủ lĩnh băng đảng càn rỡ nhất trong huyện. Chỉ có điều, trước giờ vẫn có cha che chở, lại thêm cục Trưởng Trình Hoành Đạt của cục Công an huyện quan hệ với ông không tệ. Cho nên Tần Thọ Sinh mới có thể ngao du như vậy. Nhưng lần này nếu như nó có tham gia vào việc bắt cóc Tôn Tĩnh Vân, như vậy đồng nghĩa với việc nó đã treo một sợi dây thòng lòng vào cổ nó và cha của nó.
Tục ngữ nói, Thọ tinh công thắt cổ ngại mệnh dài. Tần Quốc Đồng cảm thấy người đã bắt Tôn Tĩnh Vân chính là như vậy.
Đợi đến lúc nghe Từ Quân Nhiên nói người bắt Tôn Tĩnh Vân chính là Trình Hoành Phát, Tần Quốc Nhiên liền thở phào một hơi, trong lòng quyết định nhất định phải bảo con trai cách xa anh em Trình gia một chút. Lúc này đây, chỉ sợ thiên vương lão tử đến cũng cứu không được bọn họ. Bắt cóc lẫn có ý đồ cường bạo con gái Tôn lão, ông ta cũng không biết nên cảm khái Trình Hồng Phát không may hay là bội phục lá gan qua lớn của y.
Sự việc này, đoán chừng khắp thủ đô cũng không có mấy người dám làm.
Nhưng tên Trình Hoành Phát lại làm chuyện này nhiều lần, nếu không có chỗ dựa vũng chắc sau lưng, hẳn là mọi tội lỗi đã đổ ập vào đầu anh ta rồi.
Tần Quốc Đồng không thể không nói, nếu như Trình Hoành Phát không làm chuyện này, mà con trai của ông ta nhìn thấy Tôn Tĩnh Vân, 89% cũng sẽ gây ra chuyện. Đến lúc đó, xui xẻo chỉ sợ không phải là Trình Hoành Đạt mà là ông ta.
Nhìn chàng thanh niên đi bên cạnh Tôn Tĩnh Vân, Tần Quốc Đồng cau mày. Chàng thanh niên này nếu như có được mối quan hệ với Tôn gia, ông ta muốn đối phó hắn, ngược lại không dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận