Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 167: Xen vào.

- Kim Thái Nghiên?
Sau khi nghe Hô Duyên Ngạo Ba giới thiệu, Từ Quân Nhiên hơi sững sờ, cha họ Hô Duyên, con gái lại họ Kim, hơn nữa, giữa hai người luôn tồn tại một thứ quan hệ như có như không, chuyện này khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy khá khó hiểu.
Theo lý mà nói, ít nhất giữa cha và con nên có một mối quan hệ thân thiết với nhau. Nhưng giữa Hô Duyên Ngạo Ba và Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên không nhận ra chút thân thiết nào, ngược lại hắn còn thấy giữa hai người có sự xa cách, lạnh nhạt. Sự ngại ngùng của Hô Duyên Ngạo Ba và thái độ xa cách, lễ phép của Kim Thái Nghiên không thể giấu diếm được ánh mắt của Từ Quân Nhiên.
Hô Duyên Ngạo Ba hơi xấu hổ, vừa cười vừa nói:
- Thái Nghiên theo họ mẹ.
- Ồ.
Từ Quân Nhiên gật đầu, đứng dậy lễ phép bắt tay Kim Thái Nghiên:
- Chào cô.
Kim Thái Nghiên liếc nhìn Từ Quân Nhiên rồi gật đầu chào:
- Chào anh.
Cô ta chỉ khẽ gật đầu chào hỏi chứ không hề bắt tay Từ Quân Nhiên.
Hô Duyên Ngạo Ba lúng túng nhìn Từ Quân Nhiên, vừa định tức giận, Kim Thái Nghiên đã quay người bước đi, chỉ để lại giọng nói bình tĩnh:
- Con lấy ít đồ rồi đi.
Chờ đến khi bóng lưng của cô biến mất khỏi tầm mắt của hai người, Hô Duyên Ngạo Ba thở dài một hơi, vội mở lời xin lỗi Từ Quân Nhiên:
- Thật xin lỗi, tiểu Từ, để cậu chê cười rồi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, hắn cũng không để chuyện này trong lòng. Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng. Tuy Hô Diên Ngạo Ba quyền cao chức trọng, nhưng lúc đối mặt với con gái, ông ta cũng chỉ là một người cha bình thường mà thôi. Hơn nữa, Từ Quân Nhiên nhận ra, Hô Diên Ngạo Ba rất quan tâm đến đứa con gái này, nếu không, khi Kim Thái Nghiên làm vậy, có thể nói là đã làm mất mặt một ủy viên tỉnh ủy như Hô Duyên Ngạo Ba. Nếu là người bình thường, chắc chắn đã sớm nổi giận với con gái, dù sao cũng là vấn đề thể diện, hành vi lúc nãy của Kim Thái Nghiên rất thất lễ.
Nhưng Hô Diên Ngạo Ba lại không hề tức giận, đã vậy còn thay con gái xin lỗi Từ Quân Nhiên. Đường đường là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy lại xin lỗi một cán bộ cấp phó như Từ Quân Nhiên, dĩ nhiên không vì Từ Quân Nhiên bị khinh thường mà vì con gái mình đã thất lễ.
Cuối cùng, vẫn là một câu nói: “Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ thật đáng thương”.
Không còn tâm tư nghe ngóng việc nhà của Hô Duyên Ngạo Ba, Từ Quân Nhiên lắc đầu cười:
- Ngài khách khí quá.
Đã có chuyện như vậy xen vào nên Từ Quân Nhiên cũng không tiện ở lại ăn cơm. Hắn chủ động xin phép về trước. Dường như, Hô Diên Ngạo Ba cũng biết suy nghĩ của Từ Quân Nhiên nên cũng không giữ hắn lại. Ông ta chỉ bảo Từ Quân Nhiên, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ có thể tới tìm ông ta.
Tuy đây chỉ là một lời hứa khách sao, nhưng Từ Quân Nhiên biết, hắn đã để lại ấn tượng trong lòng vị Ủy viên thường vụ tỉnh ủy này, điều đó cũng đồng nghĩa với việc đối phương đã nhận mình. Dù sao, lúc trước, Hô Diên Ngạo Ba gặp hắn phần lớn là vì mối quan hệ với Tào Tuấn Minh, nhưng hiện nay, có thể là vì hắn có giá trị để vị bí thư Hô Diên này xem trọng.
Tuy hiện nay, chưa chắc giá trị đó đã đáng giá bao nhiêu, nhưng Từ Quân Nhiên tin rằng, hắn đã khiến người khác ngày càng có lòng tin với mình.
Đây chính là đạo lý trong chốn quan trường. Anh phải biểu hiện khả năng khiến người khác coi trọng, người khác mới muốn giúp anh. Nếu anh không có chút giá trị nào, ai sẽ đề bạt anh lên cơ chứ?
Chuyện khó làm nhất trên thế giới này chính là làm lãnh đạo. Vì làm lãnh đạo sẽ phải giao tiếp với đủ loại người, nhưng bất cứ chuyện gì nếu ảnh hưởng đến người khác liền sẽ có vô số chuyện xấu. Người làm quan cần có mặt nạ, các loại mặt nạ dùng để đối mặt với đủ loại người. Trước mặt cấp trên phải thể hiện ra năng lực của bản thân, phải khiến cấp trên cảm thấy yên tâm về mình, là một cấp dưới có khả năng hoàn thành mọi nhiệm vụ, không tạo ra nguy hiểm cho cấp trên. Nhưng trước mặt cấp dưới lại luôn phải tỏ ra uy nghiêm, đồng thời cũng phải khiến cấp dưới cảm thấy mình là một vị lãnh đạo có thể tín nhiệm, có thể đem lại hy vọng cho cấp dưới.
Làm lãnh đạo đã khó, làm một lãnh đạo có lý tưởng, có khát vọng lại càng khó hơn.
Từ Quân Nhiên rời khỏi khu nhà tỉnh ủy, về đến nhà khách của văn phòng công nghiệp cơ khí. Hắn không ra ngoài đi dạo, sự việc còn chưa đến đâu, hắn không có tâm trạng. Ngoài ra, Từ Quân Nhiên vẫn chưa quen với thành phố lúc này. Những năm 80, cho dù là Thủ đô cũng không có nơi vui chơi giải trí nào. Từ Quân Nhiên suy nghĩ trong giây lát rồi quay về nhà khách đọc báo.
Ngồi trong phòng đọc báo, Từ Quân Nhiên lại nghĩ đến một số việc của trấn Lý gia. Lần này trở về, nếu huyện ủy bắt đầu tiến hành điều chỉnh mọi việc ở trấn Lý gia, hắn phải xem xét nên làm thế nào để lôi kéo một số người. Dù sao, nếu muốn phát triển trấn Lý gia theo hướng hiện đại hóa, cái cần không chỉ là hạng mục hay cơ hội tốt, mà còn cần phải có một cán bộ có năng lực thực hiện ý nghĩ của mình.
Đời trước, Từ Quân Nhiên làm lãnh đạo hai mươi mấy năm, hắn hiểu rõ suy nghĩ của các cán bộ cấp cơ sở. Những người này đa phần đều là những người thích làm lãnh đạo, thích cảm giác có quyền lực nắm trong tay vận mệnh của người khác. Những người này không có bản lĩnh gì, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của người khác. Còn có một loại người là những người có bản lĩnh, là những người muốn nắm trong tay nhiều quyền lực hơn nữa. Mục đích làm lãnh đạo của những người này chính là hy vọng có thể thông qua việc nắm trong tay nhiều quyền lực để hoàn thành khát vọng chính trị của mình. Những người này, Từ Quân Nhiên rất thích, vì hắn chính là loại người như vậy.
Còn có một loại, chính là loại người muốn phục vụ cho nhân dân, làm việc gì cũng được, những người này không coi trọng danh lợi, quyền lực.
Loại người này rất hiếm, và Nghiêm Vọng Tung chính là loại người đó.
Nhóm lãnh đạo hiện nay của trấn Lý gia, Từ Quân Nhiên tin rằng tương lai không xa sẽ phải đổi nhóm. Một khi Lý Càn Khôn được Dương Duy Thiên điều đến làm Cục trưởng Cục tài chính huyện, sau đó, những tranh đấu cho chức bí thư Đảng ủy xã chắc chắn sẽ trở nên vô cùng khốc liệt. Tuy Dương Duy Thiên có thể dựa theo những gì mình nói để Phùng Hồng Trình tiếp nhận vị trí bí thư Đảng ủy xã, nhưng sau đó, những vị trí khách trong Đảng ủy xã nhất định phải nhượng bộ cho những Ủy viên thường vụ khác. Đây là quy luật trong chốn quan trường, việc tốt không thể để một người chiếm được. Trừ phi Dương Duy Thiên có bản lĩnh khống chế đại cục trong huyện ủy, nếu không, nếu anh ta muốn quán triệt ý chí của mình, chắc chắn sẽ phải nhượng bộ những người khác.
Kể từ đó, cái Từ Quân Nhiên phải suy nghĩ là làm thế nào để dưới sự trợ giúp một phần của Dương Duy Thiên, hắn phải khiến cho các phe phái đối lập trong trấn Lý gia không ảnh hưởng đến các kế hoạch sắp tới của mình.
Trầm tư suy nghĩ cả buổi, Từ Quân Nhiên không thể không thừa nhận, trong cục diện hiện này, thế lực của hắn vẫn còn yếu. Đặc biệt là sau khi Nghiêm Vọng Tung và Lý Đông Viễn đều rời khỏi cương vị lãnh đạo huyện ủy Võ Đức. Thế lực hắn có thể dựa vào vốn đã không nhiều, lúc này lại không dùng được.
- Được rồi, được rồi, thuyền đến đâu cầu sẽ thẳng đến đấy.
Từ Quân Nhiên thở dài ảm đạm, bất đắc dĩ tự nhủ. Thật ra, nếu không được, hắn cũng chỉ có thể vận dụng con át chủ bài cuối cùng, mời Dương Duy Thiên lên thành phố báo cáo, xem xem có thể để Chu Dật Quần can thiệp vào một số quyết định của huyện ủy Võ Đức hay không. Từ Quân Nhiên tin rằng, đứng trước lợi ích chính trị lớn trước mặt, Chu Dật Quần của phe cải cách không thể bình tĩnh.
Nằm trên giường một lúc, Từ Quân Nhiên nhìn sắc trời bên ngoài, ước chừng đã 4, 5 giờ chiều, đây là lúc Bạch Sa và Lâm Lệ tan làm. Từ Quân Nhiên đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị đi hỏi tin tức. Sáng nay, Lâm Lệ đã nói với hắn, buổi tối, chắc Bạch Sa sẽ mang tin tức về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận