Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 571: Trưởng bộ thương nghiệp.

Ngày 4 tháng 11 năm 1985, uỷ ban thành phố Song Tề chính thức phê chuẩn báo cáo về việc chính quyền huyện Phú Lạc thiết lập trưởng ban xúc tiến đầu tư, mục đích ban đầu lấy ban xúc tiến đầu tư kinh doanh nhà nước, dưới sự lãnh đạo của cơ quan, văn phòng chính phủ. Lâm thời là do các cơ quan hành chính kinh doanh điều động và bổ sung nhân viên vào ban. Địa điểm làm việc được chính quyền huyện chọn tại tầng một của trụ sở văn phòng huyện.
Bao quanh đơn vị mới cấp nhà nước này là nhiều thế lực của huyện đang bắt đầu tranh đoạt. Nhưng ngoài dự liệu chính là ứng cử viên được chọn đảm nhiệm ban kiêm Bí thư Đảng uỷ lại là người mà không ai ngờ tới.
Điền Hồ đã chiến thắng nhiều kẻ tranh giành khác, được bổ nhiệm làm trưởng ban xúc tiến đầu tư nhiệm kỳ mới.
Khi tin này ra lò, trong huyện, những ánh mắt chằm chằm đổ dồn vào những cán bộ cấp phòng ban, và những nhà lãnh đạo muốn giúp tâm phúc của mình vơ vét vị trí này.
Ai nấy đều trợn tròn mắt, vì bất kỳ ai cũng không hề nghĩ đến, kết quả cuối cùng lại như vậy.
Điền Hồ là ai?
Người thân thích của tiền nhiệm chánh pháp uỷ bí thư Lý Xuân Thuỷ.
Vì một vụ án mà Lý Xuân Thuỷ làm liên luỵ đến anh ta, khiên y bị ghẻ lạnh. Nhưng chính vì con người như thế bất ngờ chém giết thoát khỏi cả vạn quân nêu cao cờ chiến thắng khiến người ta không khỏi ngạc nhiên, thoắt cái đã trở thành người đứng đầu ban xúc tiến đầu tư rồi, thành người mà toàn huyện không ai dám đụng đến.
Không thể không nói, sự thay đổi này khiến ai nấy đều ngây người, phải biết rằng trong đơn vị cấp huyện, cấp phòng ban đến cấp lãnh đạo, nhìn thì như là chỉ có chênh lệch một cấp bậc, nhưng thực tế lại có học vấn tương đương nhau. Độ khó cấp phòng ban huyện không thua kém cấp sở ban ngành.
Có vài người thậm chí cả đời vẫn không thể bước qua cái ranh giới này.
Vì trên quan trường, người có năng lực, đạo đức tốt chưa chắc leo lên được chức cao, người không có năng lực, đạo đức kém cũng chưa chắc bị giáng cấp. Có khi vừa khéo là sự tương phản.
Kẻ hay ba hoa nịnh hót đường làm quan thường rộng mở, người hành sự độc lập thường gặp trắc trở. Ở chốn quan trường, thị phi không có sự tuyệt đối. Hôm nay là sai thì ngày mai có thể biến thành đúng. Có lẽ bạn làm việc mà giỏi xu nịnh rất nhanh vào được cấp phòng ban, nhưng muốn từ phòng ban vào cấp lãnh đạo, trở thành đại cục trưởng các cục hành chính kinh doanh mà không có hậu thuẫn vững chắc thì có thể nói là còn khó hơn lên trời.
Điền Hồ chính là như thế, ai nấy vốn dĩ đều cho rằng đường làm quan của tên tiểu tử này đã đến bước đường cùng.
Dù sao thì chỗ dựa lớn là Lý Xuân Thuỷ của anh ta cũng đã hoàn toàn sụp đổ. Thậm chí giờ đây bản thân còn bị giam hãm, cơ bản là không biết ngày nào mới có thể thoát ra. Vạn lần không hề nghĩ tới Điền Hồ lại là con cá hồi sinh có thể tái xuất giang hồ.
Điền Hồ cũng sững sờ khi tổ chức huyện uỷ phái người gọi anh ta qua đàm phán. Điền Hồ thiếu chút nữa hỏi đối phương có phải tìm nhầm người rồi không. Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này làm sao đột nhiên lại rơi trúng đầu ông ta chứ?
- Đồng chí Điền Hồ, cậu chuẩn bị đi, đừng phụ sự tín nhiệm của tổ chức đối với cậu đấy.
Người nói chuyện là tân cán bộ Bộ trưởng uỷ ban huyện Phú Lạc – Trịnh Kiệt Phu, nghe nói là ở thành phố điều tới.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc thái quá của Điền Hồ, Trịnh Kiệt Phu không vui chút nào, thầm nghĩ tên Điền Hồ này đang giả vờ giả vịt chăng. Nếu không phải tôi đã xem lý lịch của ngươi có quan hệ không tầm thường với chủ tịch huyện Từ thì vẫn không biết ngươi là người của hắn ta đâu. Nay lại bày cái mặt kia ra, chẳng lẽ cho tôi là kẻ ngốc sao?
Trịnh Kiệt Phu vốn cũngđã chọn sẵn người, nhưng ở trong hội bí thư, Từ Quân Nhiên ngang nhiên một mình ủng hộ Điền Hồ. Bất luận người được đề xuất là ai. Hắn đều không nể mặt, tất cả đều bác bỏ hết. Phải biết là Từ Quân Nhiên là chủ tịch huyện, màcục chiêu thương này lại dưới sự quản lý của huyện, lời của hắn hiển nhiên sẽ phải chú ý, vậy nên mới nhẫn nại, mọi người chỉ biết hy vọng Bí thư Khương có thể ra mặt trong chuyện này.
Nhưng vấn đề là, bí thư Khương thường ngày ăn không ít của ngon từ tay của Từ Quân Nhiên, lần này Từ Quân Nhiên lại cho ông ta phần chiến tích lớn nữa, càng khiến ông có chút ngại.
Bọn trên dưới trong quan trường luôn coi trọng sự có qua có lại mới toại lòng nhau. Người ta chủ tịch huyện Từ, thường ngày giữ sĩ diệncho ông ta rồi. Nhất là ngay lúc Từ Quân Nhiên điểm danh ủng hộ Điền Hồ mà bí thư Khương lại không có ứng cử viên nào thích hợp.
Nếu lại đè nặng vào Từ Quân Nhiên như thế, ông ta cũng hiểu rõ sẽ thêm nhiều rắc rối nữa, dù sao thì Từ Quân Nhiên người ta cũng không phải là quả hồng mềm, hậu thuẫn phía sau không thể nhìn Từ Quân Nhiên bị mình áp chế mãi được. Nói không chừng sẽ mượn đề tài này mà nói chuyện của mình chăng.
Vì thế, Bí thư Khương dứt khoát, trực tiếp ủng hộ ý kiến của Từ Quân Nhiên.
Thái độ của bí thư, dứt khoát chính là cách giải quyết rồi, cuối cùng thì vị trí trưởng ban xúc tiến đầu tư này vẫn là của Điền Hồ.
Khi Điền Hồ đi ra khỏi huyện uỷ, cả người đều rơi vào trạng thái hoang mang, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn có cảm giác như đang nằm mơ, chân bước thẳng khi về nhà như không có thực.
Sau khi bị điều đến xã Trường Thanh, cuộc sống của anh ta không còn như trước đây nữa, nhất là bị án của Lý Xuân Thuỷ làm liên luỵ tới, vợ của anh ta cũng bị đẩy về chức vụ ban đầu. Thường ngày ở cơ quan cũng bị người khác khinh khi, Điền Hồ thậm chí còn có suy nghĩ từ chức, không làm nữa.
- Lão Điền, hôm nay sao về sớm thế?
Vợ anh ta đang nấu cơm, thấy Điền Hồ hồn bay phất lạc từ ngoài vào, thắc mắc hỏi.
Điền Hồ lộ ra vẻ cười khổ, nhưng không nói gì, chỉ là lẳng lặng ngồi xuống ghế.
Vợ anh ta biết rõ những ngày gần đây, thật không dễ dàng chút nào, bước đến an ủi y:
- Nếu thực sự không được, chi bằng chúng ta hãy từ chức đi.
Cô ta cũng là không có cách nào khác, nói cho cùng đường làm quan của chồng cô giờ đây cơ bản là đến bước đường cùng rồi, cùng anh ta cả đời ở nha môn Thanh Thuỷ bị ghẻ lạnh thì chi bằng thử xem có thể từ chức mà kinh doanh không.
Ngồi chờ chết dù sao cũng không phải là cách.
Điền Hồ lắc đầu không biết làm sao, khoát tay:
- Từ chức gì đây, không dễ gì chịu đựng được đến bây giờ.
Lập tức anh ta cười lên:
- Bà nói có lạ không, hôm nay bộ tổ chức đến tìm tôi nói chuyện, bảo để tôi làm trưởng ban xúc tiến và đầu tư….”
Dừng chút, anh ta nói:
Bà nói đây có phải là trò đùa không? Ai mà có bản lĩnh đề bạt tôi nhỉ, rõ ràng thì….
Lời chưa dứt, Điền Hồ lại không nói tiếp được, vì anh ta bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất quan trọng, nếu như bổ nhiệm của bộ tổ chức là thật, như thế thì toàn huyện Phú Lạc này, người đủ năng lực, bản lĩnh đề bạt người của mình chỉ có một, chả lẽ là Bí thư Từ đã thay mình giành cơ hội này?
Từ khi Lý Xuân Thuỷ xảy ra chuyện, Từ Quân Nhiên thăng chức chủ tịch huyện, sau khi mình bị điều đến xã Trường Thanh, Điền Hồ vẫn chưa tìm đến Từ Quân Nhiên.
Trong lòng anh ta hẳn có vướng mắc, dù vụ án của Lý Xuân Thuỷ là Từ Quân Nhiên vén ra. Dù có người khuyên mình đi nhờ vả, bám víu cái cửa chủ tịch huyện Từ, nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn không nghĩ tới việc đi tìm Từ Quân Nhiên giúp giải quyết vấn đề của mình.
Ngược lại không thể ngờ rằng chủ tịch huyện Từ vẫn nhớ tới mình, không nói không rằng mà giúp mình đoạt vị trí này, Điền Hồ thời khắc này thật sự có chút xúc động đến rơi nước mắt.
- Tôi phải đi gặp chủ tịch huyện Từ.
Điền Hồ nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn vợ nói.
Vợ Điền Hồ đã bị sự vui mừng bất thình lình này làm cho đầu óc choáng váng, cô đương nhiên hiểu, chồng mình giờ đây cũng được xem là con cá hồi sinh rồi.
Nghe thấy lời Điền Hồ, cô liền gật đầu, sau đó tức khắc lại lắc đầu nói:
- Anh giờ mà đi gặp chủ tịch huyện thì không phù hợp cho lắm, dễ bị người ta đồn nhảm.
Điền Hồ vỗ đùi, vợ mình nói không sai, bản thân giờ đi tìm chủ tịch huyện thật không hợp lý, ban ngày ban mặt, người của bộ tổ chức vừa tìm mình nói chuyện, mình liền đi tìm chủ tịch huyện rất dễ bị người khác cho rằng chủ tịch huyện là kẻ kết bè kết cánh mà bổ nhiệm người của mình.
Điền Hồ chau mày một cái, quyết định đi tìm Hoàng Hải. Lúc ở xã Trường Thanh, quan hệ với Hoàng Hải cũng không tệ, có thể nhờ anh ta giúp mình chuyển lời đến chủ tịch huyện Từ.
Hoàng Hải đang ăn cơm ở trong nhà, Điền Hồ xông vội vào nhà.
- Tôi nói, trưởng ban Điền, anh phải hát mừng đó?
Dáng vẻ Điền hồ khiến Hoàng Hải không thể nhịn được mà bật cười, mở miệng trêu chọc anh ta.
Điền Hồ nghe ý tứ trong lời nói của anh ta thì biết Hoàng Hải hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn Hoàng Hải hỏi:
- Lão Hoàng, anh nói thật đi, trưởng ban xúc tiến đầu tư Thương Nghiệp có phải do chủ tịch huyện Từ tranh thủ giúp tôi không?
Hoàng Hải không thể nín được cười, vỗ vai Điền Hồ nói:
- Tôi nói này Lão Điền, ông cũng đừng có nghĩ nữa, chủ tịch huyện chúng ta là người không nhớ đến người của mình sao? Lần trước ngài đến hỏi tôi tình hình của ông, nghe nói ông bây giờ trở thành đứa trẻ không ai quản thúc, thì nhớ đến mà tìm cho ông một chức vụ không tệ. Vừa hay lại có cái ban Thương Nghiệp này.Chủ tịch Huyện nói rồi, tên tiểu tư anh cũng xem như là người có thể phát huy hết tài năng của mình. Vị trí này, trừ ông ra thì không thể là ai khác!
Sở dĩ không nói thẳng ra người Từ Quân Nhiên ngay từ đầu đã chọn là mình, vì Hoàng Hải có tính toán của riêng mình. Cho dù Từ Quân Nhiên lúc đầu thật sự không nghĩ đến Điền Hồ.
Nếu như đem sự tình ra nói cho Điền Hồ biết thì không chừng sẽ làm anh ta không vui, ngược lại là khiến chủ tịch huyện Từ không chiếm được sự cảm kích, đổi gốc độ ngược lại mà nói thì sẽ khiến Điền Hồ đối với Từ quân Nhiên cảm kích vô cùng, đồng thời cũng đem chính bản thân mình ra mà trợ giúp.
Điền Hồ tự kiếm chế lòng mình, nhưng thanh âm còn có chút run rẩy:
- Lão Hoàng, cái gì cũng không nói nữa, chỉ là cảm ơn cậu cùng chủ tịch huyện Từ vẫn còn nhớ đến lão Điền tôi đây.
Do dự một chút, Điền Hồ hỏi Hoàng Hà:
- Chủ nhiệm Hoàng, anh nói xem tôi có nên đi thăm chủ tịch huyện Từ không?
Hoàng Hải nghĩ một chút rồi cười, vươn tay ra, đập vai Điền Hồ một cái:
- Tên tiểu tử nhà ngươi, bình thường nhanh nhẹn thật đấy, giờ lại hồ đồ thế chứ? Cậu trước đây là do chủ tịch huyện Từ đề bạt lên, bây giờ đã làm Cục trưởng lại có thể thế nào chứ? Chủ tịchHuyện là người sợ người khác dị nghị sao?
Mặt Điền Hồ hơi ửng đỏ, anh ta cũng là bị cái tin này làm cho kinh ngạc quá rồi, thêm vào đó, thời gian gần đây bị ghẻ lạnh khiến anh ta nếm mùi vị lòng người thay đổi. Nên lòng mới có chút rối loạn, chính như lời Hoàng Hải nói, mình không có gì phải sợ, chủ tịch huyện Từ đã đề bạt mình không phải bản thân mình có thể nắm bắt kinh tế không, có thể nghe lời không? Mà là trên trán mình đã hiện lên một chữ “ Từ” sáng loáng. Bản thân dự tính là tránh hiềm nghi sẽ không đi gặp ngài ấy, nhưng người khác cũng sẽ đối đãi mình như người của chủ tịch huyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận