Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 564: Cảm giác có hậu đài.

- Vì sao Lý Thế Dân lại phát động biến Huyền Vũ Môn?
Câu hỏi của Tề Tam Thái khiến Từ Quân Nhiên lập tức ngẩn người. Hắn không hiểu vì sao lão Bí thư đột nhiên nhắc tới việc này là có ý gì. Muốn lấy lịch sử làm gương cho mình?
Quả nhiên, im lặng một lúc, Tề Tam Thái chậm rãi nói:
- Lý Thế Dân cả đời được xưng là minh quân, tạo ra thịnh thế của thời kì chính trị Trinh Quan, nhưng điểm duy nhất ông ta bị người ta lên án, chính là giết anh thí em trong biến Huyền Vũ Môn. Không phải Lý Thế Dân muốn làm hoàng đế, cũng không phải ông ta nhất quyết phải làm hoàng đế. Nguyên nhân căn bản, là vì nếu ông ta không làm hoàng đế, đám người bên dưới ông ta không nhìn thấy hi vọng, sẽ không ra sức dựa vào vị Tần vương điện hạ một ngày nào đó lãnh đạo giang sơn…
Câu sau đó Tề Tam Thái không nói ra, cũng không cần nói ra. Từ Quân Nhiên trải qua cơn mưa gió này, sớm đã hiểu ý trong lời lẽ của lão. Lý Thế Dân là bất đắc dĩ, để cấp dưới tới tuyến ngoài cùng của vũ đài chính trị. Sự việc như vậy có rất nhiều, tống thái tổ Triệu Khuông Dận cũng khoác hoàng bào như vậy. Cùng đạo lý như thế, Tề Tam Thái cũng là thân bất do kỉ. Ông ta cũng không muốn làm quan tham ô, “tính” Đảng mấy chục năm, cũng đòi hỏi ông ta làm một Bí thư Huyện ủy liêm khiết. Nhưng đám người Vương Trường Lâm thậm chí Diệp Đức Hoa không đồng ý. Nếu Tề Tam Thái không nhận tiền, đám người coi y là tay trong sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Một người cho dù làm quan lớn đến đâu, cũng phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Đối với Tề Tam Thái mà nói, nhà giam hiện tại có lẽ là kết thúc tốt nhất cho ông ta. Vì chỉ có ở đây, nội tâm ngủ không yên cả chục năm nay của y mới có thể không bị dày vò, mới có thể ngủ yên giấc.
Sau khi đi ra từ nhà giam, Từ Quân Nhiên ở lại tỉnh thành 3 ngày, rồi mới trở lại huyện Phú Lạc.
Từ Quân Nhiên hiện tại đã được nhận chức quyền Chủ tịch huyện kiêm phó Bí thư Huyện ủy huyện Phú Lạc, cấp hành chính là cấp sở, cán bộ cấp sở hơn 20 tuổi thực ra cũng có, mỗi bộ ủy, doanh nghiệp quốc doanh lớn đề bạt cán bộ 26, 27 tuổi làm cán bộ cấp sở cũng không phải chuyện gì hiếm. Nhưng Chủ tịch huyện 24 tuổi thì chưa từng có, có lẽ, trong lịch sử nước cộng hòa chỉ có lúc vừa giải phóng mới có hiện tượng này. Đương nhiên, ngoài biến động của Đảng ủy, những quyết định bổ nhiệm khác tuyên bố sau khi thông qua đại hội nhân dân triệu mở lâm thời.
Bình tĩnh xem xét, Từ Quân Nhiên cảm thấy khá tò mò về việc bổ nhiệm này. Mặc dù Tôn lão và Tào lão đều có ý để bản thân mình rèn luyện, nhưng theo cách nghĩ của hai vị lão gia, đoán chừng sẽ không đặt mình vào tình huống phức tạp rắc rối như vậy. Dù sao đối với mình mà nói, một bước lên trời cũng không phải việc gì hay ho. Sợ thì chỉ sợ bắt đầu từ bây giờ, tất cả những hành động về sau của mình đều sẽ bị người khác để ý, luôn luôn có người chú ý tới mình, chỉ cần một chút bất cẩn sẽ rất dễ bị người ta bắt được sơ hở, ngã xuống thần đàn.
Vừa quay lại huyện Phú Lạc, Từ Quân Nhiên liền nhận được điện thoại của Tào Minh Tuấn.
- Đại ca, có chuyện gì?
Từ Quân Nhiên vốn rất hiểu tính cách của Tào Minh Tuấn, vừa nhận điện thoại liền đoán ra Tào Minh Tuấn chắc chắn có việc tìm mình. Nếu không với tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ không chủ động gọi điện cho mình. Hơn nữa còn trùng hợp như vậy.
Quả nhiên, Tào Minh Tuấn cười ha hả nói với Từ Quân Nhiên:
- Có việc, cậu có biết việc bổ nhiệm của cậu lần này làm trấn động trung ương không?
Từ Quân Nhiên ngây ra một lúc, không ngờ việc bổ nhiệm một cán bộ cấp sở, lại kinh động tới cả cấp trên, xem ra mặt mũi của mình cũng không phải nhỏ.
Hơi cười cười, Từ Quân Nhiên lạnh nhạt nói:
- Đại ca, anh cứ nói thẳng đi, chuyện lần này, có phải là ý của ông cụ không?
Tào Minh Tuấn lộ ra vẻ thích thú, người anh em này, bản lĩnh khác không có, trình độ đoán lòng người tuyệt đối không kém mấy lão hồ ly kia. Chỉ riêng điểm này, cho dù mình so với Từ Quân Nhiên e rằng cũng không bằng.
- Về việc bổ nhiệm lần này của cậu, Trần Tinh Duệ báo cáo sự việc tới Thủ đô.
Tào Minh Tuấn thao thao bất tuyệt kể lại nội tình lần này:
- Vốn dĩ theo ý của ông ta, để cậu vào thường vụ Huyện ủy là được rồi, dù sao cậu cũng còn trẻ, lý lịch và kinh nghiệm làm việc còn thiếu một chút.
Từ Quân Nhiên hiểu nỗi khổ tâm của Trần Tinh Duệ. Ông ta không muốn để mình trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích. Dù sao huyện Phú Lạc cũng xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả thường vụ Thành ủy Song Tề cũng có ba người vì chuyện của huyện Phú Lạc mà gặp phải vận rủi. Kể ra thì tất cả những chuyện này nhìn thì có vẻ là do báo cáo của Tề Tam Thái, nhưng trên thực tế lại vì Từ Quân Nhiên làm mưa làm gió ở huyện Phú Lạc mà ra. E rằng rất nhiều người biết rõ nội tình, đều đã coi Từ Quân Nhiên là nhân vật nguy hiểm rồi. Nếu hắn thăng quan quá nhanh, rất dễ khiến người ngoài ghen ghét.
- Vậy ai đề nghị tôi làm Chủ tịch huyện?
Đây là câu hỏi Từ Quân Nhiên quan tâm nhất. Dù sao Chủ tịch huyện này khác với phó Bí thư Huyện ủy. Giữa cấp phó sở và chính sở cách nhau cả con hào cao bằng trời. Mình lên cấp phó sở chưa tới một năm, nháy mắt đã lên cấp chính sở. Nếu là kiếp sau thì đã là chuyện không thể xảy ra được. Dù sao việc đề bạt từ cấp phó sở tới chính sở cần thời gian tới 3 năm. Tình hình như vậy chỉ có thể xảy ra vào thời điểm hiện tại khi mà tổ chức nhân sự vẫn chưa hoàn chỉnh.
- Thủ trưởng tối cao.
Tào Minh Tuấn cười khổ nói:
- Ông cụ nói rồi, đây có thể nói là đề bạt đặc biệt. Ông cụ hi vọng cậu có thể đưa huyện Phú Lạc thành một thí điểm.
Từ Quân Nhiên ngây ra, có nằm mơ cũng không ngờ xảy ra tình huống như vậy, hóa ra là thủ trưởng đề xuất mình làm Chủ tịch huyện. Phải biết rằng hiện tại mặc dù đề xướng trẻ hóa cán bộ lãnh đạo, nhưng tốc độ thăng quan như mình, nói là ngồi trên tên lửa cũng không ngoa.
Nghe phía giọng Từ Quân Nhiên hơi dồn dập, Tào Minh Tuấn ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng cười cười:
- Ông cụ nhà chúng tôi ban đầu cũng có chút đấu tranh tư tưởng khi đưa ra đề nghị này. Sau đó bàn bạc với ông cụ nhà các cậu, sau khi cân nhắc dứt khoát chọn thái độ âm thầm chấp nhận.
Dừng một chút, y nói tiếp:
- Ý của hai ông cụ là bảo cậu không phải sợ, cứ bắt tayvào làm. Mặc dù trọng trách này hơi nặng, nhưng nếu có thể làm được, con đường về sau của cậu sẽ rộng mở hơn nhiều. Huống hồ cho dù cậu thực sự không gánh vác được trọng trách này cũng không quan trọng. Có họ, cùng lắm thì cậu quay về bộ ủy trung ương lại bắt đầu từ đầu. Dù sao hiện tại vẫn còn trẻ, điểm khởi đầu cán bộ cấp sở cũng không đến nỗi nào, chắc chắn có thể làm nhân vật số một của tỉnh ủy trước năm 50 tuổi.
Đương nhiên, Tào Minh Tuấn nói với giọng đùa giỡn. Nói xong, ngay cả anh ta cũng bật cười.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới hiểu, vốn dĩ Tôn lão và Tào lão đều biết chuyện này, chỉ có điều họ cho rằng, cho dù mình có thể gây chuyện đến mức nào, cũng không gây ra thứ gì có ý nghĩa ở huyện Phú Lạc này. Cho nên dứt khoát chỉ hi vọng thử đặt mình vào nướng trong lò, thậm chí e rằng đường lui cũng đã trải ra hộ mình rồi.
- Hóa ra, đây mới là cảm giác có hậu thuẫn.
Từ Quân Nhiên cười khổ âm thầm thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận