Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 250: Đọ sức từng chút một.

Nhân vật nhỏ bé do có địa vị thấp kém, nên một khi xảy ra sơ sót thì dễ bị phát hiện, bị người khác trông thấy, cho nên nhân vật thấp bé thì không thể có sai sót nhỏ được. Còn nhân vật lớn thì do có địa vị quá lớn, những sai sót nhỏ nhặt thông thường trên người bọn họ đều có thể bỏ qua không tính. Cho nên nhân vật lớn thì không sợ bị phạm sai lầm, cho dù có phạm lỗi cũng chỉ có thể là những lỗi lớn thật vĩ đại. Toàn bộ ý nghĩa sinh mệnh của nhân vật nhỏ chính là ở nhà qua ngày tháng, nói một câu thô tục một tí, chính là để ăn cơm và chơi gái. Cho nên nhân vật nhỏ một khi có tin tức đào sắc này nọ, đó chính là lưu manh, là vấn đề tác phong, là vấn đề nhân cách, là phải nghiêm túc phê phán và điều tra. Còn ý nghĩa cuộc sống của nhân vật lớn thì chính là trị quốc an bang, cho nên bọn họ chơi gái chỉ là một cái sai nhỏ nhặt trong quá trình lao động mệt mỏi, căn bản không đáng kể đến.
Người phương Tây nói, phương thức thư giãn tốt nhất của chính trị gia chính là lên giường với đàn bà, quá rõ ràng, một số người ở Trung Quốc, cũng đồng tình với vấn đề này.
Đây chính là sự châm biếm của Từ Quân Nhiên đối với một số người, tuy nhiên những lời này chỉ có thể để trong lòng, đối với vấn đề của Dương Duy Thiên, tuy rằng có hơi bất ngờ, nhưng hắn đã sớm nghĩ đến, dù gì mối quan hệ giữa bản thân và Lưu Liễu, không qua được mắt của Dương Duy Thiên, hơn nữa Tần Quốc Đồng vừa hay muốn dở thủ đoạn với công xã trấn Lý Gia, liền gây nên sự việc này, nếu nói rằng người khác không biết thủ đoạn của bản thân mình thì thôi, đằng này Dương Duy Thiên đã thấy qua quá nhiều thủ đoạn của bản thân, làm sao có thể không suy nghĩ đến bản thân được cơ chứ?
Chỉ có điều, sự việc này, Từ Quân Nhiên có sống chết cũng sẽ không thừa nhận.
Hắn nào phải tên ngốc, đấu tranh chính trị cũng cần có mấu chốt đấy, tuy rằng việc hãm hại đối thủ có thể làm, nhưng tuyệt đối sẽ hạ thấp ấn tượng bản thân trong lòng Dương Duy Thiên, dù sao đứng ở góc độ Dương Duy Thiên mà nhìn nhận, nếu lần này quả thật do Từ Quân Nhiên xuống tay đối phó với Tần Quốc Đồng, thế thì kỳ thật ấn tượng sẽ bị sứt mẻ đi một chút.
Dù sao cục thế quyết định tầm nhìn, Dương Duy Thiên là người của thời đại này, còn chưa từng gặp qua cảnh vì lật đổ đối thủ mà bất chấp hết mọi thủ đoạn của đời sau.
- Bí thư Dương, ý của ngài là gì?
Từ Quân Nhiên tỏ vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, chẳng hiểu đầu đuôi nhìn Dương Duy Thiên.
Dương Duy Thiên sững sờ, lại chẳng ngờ Từ Quân Nhiên lại phản ứng như vậy, chẳng lẽ sự việc này thật sự không liên quan đến hắn?
Ngập ngừng một chút, ông ta vẫn tiếp tục hỏi tới:
- Tiểu Từ, cậu nói thật cho tôi biết. Sự việc điều tra Lưu Liễu, có phải do cậu cổ động đằng sau không.
Không thể không nói, tư duy của ông ta cực kỳ nhanh nhạy, dưới sự dò xét cẩn thận, nhanh chóng liên tưởng ngay tới Từ Quân Nhiên, dù sao Tần Quốc Đồng xúi quẩy, Từ Quân Nhiên tuyệt đối sẽ vui vẻ ngồi nhìn. Nên biết rằng nếu không phải xảy ra vụ việc lần này, e rằng Tần Quốc Đồng đã đề xuất trong hội Thường Ủy rằng, chính thức điều chỉnh lớp công xã trấn Lý Gia và hội Quản Ủy khuôn viên công nghiệp Tân Kiến.
Nhưng hiện giờ, chỉ sợ điều y suy nghĩ nhiều nhất, chắc hẳn là làm sao để giữ được vị trí chủ tịch Huyện của mình.
Trong lòng Từ Quân Nhiên đương nhiên biết được cách nghĩ này của Dương Duy Thiên. Dù sao kiếp trước đã thấy quá nhiều chuyện tương đồng như vậy, lúc này hiển nhiên hắn sẽ không thể lộ sơ hở, bình tĩnh lắc đầu nói:
- Tôi cũng không rõ, ban trưa có gặp cục trưởng Lưu một lần, bàn một tí về vấn đề nhân sự của công xã trấn Lý Gia, nghe anh ta nhắc tới việc của gia đình chủ tịch Huyện Tần, Tôi thì lại nghĩ, lần này chủ tịch Huyện Tần thật sự có chút oan ức, dù sao con trai phạm lỗi, mối liên quan với ông ta cũng không quá lớn.
Dương Duy Thiên vẻ mặt trầm ngâm, lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Không liên quan? Tôi thấy trách nhiệm của Tần Quốc Đồng mới lớn đấy! Dạy con không nghiêm, túng tử hành hung! Theo văn kiện quốc gia vừa ban hành, Tần Thọ Sinh chính là đã phạm tội! Là trắng trợn nghịch hướng gió mà đi.
Ông ta là quan viên lạc hậu, đối với tác phong đời thường bất chính, thân nhân quan viên có hành vi xằng bậy là chúa ghét đến tận xương tủy. Tần Thọ Sinh hành động như vậy, có thể nói là chẳng khác nào so với công tử quý tộc thời phong kiến, trong mắt của Dương Duy Thiên. Như vậy chính là dạy con không nghiêm, lỗi của cha, Tần Quốc Đồng phải bụng làm dạ chịu. Dù sao không có vị chủ tịch huyện như ông ta, Tần Thọ Sinh làm sao có lá gan dám thông đồng với Maria. Càng khỏi phải nói dám đánh trọng thương người bị hại sau đó còn chạy trốn ở đại viện của người thân huyện ủy, xem bộ dạng sự việc lần này chắc chẳng phải mới phạm lần đầu rồi.
Đây gọi là nhân cách, nếu có ấn tượng tốt với một ai đấy, bất kể người đó có làm gì, cho dù là phạm sai lầm, cũng có lý do bao biện cho người đó. Nhưng ấn tượng không tốt với người này, thì cho dù có làm việc tốt như một người tốt thật thụ, cũng bị xem là người xấu mà thôi.
Theo Dương Duy Thiên nhận thấy, nếu Từ Quân Nhiên đứng sau bày mưu vụ này, cùng lắm là lầm đường lạc lối trên quan trường, nhất thời đi sai hướng. Nhưng nếu sự việc này không liên can đến Từ Quân Nhiên, thế thì tên Tần Quốc Đồng đúng là một kẻ thất bại triệt để, thất bại trong việc dạy dỗ con, thất bại trong việc làm quan, ngay cả chiến hữu thân thuộc bản thân Thẩm Dũng Cảm cũng là hạng thừa cơ chuộc lợi, Tần Quốc Đồng gã dám vỗ ngực mà nói rằng bản thân không có chuyện gì hay không?
Nghe Dương Duy Thiên nói, vẻ mặt Từ Quân Nhiên vẫn thản nhiên, trong lòng thì lại cười muốn nở hoa, hắn khổ tâm uốn nắn nghệ thuật uốn ra cục diện này, cũng chính là để nghe câu nói này của Dương Duy Thiên.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, một ngày mà Tần Quốc Đồng không ngã đổ, hắn ngày đó không thể ăn ngon ngủ yên giấc, dù sao có người từng giây từng phút cứ nhớ kỹ thành tích của bản thân mình, đấy chẳng phải chuyện hay ho gì. Nhất là khi người nhớ mình ấy lại không phải là bạn bè của mình, còn là loại kẻ thù muốn đạp cho mình chết không đất dung thân nữa là, cái cảm giác đó càng không hay ho nữa.
Thế nhưng, quan vị quyết định quyền nói chuyện, vị trí hiện nay của Từ Quân Nhiên, quyết định rằng hắn dù có muốn lật đổ Tần Quốc Đồng, cũng chỉ có thể nghĩ cách để khiến Tần Quốc Đồng tự chui vào rọ, chứ không tài nào phát ngôn trước mặt kẻ quyết sách thật thụ, bởi vì bất kể là bí thư Thành Ủy Toàn Châu Trương Kính Mẫn cũng được, hay là chủ tịch thành phố Toàn Châu Chu Dật Quần cũng vậy, bây giờ có lẽ chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì đối với bản thân, càng khỏi phải nói, Chu Dật Quần còn lĩnh hội tinh thần bên trên, ám thị Dương Duy Thiên chuẩn bị đóng băng mình rồi.
Muốn thành công trong việc lật đổ Tần Quốc Đồng, không những cần có thời cơ thích hợp, còn cần có một người có tiếng nói trong Thành Ủy.
Mà Dương Duy Thiên, vừa hay lại là ứng cử viên thích hợp nhất.
Từ Quân Nhiên tiếp tục nói:
- Bí thư, tôi thấy sự việc này, phải báo cáo một tiếng với Thành Ủy, dù sao liên can đến hai vị thường ủy huyện ủy, hơn nữa hiện giờ trong huyện đã có tin đồn, tất cả đều đang nghị luận sự việc của Tần Thọ Sinh.
Dương Duy Thiên sững sờ, không ngờ Từ Quân Nhiên lại cho mình kiến nghị như vậy, chẳng lẽ hắn không biết Tần Quốc Đồng là người của Bí Thư Trương hay sao?
Gượng cười một cái, Dương Duy Thiên chậm rãi nói:
- Cậu quên rồi ư? Chủ tịch Huyện Tần có quan hệ với Bí Thư Trương….Ôi dào, vừa rồi tôi đã nhận được cuộc điện thoại của Bí thư Trương, ý của ông ta là muốn chúng ta ép gọn sự việc này lại, dù sao cũng can dự đến chủ tịch huyện, hơn nữa lại chẳng phải chuyện xấu do Tần Quốc Đồng làm ra.
Vừa nói đến đây, sắc mặt của Dương Duy Thiên trở nên khó coi, theo ông ta nhận thấy, Trương Kính Mẫn làm như vậy, cũng đồng nghĩa với bao che cho Tần Quốc Đồng.
Lắm lúc nhiều chuyện trên quan trường là buồn cười như vậy, rõ ràng biết chuyện đấy là sai, nhưng lại hết lần này đến lần khác không tài nào thay đổi được, thậm chí còn tiếp tục phạm sai lầm. Vẫn là câu nói đấy, quan trường thì chẳng có đúng sai, chỉ có lợi ích.
Từ Quân Nhiên nhướn mày lên nói:
- Chủ tịch thành phố nói thế nào ạ?
Trong sự việc này, thái độ của Chủ tịch thành phố Toàn Châu Chu Dật Quần vô cùng quan trọng, Từ Quân Nhiên không tin, trước mắt có nhiều cơ hội trọng yếu như vậy, Chu Dật Quần lại bỏ qua cơ hội đả kích Trương Kính Mẫn, phải biết rằng nếu có thể lật đổ được Tần Quốc Đồng, đồng thời triệt để nắm giữ huyện Vo4 Đức, đối với việc nâng cao uy vọng của Chu Dật Quần ở Toàn Châu, có một ý nghĩa quan trọng. Điều mấu chốt là, Tần Quốc Đồng có thể ngồi vào cái ghế Phó bí thư huyện ủy, bảo toàn vị trí chủ tịch huyện, tất cả đều nhờ vào đề bạt của Trương Kính Mẫn tại Thành Ủy, nhưng nếu xảy ra chuyện như vậy, ắt hẳn sẽ có đả kích vô cùng to lớn đối với uy vọng của Trương Kính Mẫn.
Dương Duy Thiên lắc đầu:
- Sáng nay tôi có gọi điện thoại qua, ý của chủ tịch thành phố, chuyện này cho dù là vấn đề của bọn nhỏ, nhưng vẫn là không nên can dự đến người lớn. Dù sao bản thân chủ tịch huyện chẳng có vấn đề gì, lấy chuyện này để đem đi hành văn thì hơi mất thể diện.
Thể diện?
Từ Quân Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng hiểu rõ ý của Chu Dật Quần, chẳng qua là chưa đủ chứng cứ để kéo Tần Quốc Đồng xuống ngựa, cho nên ông ta mới nhẫn nhịn mà thôi, bản chất của loại chính khách này là chủ nghĩa lợi ích thuần túy, trong tình huống không chắc cú bản thân sẽ được lợi 100%, thì sẽ không dễ dàng lật bài tẩy, đương nhiên cũng sẽ không ngang nhiên xông pha mặt trận. Nói một cách đường hoàng, thực tế căn bản là chưa thấy thỏ con thì chưa thả chim ưng mà thôi.
Xem bộ dạng và phản ứng của Từ Quân Nhiên, Dương Duy Thiên biết ngay hắn có hơi bất mãn với cách làm của Chu Dật Quần, công bằng mà nói, bản thân y cũng chẳng đồng tình với cách làm của chủ tịch thành phố, khổ nỗi bản thân lại là cán bộ do Chu Dật Quần một tay đề bạt lên, so với Từ Quân Nhiên chẳng vay chẳng nợ, Dương Duy Thiên y suy cho cùng cũng có chút đố kỵ đấy.
Cho nên, Dương Duy Thiên đành phải thở dài một phen, lắc đầu im lặng không nói gì.
Giơ tay chà chà cằm, sau khi Từ Quân Nhiên cân nhắc một hồi, mới nói với Dương Duy Thiên rằng:
- Chủ tịch thành phố Chu có biết được tình huống mà Cục trưởng Lưu sau này mới báo cáo cho ngài không?
Nếu Chu Dật Quần đã tỏ ra không thấy thỏ thì không thả chim ưng, thế thì hắn đành phải cổ động Dương Duy Thiên ném đao vào tay ông ta, để xem vị đại nhân chủ tịch thành phố này, có thể kiềm chế không động thủ hay không, thời cơ tốt đẹp đến nhường này chẳng lẽ lại đành lòng bỏ qua, đoán chừng hẳn ông ta sẽ ngủ không yên giấc đây.
Dương Duy Thiên nghe thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên, lắc đầu nói:
- Lúc Lưu Liễu phái người mang phần tài liệu đó đến, chủ tịch thành phố đã gọi điện thoại rồi…
Nói một hồi, ông ta ngẩn ngơ nhìn Từ Quân Nhiên:
- Ý của cậu là, đem vấn đề của đồng chí Thẩm Dũng Cảm, còn chuyện Tần Thọ Sinh giao phó, đem trình báo lên trên?
Nói xong câu nói này, sắc mặt của Dương Duy Thiên cũng biến đổi, một bộ mặt không dám tin nhìn Từ Quân Nhiên, không thể không nói, đề nghị này của Từ Quân Nhiên, đích thật rất ư bạo gan, chẳng lẽ hắn không biết, một khi làm như vậy, cũng đồng nghĩa với việc nhổ cỏ tận gốc đối với thế lực của Tần Quốc Đồng, triệt để đắc tội với Trương Kính Mẫn hay sao?
Không đúng!
Trong đầu Dương Duy Thiên bất chợt nháy lên một ý nghĩ, cách làm này của Từ Quân Nhiên, tuyệt đối không đơn giản chỉ nhằm vào mỗi nguyên nhân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận