Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 480: Mục đích thật sự.

- Bí thư, về phí bao thầu, ngài phải biết nắm bắt.
Trần Đại Xuyên kéo Từ Quân Nhiên đến một nơi yên tĩnh, cũng không nói vòng vo, lập tức nói vào vấn đề chính.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên:
- Bí thư Trần, có vấn đề gì sao?
Hắn chưa từng nói với Trần Đại Xuyên, thôn đã quyết định nâng phí bao thầu nhà máy Huỳnh Thạch, cái cớ hắn đến lần này, cũng chỉ vì cái chức Tân bí thư mà mình mới nhận, đến đây xem tình hình chút.
Trần Địa Xuyên đã hơn 60 mấy tuổi, là lão bí thư xã Trường Thanh, Từ Quân Nhiên căn cứ theo lời Vu Thanh Hải nói, ông Trần này rất thành thực, một lòng vì người dân, cho nên đắc tội không ít người, nếu không đã thăng chức lâu rồi.
Lúc này khi nghe được lời Từ Quân Nhiên, Trần Đại Xuyên thấp giọng nói:
- Bí thư Từ, không giấu gì ngài, nhà máy Huỳnh Thạch của xã chúng tôi, đừng thấy vậy thôi, trên thực tế là tổng công ty mở rộng kinh tế thành phố Song Tề có thể nuôi sống 300 người đấy!
Một câu ông nói, lập tức khiến cho Từ Quân Nhiên ngẩn người, hắn không ngờ, nhà máy Huỳnh Thạch Xã Trường Thanh nhìn tầm thường vậy, lại có tác dụng lớn đến vậy.
Nhìn chằm chằm vào mắt Trần Đại Xuyên, Từ Quân Nhiên nghiêm túc hỏi:
- Cựu bí thư, lời này, rốt cục là sao?
Hắn thật không hiểu lời Trần Đại Xuyên, nếu thực sự như lời của Trần Đại Xuyên, có khi mình mắt nhắm mắt mở đánh bậy xem như nhặt được bảo bối rồi.
Trần Đại Xuyên cười khổ, giải thích với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, tôi là người thô lỗ, không hiểu đạo lý cho lắm, nhưng tôi chỉ biết quốc doanh xí nghiệp thành phố của chúng tôi không được xem là tốt lắm, nghe nói vì tiến hành đầu tư mở rộng gì đó nên tổng công ty mở rộng kinh tế trong thành phố mới làm đấy, nhưng khi tôi nói chuyện với Tôn Mậu Vinh, nghe ông ấy nói, tổng công ty mở rộng kinh tế này chỉ mở mà không phát triển, họ phải bồi thường, ngay cả tiền lương nhân viên cũng không trả nổi. Toàn nhờ nhà máy núi này kiếm tiền để bù đắp tổn thất công ty, phát tiền lương cho nhân viên.
Tổn thất bên ngoài bên trong bù đắp, buôn bán tổn thất khai thác mỏ bù lại.
Trong đầu Từ Quân Nhiên thoáng xuất hiện câu này, tuy lời của Trần Đại Xuyên nói không rõ ràng, nhưng Từ Quân Nhiên lại hiểu câu nói đó. Nói về vấn đề thay đổi chế độ xí nghiệp quốc doanh, Từ Quân Nhiên biết rất rõ, thời kì đầu cải cách mở cửa cho đến mười năm tới trong tương lai. Hàng loạt xí nghiệp quốc doanh thông qua chế độ cải cách . . . bắt đầu một cơ hội sống tốt đẹp hơn, đồng thời cũng phát sinh nhiều vấn đề hơn. Trong nền kinh tế thị trường, hoàng loạt công ty, xí nghiệp tuyên bố phá sản, một lượng lớn công nhân buộc phải mất việc. Tất cả vấn đề xuất hiện và phát sinh bên trong, vẫn diễn ra trong rất nhiều năm bị người ta chỉ trích.
Nếu thật sự như lời của Trần Đại Xuyên nói, nếu tổng công ty mở rộng kinh tế thành phố Song Tề dựa vào mỏ than Huỳnh Thạch để phát lương cho nhân viên, vậy phí bao thầu này, mình phải bàn bạc kỹ lưỡng với họ, ôm một đống trúc mang đi mới được.
Ngay lúc này, cựu bí thư Trần Đại Xuyên lại nói tiếp:
- Bí thư Từ, nói thật với ngài, nhà máy mà tên nhóc Lâm Cường đó bao thầu thật không tốt bằng bên này. Hơn nữa cậu ta là người ngoài, tổng công ty mở rộng kinh tế lại có quan hệ với trong thành phố, ban đầu chủ tịch huyện Mã – Mã Tụ Bảo cũng không dám đắc tội với lãnh đạo trong thành phố, nên chỉ biết đem những mỏ than tốt nhất cho công ty mở rộng kinh tế. Nhưng, thằng nhóc Lâm Cường không biết có quan hệ gì với tỉnh, có thể điều phối Huỳnh Thạch trong phạm vi cả tỉnh đến trạm xe lửa trong thành phố, thằng nhóc này biết làm ăn, buôn bán rất tốt. Những năm nay kiếm được không ít tiền, chỗ chúng tôi là căn cứ địa của nó, bồi thường một chút nó cũng không nỡ bỏ.
Nói xong, ông cười hắc hắc, mở trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên:
- Mấy ngày trước ông Vu đến thăm tôi, nói với tôi tình hình trong xã, tôi biết ngài là người tốt, muốn vực dậy công việc trong xã, để mọi người giàu có. Xã chúng ta bây giờ chỉ có điều kiện như vậy, để hai nhà máy bỏ ra chút, không phải là điều nên làm sao?
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại vô cùng cảm động, Trần Đại Xuyên là cựu đảng viên rồi, điều ông nghĩ đều là cho mọi người ở quê hương này. Ánh mắt cũng rất sắc bén, thứ khó có được là trong tim ông vẫn luôn hướng về đây, nghe được những lời này, Từ Quân Nhiên đã nắm bắt được rồi.
- Cựu bí thư, ông yên tâm, tôi đảm bảo, nhất định sẽ làm cho mọi người trong xã có cuộc sống tốt đẹp.
Từ Quân Nhiên nắm lấy hai tay Trần Đại Xuyên, hứa hẹn nghiêm túc.
Trần Đại Xuyên cười thật thà, nụ cười vẫn chất phác như vậy.
Quay về phòng họp, mọi người ngồi vào ghế bắt đầu trò chuyện, nói một chút về cảm giác điều tra ngày hôm nay, Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Mậu Vinh:
- Ông Tôn, không biết ông có thể liên lạc với người phụ trách của công ty các ông không?
Tôn Mậu Vinh ngẩn người, cảm thấy có chút khác thường, hơn nữa trong một số tình huống thông thường, sau khi đến điều tra các lãnh đạo đi một vòng, làm một bữa ngon lành liền rút lui, nhưng giống trống khua chiêng ở lại như hôm nau, thì rất hiếm thấy.
- Bí thư Từ, có chuyện gì ngài cứ căn dặn, tôi nhất định phối hợp.
Tôn Mậu Vinh không phải ngu ngốc, được điều đến đây một mình, nhất định rất giỏi, lập tức trả lời Từ Quân Nhiên, tóm lại cho dù nói như thế nào, Từ Quân Nhiên có yêu cầu gì ông nhất định nhận là được rồi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nhìn Cát Đại Tráng một cái, cho dù Cát Đại Tráng có mục đích gì, nhưng ông ta giống hắn, chắc là không vừa ý với phí bao thầu của bây giờ.
Quả nhiên, Cát Đại Tráng thấy Từ Quân Nhiên cười với ông, liền mở miệng nói với Tôn Mậu Vinh:
- Ông Tôn, hợp đồng bao thầu của các ông, còn hơn hai tháng là hết hạn rồi, lần này chúng tôi đến, chủ yếu là bàn về hợp đồng phí bao thầu trong một năm.
Nói đến đây, Từ Quân Nhiên nhất định phải cám ơn Mã Tụ Bảo, trước đó hắn đã hỏi qua Hoàng Hải, tại sao Mã Tụ Bảo lại lựa chọn kí hợp đồng một năm một lần với hai xí nghiệp này?
Câu trả lời của Hoàng Hải khiến cho Từ Quân Nhiên cười không được khóc không xong, bởi vì khi đó theo như suy nghĩ của Mã Tụ Bảo, hai công ty này một năm phải làm mới quan hệ với xã, đến khi đó ông ta nhất định có thể kiếm chút đỉnh rồi.
Nghe được đáp án này, Từ Quân Nhiên tràn đầy vẻ bất đác dĩ, không thể không nói, có khi sự giảo hoạt của người nông dân, có thể mang đến chút lợi, giống như hành động lần này của Mã Tụ Bảo, tuy ban đầu muốn kiếm được nhiều lợi lộc hơn, nhưng ai có thể ngờ, lại mang đến nhiều lợi ích cho xã Trường Thanh đến vậy chứ? Nếu không phải ông ấy mỗi năm kí hợp đồng một lần, hôm nay Từ Quân Nhiên sẽ không có quyền bàn phí bao thầu hợp đồng mới, nâng cao phí bao thầu. Phải thừa nhận rằng, Mã Tụ Bảo vô tình làm một chuyện tốt.
Tôn Mậu Vinh ngẩn người một chút, nhưng lập tức hiểu ra, tại sao hôm nay Từ Quân Nhiên lại giống trống khua chiên mang người đến đây, đi cả ngày người ta cơ bản không phải đến đây thị sát, mà đến vì phí bao thầu.
Nhưng Tôn Mậu Vinh không hề có cách nào, ông ta cũng chỉ là người phụ trách do tổng công ty mở rộng kinh tế điều đến xã Trường Thanh mà thôi, nói cách khác là quản lý, chuyện lớn đề cấp đến phí bao thầu này, ông không có quyền làm chủ, chỉ có thể thông báo với cấp trên, cho nên Tôn Mậu Vinh gật đầu trực tiếp nói với Từ Quân Nhiên:
- Nếu đã như vậy, tôi gọi điện thông báo với cấp trên một chút, ngài thấy thế nào?
Từ Quân Nhiên cũng hiểu ý ông, phải giải quyết vấn đề phí bao thầu, chắc chắn mình phải đi thành phố Song Tề một chuyến rồi.
Không lâu sau đó, Tôn Mậu Vinh nói điện thoại xong liền quay lại phòng họp, thông tin ông mang về rất đơn giản, lãnh đạo tổng công ty thành phố, mời Từ Quân Nhiên đến đó bàn bạc.
- Bí thư Từ, thật ngại quá, chuyện này tôi không có quyền hạn gì, chỉ có thể giúp ngài thông báo thôi, chốc nữa tôi sẽ vào thành phố, đi thông báo trước đã.
Khi rời khỏi nhà máy mỏ than, Tôn Mậu Vinh có chút ngại ngùng bắt tay nói với Từ Quân Nhiên, cho dù nói như thế nào, ông cũng là người của xã Trường Thanh, không thể giúp người trong nhà, trong lòng ông cảm thấy khó chịu.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng cười, vỗ cánh tay Tôn Mậu Vinh nói:
- Ông Tôn, ông đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà, công ty mở rộng kinh tế của các ông cống hiến vì sự phát triển kinh tế xã Trường Thanh, sau này còn có thể hợp tác hay không, phải xem duyên phận thôi.
Bọn họ khách sáo nói vậy, nhưng họ đều hiểu, nếu lần này tổng công ty mở rộng kinh tế thành phố không thể đáp ứng yêu cầu tăng phí bao thầu của đảng ủy chính phủ xã, chắc chắn hợp đồng hai bên sẽ khó có thể tiếp tục, đến lúc đó kết quả như thế nào, ai cũng đều biết.
Trở lại xã, Từ Quân Nhiên bàn bạc với Cát Đại Tráng một chút, vẫn là những người này, trực tiếp vào thành phố, Tôn Mậu Vinh đã xuất phát trước rồi, bọn họ sẽ theo sau.
Lần này vào thành phố nhất định không thể lái xe jeep cũ kĩ đi được, cả đám đi mua vé xe lửa trước, sau đó ngồi xe lửa đến thành phố Song Tề. Vì huyện Phú Lạc có mấy nhà máy quy mô lớn, đều là xí nghiệp trọng điểm của cả nước, cho nên bên này mới có nhà ga, điểm này, giao thông được xem như thuận tiện.
Sau khi vào trong thành phố, một đoàn người ra khỏi nhà ga liền đến công ty của Lâm Cường trước, bởi vì anh ta mở công ty gần kho hàng bên cạnh nhà ga, vì giờ vẫn chưa có điện thoại di động xuất hiện ở Trung Hoa, cho nên không thể truyền thông tin đi được, khi cả đoàn Từ Quân Nhiên đến cũng không lo việc thông báo Lâm Cường.
- Bí thư Từ, đây chính là công ty của Lâm Cường.
Đứng bên ngoài kho hàng, chủ nhiệm công ty Đinh Tử Đạt giới thiệu với Từ Quân Nhiên, anh ta vào thành phố mấy lần, nên không lạ gì với nơi này.
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn thử kho hàng có diện tích không nhỏ này, khóe miệng nở nụ cười kỳ quái, cười rồi nói với người bên cạnh:
- Chậc chậc, có thể mướn kho hàng to như vậy, xem ra, ông chủ Lâm của chúng ta kiếm được không ít.
Cát Đại Tráng với cả đám người Hoàng Hải cũng cười, Hoàng Hải trực tiếp nói:
- Thằng nhóc tinh ranh Lâm Cường này, mấy năm nay phát tài rồi đây.
Ngay lúc này, cửa kho hàng được người bên trong mở ra, một người đi ra, thấy cả đám người đứng trước cửa kho hàng, bất giác lộ vẻ cảnh giác nhìn họ hỏi:
- Mấy người là ai? Muốn làm gì hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận