Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 662: Chú Chủ tịch huyện quẫn bách.

Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, chuyện thích làm nhất trong ngày nghỉ, đại để là nằm ườn trên giường.
Sau khi Từ Quân Nhiên rửa mặt xong, bụng thấy hơi đói, hôm qua đã dặn Lâm Vũ Tình bảo chị giúp việc không cần nấu nướng cho mình, dĩ nhiên sẽ không có sẵn bữa sáng. Mở tủ lạnh ra nhìn sơ qua, cũng chẳng có gì có thể bỏ bụng được, Từ Quân Nhiên nhíu mày, năm ngoái từ khi Lâm Vũ Tình sắp xếp cho mình một chị giúp việc nhà quê xong, trong tủ lạnh của mình hiếm khi có thực phẩm đông lạnh và mì ăn liền.
Giúp việc Lâm Vũ Tình tìm, là một phụ nữ nông thôn bình thường, chồng đi làm thuê ở huyện, hai người đều là những nông dân thành thật, bình thường sống không kiêu căng, không ai biết họ sống ở tầng dưới nhà Chủ tịch huyện. Đương nhiên, nhà là do Lâm Vũ Tình mua cho, còn chuyển hộ khẩu con gái hai người lên thành phố. Lấy cớ là Lâm Vũ Tình rất thích cô bé.
Đối với Lâm Vũ Tình mà nói, đây chẳng qua là tiện tay thôi, tài sản của cô sớm đã phải dùng con số trăm triệu để tính rồi.
“Cốc cốc cốc”. Từ Quân Nhiên bước xuống lầu gõ cửa nhà chị giúp việc, chờ một buổi trời không ai lên tiếng. Từ Quân Nhiên lại gõ cửa thêm vài cái nữa, đợi một lúc, nghĩ chắc chị giúp việc Trương không có nhà, đang định trở lên lầu thì nghe thấy giọng nói lười biếng “Ai đấy?” sau đó là tiếng bước chân lẹp xẹp. Cửa nhà mở ra một chút, lộ ra khuôn mặt già nua của chị Trương, thấy Từ Quân Nhiên chị Trương vội vàng mở cửa, bối rối hỏi:
- Chủ tịch huyện, sao ngài lại tới đây?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Hơi đói, đi tìm ít đồ ăn.
Vào trong nhà, Từ Quân Nhiên nhìn thấy một cô bé mặc váy hoa, đang ngồi trước bàn nghiêm túc làm bài tập, căn nhà này sau khi Lâm Vũ Tình mua liền bảo họ chuyển vào, quên mất là người nhà quê vốn chẳng có đồ dùng gia đình gì, trong phòng khách ngoài bàn làm việc chỉ có mấy chiếc ghế, chiếc TV Từ Quân Nhiên cho họ, đang được đặt trên bàn làm việc, chiếm hơn nửa bàn, cô bé tên Điền Nhị chỉ có một chút không gian nho nhỏ để làm bài tập.
Đây là lần đầu Từ Quân Nhiên đến nhà chị Trương, thấy điều kiện nghèo nàn như vậy không khỏi sững sờ, mình đúng là sơ suất quá.
Điền Nhị nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu lại, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, nhảy phốc từ trên ghế đến trước mặt Từ Quân Nhiên:
- Chú Chủ tịch huyện, cháu nhớ chú quá.
Từ Quân Nhiên cười ha hả ôm lấy cô bé, hôn lên khuôn mặt non nớt của cô.
- Chú, cháu đói rồi, mẹ cháu lười chết đi được, cháu gọi mẹ mãi mẹ không chịu dậy, còn mắng cháu nữa.
Cô bé lén tố cáo bên tai Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên dở khóc dở cười, liếc nhìn chị Trương. Nhưng nghĩ lại cũng khó trách, ngày nào mình cũng dậy sớm, chị Trương còn phải dậy sớm hơn nữa, khó khăn lắm mới có cơ hội ngủ nướng, dù chị Trương chịu khó cỡ nào, e là cũng không bỏ qua cơ hội ngủ đến tận trưa.
Chị Trương ngượng ngùng cười:
- Chủ tịch huyện, con bé này…
Từ Quân Nhiên cười gật đầu:
- Không sao, không sao, tôi rất thích cô bé. Chị Trương đi làm cơm đi, tôi đưa cô bé ra ngoài đi dạo một chút.
Chị Trương biết Từ Quân Nhiên không có con, hình như cũng thích con bé nhà mình như Lâm Vũ Tình, liền gật đầu, quay người thu dọn một chút, lên lầu chuẩn bị làm cơm cho Từ Quân Nhiên.
Nắm tay cô bé đi trên đường, tâm trạng Từ Quân Nhiên rất vui, huýt sáo khe khẽ, là Khúc quân hành Thổ Nhĩ Kỳ, một ca khúc vui vẻ và đầy sức sống.
- Chú, cháu muốn ăn kem.
Cô bé thấy một cặp tình nhân đang cầm kem ngọt ngào anh một miếng em một miếng, liền cho tay vào cái miệng nhỏ nhắn nói.
Từ Quân Nhiên vờ giận cầm lấy tay cô bé, lấy ngón tay cô ra khỏi miệng,
- Không được cắn ngón tay!
Ngẩng đầu nhìn ngôi chợ phía trước, nói:
- Chú mua đồ ăn ngon cho cháu.
Chợ không lớn, nhưng bán đủ thứ, bán rau, bán thịt, bán hoa quả, Từ Quân Nhiên đi đến trước một sạp trái cây, nhìn nhìn, cuối cùng chọn mấy trái lê và mấy trái táo trông rất ngon, đưa chủ quán cân, tổng cộng ba kg, một đồng năm hào. Đưa tay sờ túi thì sững người, không mang theo ví, kể ra đã lâu rồi Từ Quân Nhiên không ra đường, nên quên mất ra đường là phải mang ví tiền.
Chủ sạp là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, phụ nữ tuổi này miệng lưỡi chanh chua nhất, vốn buôn bán ế ẩm, vất vả lắm mới có một khách, cân xong lại không có tiền trả, chủ sạp cười lạnh nói:
- Ôi!!! Nhìn cậu ăn mặc cũng đàng hoàng, vậy mà trên người không có nỗi hai đồng bạc à?
Từ Quân Nhiên nhíu mày, không nói gì, dù sao trong chuyện này mình cũng đuối lý, đi mua đồ không mang theo tiền, cũng là một chuyện khá xấu hổ.
Nghĩ một chút, hắn định đưa cô bé rời đi, cùng lắm là về bảo chị Trương đến mua là được, dù sao trước khi đi Lâm Vũ Tình cũng để lại cho chị Trương một thẻ ngân hàng, trong đó có sinh hoạt phí của Từ Quân Nhiên, khoảng vài trăm gì đó, coi như cũng đủ để ăn thịt hàng ngày.
Bé gái bị Từ Quân Nhiên nắm tay dắt đi vài bước, nghĩ một chút, dừng chân lại, nháy mắt hỏi:
- Chú, chú không có tiền à?
Từ Quân Nhiên cười khúc khích, đưa tay sờ mái tóc cô bé, gật đầu nói:
- Đúng, lúc đi chú không đem theo tiền, tiền ở chỗ mẹ hết rồi.
Nghiêng đầu suy nghĩ, đưa tay vào miệng cắn cắn, cô bé chỉ vào một góc xa bên ngoài chợ, nói:
- Chú, anh Đại Ngưu và chị Tiểu Thảo bán rau bên đó, họ có tiền…
Nói xong, liền kéo Từ Quân Nhiên đi sang bên đó, rõ ràng trong cái đầu nhỏ bé của nó, mẹ đã từng nói, người bên đó có thể tin tưởng.
Quan hệ giữa người nông thôn thời đó rất thuần phác, mỗi hộ đều đi ra từ chung một đội sản xuất, tuy không thể nói là không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, nhưng ít nhất đi ra ngoài gặp nhau, sẽ chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau.
So với thành thị càng phát triển càng lạnh lùng, tình cảm xóm giềng của người nông thôn, tương đối đáng quý hơn.
Cô bé kéo đến góc chợ bán rau, Từ Quân Nhiên vừa đi vừa cười khổ, thầm nghĩ mình đúng là bất đắc dĩ quá, đường đường là Chủ tịch huyện đại nhân tuấn tú lịch sự, vậy mà lại lưu lạc đến mức đi tìm hai người dân mượn tiền mua trái cây, chuyện này mà bị đồn ra ngoài chắc sẽ bị người ta cười đến rụng răng mất.
Tuy nhiên đã là ý của cô bé, Từ Quân Nhiên cũng không tiện phản đối, dù sao trẻ con cũng rất nhạy cảm, nếu đề nghị của cô bé bị từ chối, nói không chừng sẽ nghĩ ngợi lung tung cho là chú coi thường người thân của mình.
Từ Quân Nhiên vẫn chưa kết hôn, vị đại tiểu thư đến làm quen lần trước, dưới thái độ phản đối gay gắt của hắn, bên Tôn gia cũng không dám can thiệp quá nhiều, huống hồ sức khỏe của ông Tôn càng ngày càng tệ, có vài việc cũng xem nhẹ đi, dĩ nhiên không thúc giục Từ Quân Nhiên kết hôn nữa.
Cho nên, đối với những đứa trẻ xuất hiện xung quanh mình, Từ Quân Nhiên rất yêu thích.
Vừa đi, Từ Quân Nhiên vừa cười hỏi
- Cháu thân với anh Đại Ngưu lắm à?
Cô bé ra sức gật gật cái đầu nhỏ:
- Đúng vậy, chị tiểu Hoa và anh Đại Ngưu ở cùng với chúng cháu. Trước đây rất tốt với cháu.
Cô bé nói không rõ ràng, nhưng Từ Quân Nhiên suy nghĩ một chút là hiểu ra. Chắc trước kia bọn họ cùng thôn với chị Trương, có lẽ lên thành phố bán rau. Có thể trước kia chị Trương nấu ăn cho mình, đều mua rau ở đây.
Đại Ngưu là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, làn da đen nhánh, vóc dáng cao lớn, đang lớn tiếng hét bán rau cải trắng, nhìn thấy cô bé liền nhe răng cười, rất chất phác.
- Bé đến à?
Tiểu Hoa vợ Đại Ngưu cười nói với cô bé, ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên, rõ ràng thấy tò mò về thân phận của người cô bé dắt đến.
Từ Quân Nhiên cũng không nói gì, may là cô bé thông minh, nhõng nhẽo nói:
- Mẹ đang nấu cơm ở nhà, bảo chú dẫn em đi mua gì ngon ngon.
Lúc này Đại Ngưu mới gật đầu, sự đề phòng trong lòng được gạt đi, dù sao thời này vẫn có bọn bắt cóc buôn người, cô bé đã bảo mẹ nó bảo Từ Quân Nhiên đưa nó ra ngoài, vậy chắc không phải là người xấu.
Từ Quân Nhiên không có ý định mở miệng vay tiền, nghiêng đầu không nói lời nào, nghe cô bé vui vẻ nói chuyện với vợ chồng Đại Ngưu, trong lòng hơi ngại ngùng, mặt cũng hơi nóng lên.
Cũng may Đại Ngưu là người thoải mái, cười nói:
- Không có gì, là hàng xóm với nhau, ai mà chẳng có lúc quên gì đó.
Nói xong không nói hai lời, mở xâu tiền đếm bảy tám đồng một hào, hai hào, năm hào, đưa cho cô bé.
Trước khi đi Từ Quân Nhiên gật đầu cười nói với Đại Ngưu:
- Cảm ơn, tối nay tôi sẽ đem tiền đến trả lại cho anh.
Đại Ngưu cười ngu ngơ:
- Cảm ơn cái gì, đều là người một đội, giúp đỡ lẫn nhau ấy mà, tiền không cần trả lại, hoa quả coi như tôi mua cho cô bé.
Nhìn bộ dạng anh ta có lẽ chị Trương chưa từng nhắc đến mình với anh ta.
Không mang tiền, Từ Quân Nhiên vốn định đưa cô bé ra ngoài tiêu xài xa xỉ một lần chỉ đành hậm hực dắt cô bé về nhà. Đưa cô bé đến chỗ mình ở, ăn chút đồ, Từ Quân Nhiên nói với chị Trương mình mượn của Đại Ngưu mấy đồng, bảo chị có thời gian thì đem trả lại cho người ta, dù sao đối với mình không là gì, nhưng cũng là thu nhập cả ngày trời của nhà người ta.
Chiều, Từ Quân Nhiên hơi đói, đang thấy lạ sao chị Trương vẫn chưa đến nấu cơm cho mình, cửa bị người ta gõ.
Ra mở cửa, Từ Quân Nhiên thấy bé gái mắt đỏ ửng đứng trước cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc nức nở, rất đau lòng, chị Trương vẻ mặt bất đắc dĩ đứng sau con gái.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Chị Trương, chị đánh con à?
Chị Trương vội vàng lắc đầu, chị chưa kịp nói gì, cô bé đã bổ nhào vào lòng Từ Quân Nhiên, nước mắt không cầm được rơi xuống, cô bé cũng biết chú trước mặt rất thích mình, nếu không bình thường sẽ không mua quần áo, rồi mua đồ ăn ngon cho mình. Cô bé đã đi nhà trẻ rồi, dĩ nhiên biết, đồ mình mặc đều là dì Lâm đem từ nước ngoài về, nghe cô giáo lần trước thấy dì Lâm đưa mình đi học nói, xe dì Lâm đi, ít nhất phải mấy trăm ngàn.
Mấy trăm ngàn là bao nhiêu cô bé không biết, chỉ biết, mấy thứ nước ngọt mình thích uống nhất mà mẹ mua cho mình, chỉ năm xu một chai.
Cho nên, sẽ là rất nhiều rất nhiều chai nước ngọt.
Từ Quân Nhiên nhìn đứa trẻ đang khóc, lập tức lo lắng, vội vàng hỏi cô bé:
- Bé con, sao vậy? Mẹ đánh cháu à?
Bé con cười, nói:
- Chú, chú, có người xấu bắt nạt anh Đại Ngưu và chị Tiểu Hoa, cháu mắng họ, họ mắng cháu, huhu…
Trong thế giới của trẻ con, để chú lợi hại đi mắng người ta, là hình phạt rất nghiêm trọng.
Ôm cô bé vào nhà, vẻ mặt Từ Quân Nhiên khó hiểu, nhìn thoáng chị Trương đang định véo cô bé, sầm mặt hỏi:
- Chị Trương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chị Trương thấy thế cười khổ một cái nói:
- Chủ tịch huyện, chuyện là thế này. Chiều nay tôi đưa con bé đi trả tiền cho Đại Ngưu, đúng lúc thấy người của Ban công thương đang phạt tiền. ngài nói chứ hai vợ chồng họ bán rau có dễ dàng gì, còn muốn phạt tiền họ. Cái thằng Đại Ngưu số cũng khổ, từ nhỏ không có cha mẹ, vừa phải lo cho cả nhà vợ, vừa phải cung cấp cho hai em trai đi học. ai biết là giờ trong huyện đang làm vệ sinh thành phố gì đó, mấy ngày nay phạt tiền đến mức cậu ấy phải chóng mày chóng mặt.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, có chút không vui nói:
- Chuyện này để tôi nói một câu là được rồi, tôi gọi điện thoại một cái chẳng phải xong ngay sao.
Chẳng phải chuyện gì lớn, mấy chuyện nhỏ nhặt này đối với Từ Quân Nhiên mà nói, chẳng qua chỉ là tiện tay, hắn cũng không phải loại quan chức cứng nhắc.
Chị Trương do dự một lát, lúc này mới thấp giọng nói:
- Cái này, không phải tôi nghe nói xây dựng vệ sinh thành thị, là chỉ thị của ngài sao.
Chị thường đến chỗ Từ Quân Nhiên quét dọn vệ sinh, cũng xem tivi, nên biết chuyện xây dựng vệ sinh thành thị là Từ Quân Nhiên đề ra, dĩ nhiên không dám mở miệng với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, giờ bên Ban công thương mượn cớ chấp pháp để chấm mút kiếm tiền, trong lòng dân chúng bình thường, những món nợ này lại tính cho mình, cho rằng mình làm những chuyện này.
Nhíu nhíu mày, Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi sẽ chú ý đến việc này, chị bảo bọn Đại Ngưu đừng lo. Ngoài ra chị lấy hai trăm tệ đưa cho họ đi.
Chị Trương ừ một tiếng, thận trọng nói:
- Chuyện này, ngài đừng để ý. Ngài phê bình họ vài câu cũng chẳng được gì, không chừng họ lại nghĩ có ai phản ánh vấn đề này, tai họa lại giáng xuống đầu mấy người buôn bán nhỏ lẻ.
Câu sau chưa nói xong, trừ phi anh nói thẳng là có quen Đại Ngưu.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, nhìn chị Trương nói:
- Ý chị “quan huyện không bằng hiện quản”?
Thầm thở dài, trên quan trường đôi lúc chính là như vậy, từ cổ chí kim từ trong ra ngoài, đều như vậy, ông cụ đó nói ông chỉ có sức ảnh hưởng trên một mảnh đất cực nhỏ ở thủ đô và xung quanh, vị tổng thống Mỹ cũng không thể ảnh hưởng toàn bộ Nhà Trắng, còn mình? Thực sự có thể ảnh hưởng trên toàn huyện sao?
Tiễn bé gái hai mắt đẫm lệ về, Từ Quân Nhiên trở về phòng mình, nhìn tờ báo trên bàn, thầm thở dài một hơi.
Nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên cầm điện thoại lên, gọi cho Chủ nhiệm văn phòng vệ sinh xã hội, Phó chủ tịch thường vụ huyện Quan Ba.
- Chủ tịch huyện Quan, tôi là Từ Quân Nhiên đây.
Trong điện thoại, Từ Quân Nhiên cười cười, nói với Quan Ba. Hắn biết Quan Ba vẫn chưa nghỉ phép, nghe nói định tết mới nghỉ luôn.
Quan Ba cười ha hả:
- Chủ tịch huyện năm mới vui vẻ, nghe nói đợt tết anh đột ngột kiểm tra công tác của Phòng công an huyện, thế nào, có thu hoạch gì không?
Chuyện này gã nghe cấp dưới kể, nói là 30 tết Chủ tịch huyện đột nhiên đến Phòng công an, nói là an ủi những cảnh sát phải giữ vững vị trí trong ngày tết, thực ra là kiểm tra công tác. Lúc đó đã phát hiện ra mười mấy cảnh sát vốn phải ở đồn trực ban lại lén trốn về nhà ăn tết, thậm chí có cả một vị Phó phòng vốn phải trực ban.
Trương Hỉ Bân Ủy viên thường vụ huyện ủy, Trưởng phòng công an huyện nhận được tin chạy đến đồn thì Từ Quân Nhiên đã đi, để lại cho y một đám cấp dưới đang hai mắt nhìn nhau.
Nghe nói, Trưởng phòng Trương bình thường diễu võ giương oai ở huyện ủy đã phải đập vỡ chén trà mình yêu thích nhất.
Trương Hỉ Bân này, bình thường ỷ có Bạch Lâm ủng hộ, không coi những Ủy viên thường vụ khác vào trong mắt, vốn Từ Quân Nhiên định lôi kéo y, thậm chí lúc mới đầu khi y vừa lên Ủy viên thường vụ huyện ủy, bên phía Liễu Cường gài bẫy muốn hãm hại Trương Hỉ Bân, Từ Quân Nhiên đã từng đưa tay tương trợ. Nhưng thời gian dần trôi, hắn thấy Trương Hỉ Bân là loại người chần chừ do dự, muốn kiếm lợi ích từ chỗ mình, lại không muốn từ bỏ Bạch Lâm. Đúng là quá biết tính toán.
Đáng tiếc y quên là, chuyện trên chốn quan trường trước nay không có khu vực màu xám, hoặc là gió đông chèn ép gió tây, hoặc là gió tây chèn ép gió đông, chỉ cần thân anh ở chốn quan trường, thì vào thời khắc mấu chốt phải đưa ra lựa chọn của mình, muốn đứng giữa hai phái nịnh nọt, kết quả cuối cùng rất có thể là sẽ đắc tội tất cả mọi người.
Buộc phải thừa nhận, Trương Hỉ Bân đã đánh giá thấp quyết tâm của Từ Quân Nhiên, đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Từ Quân Nhiên.
Lần kiểm tra bất ngờ 30 tết, đối với Từ Quân Nhiên mà nói, chẳng qua chỉ mới là bắt đầu mà thôi, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, Trương Hỉ Bân đã không muốn dựa vào mình, vậy thì hoặc là y sẽ bị mình chèn ép mất cái danh Ủy viên thường vụ, hoặc là lựa chọn đối đầu Bạch Lâm, trở thành người của mình, người muốn làm dao cắt đậu hủ vừa lòng cả hai bên, chẳng qua chỉ đang nằm mơ mà thôi.
- Tác phong làm việc của Phòng công an huyện rất có vấn đề, ngày 30 tết có rất nhiều người rời khỏi vị trí, có thể thấy bình thường họ làm việc như thế nào rồi.
Từ Quân Nhiên cầm ống nghe thản nhiên nói:
- Tôi cảm thấy, trong Hội nghị thường vụ năm sau, có thể cân nhắc về việc điều chỉnh bộ máy Phòng công an, tăng cường sức chiến đấu cho chiến tuyến công an, dù sao đó cũng là những vệ sĩ nhân dân hộ tống cho sự phát triển kinh tế của huyện chúng ta, nếu như ngay cả Phòng công an huyện mà cũng lười biếng, chúng ta làm sao đảm bảo các đồng chí đồn công an bên dưới, sẽ tận tâm tận lực vì sự phát triển kinh tế của huyện?
Những lời này nói ra, khiến sắc mặt Quan Ba có chút thay đổi, hô hấp của gã nặng nề hơn mấy phần, càng phát hiện quyết định dựa vào Từ Quân Nhiên của mình trước kia đúng đắn nhường nào. Sự quyết đoán của vị Chủ tịch huyện Từ này thực sự khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc, chuyện lôi kéo Trương Hỉ Bân trước kia Quan Ba cũng có biết, không ngờ khi phát hiện không thể lôi kéo được Trương Hỉ Bân, Từ Quân Nhiên lập tức ra tay với y, chẳng chút lưu tình, đúng là vô cùng máu lạnh.
- Chủ tịch huyện, không biết tìm tôi có chuyện gì không?
Quan Ba lau mồ hôi lạnh trên trán, hơi ngạc nhiên hỏi Từ Quân Nhiên.
Gã biết rõ, Từ Quân Nhiên không phải loại người vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình vào ngày lễ, hắn đã gọi điện cho mình, chắc chắn có chuyện cần tìm mình.
Nếu có cơ hội để Chủ tịch huyện nợ nhân tình với mình, đây chính là chuyện tốt cầu còn chẳng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận